Guitar là một trong
số cậu bạn học cùng lớp đại học với tôi. Chúng tôi cũng khá thân với
nhau. Guitar thích một cô nàng kém hơn 2 tuổi tên là Bánh Sữa. Bánh Sữa
không xinh đẹp, nhưng rất dịu dàng. Tôi nghĩ cô gái ấy có lẽ chẳng bao
giờ nổi giận với ai hoặc cho dù có nổi giận cũng vẫn là nổi giận dịu
dàng. Bánh Sữa thích xem phim, thích đọc tiểu thuyết, Guitar cũng bắt
đầu xem phim, bắt đầu đọc tiểu thuyết. Nhưng cậu ấy xem không vào, đọc
cũng không vào. Một buổi chiều khi chúng tôi cùng làm bài tập nhóm trong
thư viện, cậu ấy nhăn nhó bảo:
-Con gái các cậu sao cứ thích mấy thứ sến súa như vậy chứ?!
-Vậy cậu có giỏi thì không xem phim với đọc tiểu thuyết nữa đi!
Guitar không nói lại được tôi, tiu nghỉu quay về với đống bài tập còn
dang dở. Tôi nói rồi mà, thích ai thì chắc chắn sẽ thích tất cả mọi thứ
liên quan đến người đó.
Tháng 8 sinh nhật Bánh Sữa, Guitar
học đòi theo phim, dốc hết tiền ăn trong vòng 1 tuần, mua 99 bông hoa
hồng tặng cô ấy. Cậu ấy viết lên thiệp dòng chữ: “Anh đã chọn 99 bông
hoa đẹp nhất để tặng em. Nhưng em có biết tại sao anh không tặng em bông
hoa thứ 100 không? Vì trong lòng anh, em mới là bông hoa đẹp nhất, chỉ
có em mới có thể hoàn thiện được chỗ trống duy nhất ấy, cũng chỉ có em
mới có thể lấp đầy trái tim anh. Chúc em sinh nhật vui vẻ!”. Tôi nói cậu
ấy bị ảnh hưởng quá nhiều bởi tiểu thuyết ngôn tình rồi. Đó là lần đầu
tiên Guitar tỏ tình với Bánh Sữa. Cậu ấy bị từ chối!
Bánh
Sữa bị ốm, điện thoại cũng không liên lạc được. Nửa đêm Guitar gọi cho
tôi, cậu ấy nói đang đứng trước cửa phòng trọ của Bánh Sữa, lo lắng đến
mức thiếu chút nữa là phá cửa xông vào rồi. Tôi đang lơ mơ ngủ liền bị
câu nói của cậu ấy làm cho tỉnh hẳn. Tôi bảo cậu ấy quay về, nửa đêm nửa
hôm đứng ở trước cửa nhà người ta không bị coi là trộm cắp thì cũng là
biến thái. Cuối cùng thì Guitar vẫn ngồi chờ ở đó cả đêm. Tôi không biết
Bánh Sữa có biết được chuyện này không vì ngay cả Guitar cũng chưa một
lần nào nhắc lại.
Quốc khánh được nghỉ liền 3 ngày, Guitar
rủ tôi cùng vài người bạn nữa đi chơi Tam Đảo. Leo lên đến tháp truyền
hình, chúng tôi ai nấy đều thở không ra hơi, chỉ có Guitar đưa tay lên
miệng làm thành loa hét lên: “Bánh Sữa anh thích em! Bánh Sữa anh thích
em!”. Âm thanh ấy đập vào vách núi, cứ vang vọng một vùng như vậy cho
đến khi gió làm cổ họng của cậu ấy khản đặc.
Ngày nghỉ cuối
cùng, Guitar bảo rằng sẽ tỏ tình lần nữa. Bánh Sữa rất thích cuốn tiểu
thuyết Bên nhau trọn đời, vì thế mà Guitar lại dựa theo câu nói của nhân
vật chính Hà Dĩ Thâm mà cải biên đi một chút: “Sau này em sẽ hiểu, ở
nơi nào đó trên thế giới này có em xuất hiện thì những người khác với
anh chỉ là tạm bợ. Và anh không muốn tạm bợ”. Chẳng biết cậu ấy lấy dũng
khí ở đâu ra mà có thể đứng trước mặt Bánh Sữa nói nguyên vẹn câu đó.
