Có một lần khi đang chờ xe bus, tôi tình cờ nghe được câu chuyện của hai người phụ nữ lớn tuổi. Người A nói:
-Nó xinh xắn lắm, học hành tử tế đàng hoàng, thế nào lại lấy phải
thằng này làm công nhân quèn, giờ hai vợ chồng về quê đi làm công ty
lương ba cọc ba đồng thôi.
Người B tiếp lời:
-Đúng là cái duyên cái số mà. Chỉ khổ nó thôi, đầy thằng tử tế hỏi
mà nó có thèm đồng ý đâu, cứ nhất quyết đòi lấy thằng này, ngăn cũng
không được.
Câu chuyện ấy khiến tôi nhớ đến một người bạn
học của mình. Hồi chúng tôi học lớp 10, cô ấy yêu một cậu bạn cùng khóa.
Cậu ta trong trí nhớ của tôi là một người chẳng chịu học hành, lúc nào
cũng phì phèo hút thuốc, hút nhiều đến mức mỗi lần cậu ta cười với cô
bạn của tôi là tôi lại thấy hàm răng xỉn đi vì thuốc ấy. Nhưng cô ấy lại
không cấm cậu ta hút thuốc, thậm chí cô ấy còn cảm thấy thích thú với
từng vòng khói trắng. Tôi không hiểu cô ấy thích cậu ta nên mới thích
thuốc lá hay ngay từ đầu cô ấy đã thích những thứ như thế rồi. Năm lớp
12, cô bạn tôi có bầu. Hai người họ bỏ học rồi làm đám cưới. Tôi cũng
đến dự. Nhìn cô ấy hạnh phúc với bộ váy cưới, những cảm giác tiếc nuối
tôi dành cho người bạn thông minh, xinh đẹp ấy cũng dần biến mất. Lúc đó
tôi nghĩ, có lẽ chẳng có gì là không tốt cả vì có lẽ, cô ấy đã thực sự
hài lòng với lựa chọn của mình.
Mãi đến năm ngoái, khi chúng
tôi quyết định họp lớp và liên hoan tại một nhà hàng ở quê, tôi mới gặp
lại cô ấy. Đám con gái chúng tôi kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện còn cô
ấy tuyệt nhiên chỉ nhắc đến chồng và con mình. Cô ấy nói:
“Sau khi kết hôn, chồng mình xin đi làm công ty, hàng tháng kiếm thêm
chút tiền. Mình mang bầu, anh ấy không cho đi làm nên chỉ nhận việc về
làm thêm ở nhà lúc rảnh rỗi. Chồng mình làm việc vất vả nhưng lại chẳng
bao giờ nói ra, sợ mình lo lắng. Mỗi ngày trước khi đi ngủ anh ấy đều
nói chuyện với con, hát cho con nghe, cũng bỏ thuốc lá vì sợ ảnh hưởng
đến mình và con. Giờ lương tháng hai vợ chồng cũng đủ ăn với nuôi con,
không còn phải nhờ cậy bố mẹ như trước nữa. Chồng mình vậy thôi nhưng
hiền lành lắm, có dịp các cậu đến nhà mình chơi nhé!”
Cô ấy
dịu dàng cười như thể vừa kể chuyện vừa đắm chìm trong những hạnh phúc
mà mình đang có vậy. Tôi không biết những người khác nghĩ gì, nhưng tôi
thấy đó là nụ cười đẹp nhất của cô ấy, đẹp hơn cả nụ cười của cô gái 18
tuổi mang trên mình chiếc váy cưới màu trắng năm nào.
Khi đó
tôi nhận ra, mỗi người có một cách định nghĩa về hạnh phúc khác nhau.
Có người hạnh phúc với cuộc sống giàu sang phú quý, có người hạnh phúc
khi nhận được lời tỏ tình từ người mình thích bấy lâu, hay như một cô bé
hạnh phúc khi được mẹ mua cho chiếc váy mới, cũng lại có người như cô
bạn tôi, hạnh phúc với cuộc sống bình yên giản dị. Còn với tôi, hạnh
phúc là khi ta biết thỏa mãn với hạnh phúc ta đang có và chỉ có ta mới
biết ta hạnh phúc như thế nào.