Lần này cũng bị từ chối! Từ đó cứ cách một tháng Guitar lại dùng mấy câu
vay mượn trong tiểu thuyết và phim để bày tỏ tình cảm với Bánh Sữa. Tôi
nhớ lần cuối cùng của đợt tỏ tình đằng đẵng ấy là vào trước kì nghỉ Tết
nguyên đán năm chúng tôi tốt nghiệp. Đến cuối cùng cũng vẫn là không
được. 19 lần tỏ tình, cậu ấy nhận được 19 câu xin lỗi. Tôi không khuyên
Guitar bất cứ điều gì vì tôi biết có khuyên cũng không được. Tôi cũng
chưa bao giờ hỏi lí do vì sao Bánh Sữa không thích cậu ấy. Nếu muốn nói,
cậu ấy nhất định sẽ nói hoặc chính cậu ấy cũng chẳng biết lí do là gì.
Guitar quyết định không liên lạc với Bánh Sữa nữa, cậu ấy bảo nhất định
sẽ quên được cô ấy. Cho đến ngày chúng tôi tốt nghiệp, Bánh Sữa đến gặp
tôi, đó cũng là lần đầu tiên tôi nói chuyện với Bánh Sữa. Cô ấy hỏi tôi
tình hình của Guitar. Tôi nói cậu ấy vẫn ổn. Lúc đó tôi tự hỏi, liệu
Bánh Sữa đã một lần nào rung động vì những lời tỏ tình của Guitar chưa?
Tôi tự hỏi có nên nói cho cô ấy biết Guitar đã đau khổ như thế nào
không, có nên nói cho cô ấy biết Guitar giờ đã trở nên trầm mặc và bắt
đầu hút thuốc mỗi khi buồn không? Cuối cùng khi tôi còn chưa kịp quyết
định, Bánh Sữa đã chỉ để lại câu cảm ơn rồi quay đi. Tôi đương nhiên
không nói chuyện đó cho Guitar.
Tối hôm đó Guitar rủ tôi đi
ăn lẩu, bảo là liên hoan chia tay quãng đời sinh viên. Cậu ấy gọi một
nồi lẩu gà và 2 chai rượu, tuyệt nhiên không rót cho tôi một giọt nào,
một mình uống liên tục 5 chén. Đến chén thứ 6 thì bị tôi giật lại:
-Cậu có điên không? Nhớ thì đi gặp Bánh Sữa đi!
Cậu ấy giật lại ly rượu, uống một hơi rồi hét vào mặt tôi:
-Bánh Sữa không thích tớ! Cô ấy ghét tớ!
-Cậu đâu cần phải vì một người không thích mình mà như thế này chứ! Đồ ngốc!
Tửu lượng của Guitar không tốt, uống vài chén đã chếnh choáng, mặt đỏ
bừng như con gà chọi, bắt đầu lẩm bẩm những câu không đầu không cuối.
Mãi sau cậu ấy lôi điện thoại ra, ấn phím số 1 rồi đợi cho đến khi đầu
dây bên kia bắt máy thì hét lên:
-Bánh Sữa, anh yêu em!
Tôi không biết Bánh Sữa nói gì với Guitar nhưng cậu ấy đã khóc.
-Tớ phải đi tìm Bánh Sữa!
Cậu ấy ném lại cho tôi câu nói đó rồi bỏ đi. 20’ sau Guitar quay lại, dắt theo cả Bánh Sữa. Tôi thấy họ cầm tay nhau.
Sau này Guitar bảo với tôi, Bánh Sữa muốn nhận được một lời tỏ tình
thực sự từ cậu ấy. Không phải một lời tỏ tình đi mượn từ người khác,
không phải một lời tỏ tình tích góp được từ phim và tiểu thuyết mà là
một lời tỏ tình xuất phát từ trái tim, một lời tỏ tình chỉ thuộc về Bánh
Sữa mà thôi.