Editor: Preiya
Em đồng ý với anh, đời này em chỉ yêu một mình anh thôi,
Bọn họ ở cạnh em là do anh đã dung túng và sủng nịch em,
Cho nên em đã cảm thấy thoái mái và yên tâm, cho rằng đây là đương nhiên mà không hề có cảm giác áy náy nào,
Bởi vì bản tính của em quá vô tình, lạnh lùng và cố chấp như thế.
Anh nói:
Thù Man à, nếu có một ngày mà anh hoặc là em phải rời đi trước,
Sợi tóc nhẹ bay, đủ để vứt bỏ, hôm qua, ngày mai,
Em nói với anh, nào sợ đến tận cùng trời cuối đất, em vẫn sẽ đợi,
Trên giường đệm, muôn hoa đua nở, nở ra đồ mi,
Rốt cuộc kiếp sau kia có còn mùa hoa của chúng ta không?
Đêm nay, ánh sao sà xuống bên giường, người nọ có gương mặt tựa như anh.....
Đây
là căn phòng của một tòa nhà củatrên đỉnh núi, được thiết kế mở, có
cửa sổ sát đất vô cùng to lớn. Bất luận là từ chỗ nào trong phòng cũng
có thể thấy được trời xanh.
Ở chính giữa phòng có đặt một chiếc giường lớn xa hoa bằng gỗ. Giờ phút này, cảnh tượt trên giường khiến người ta phải kinh hãi…
Có một người nằm úp sấp trên giường, tay chân bị trói mở ra thành hình chữ “đại”.
Thù
Man đang nhắm mắt, mỉm cười và lần lượt nỉ non...Đối với tình cảnh bi
thảm sắp diễn ra với mình này, cô không thấy sợ hãi, trong lòng chỉ còn
lại tiêu điều xơ xác, nhưng cũng rất bình tĩnh thản nhiên.
Tình
cảnh này thật sự rất quen thuộc, cực kỳ giống như ở kiếp trước. Từng
đoạn ký ức ngắn ngủi lần lượt ùa về trong đầu cô. Cô bị nhốt trong một
căn phòng tối âm u, nằm sát đường ray xe lửa. Hai tay hai chân bị trói
chặt, bị rất nhiều người đàn ông chà đạp, đùa giỡn.
Khi đó, cô
cũng không thấy sợ giã, bởi vì linh hồn của cô là vô cảm….Ha ha…Bỗng
dưng, da đầu chợt cảm thấy đau xót, tóc Thù Man bị một người đàn ông kéo
lấy rất mạnh, đầu bị nâng lên- ngay sau đó, một thứ chất lỏng đỏ tươi
cay xè liền ùa vào miệng cô, ngập tràn trong cổ họng, “Khụ khụ………” Thù
Man vì bị sặcrượu mà ho khan không ngừng.
“Mùi vị thế nào hả?
Đây là rượu Laffey tám mươi hai năm đấy, không phải là cô rất thích nó
sao? Nhỉ?” Âm thanh khiêu khích của người đàn ông kia đang vang vọng bên
tai cô.
Giường bị lún xuống, Lưu Huyền đã ngồi xuống bên cạnh,
dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi tóc một của Thù Man rồi vén tóc ra
sau tai của cô, thưởng thức khuôn mặt thống khổ của cô bị nhăn lại thành
một nắm vì sặc rượu.
“Khụ khụ……A……” Mặc dù cơn ho vẫn chưa dừng
lại, nhưng cô vẫn cười, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, nói bằng giọng điệu
lạnh lùng, khóe môi hơi cong lên: “Đây chăng phải là điều anh muốn sao?
Tôi đã sớm đoán ra toàn bộ rồi.”
Ngay sau đó,
“Bốp!” Một
cái tát trực tiếp đánh thẳng vào gò má, vì lực quá mạnh mà đầu cô bị
nghẹo sang một bên, khóe môi chảy ra chút tia máu.
“Hừ, sớm đoán
được rồi sao, nói như vậy thì đối với toàn bộ những điều kế tiếp, bộ
dáng cô cũng như bây giờ ư? Dùng sự bình tĩnh lạnh lùng để đối phó à?”
Người đàn ông khinh miệt hừ lạnh, đôi con ngươi đen âm trầm giễu cợt,
giọng điệu trào phúng mang theo chút cân nhắc.
Anh liền vươn thân
mình tới trước vỗ về khuôn mặt cô: “Chậc chậc! Nhìn mặt cô đã bị sưng
đỏ rồi này! Nếu như bị mấy người đàn ông của cô nhìn thấy thì chắc sẽ
đau lòng lắm nhỉ? Ha ha…..” Tiếng cười nhạo cuối cùng bị nuốt mất bởi
bởi bốn cánh môi vì Lưu[dien?n%le%quy%don] Huyền đã hôn mạnh lên môi
cô, dùng sức gặm cắn.
Đau đớn liền lan tràn trên môi của Thù Man....
Nhưng
cô không hề vùng vẫy, ý cười nơi đáy mắt vẫn chưa lui. Đầu lười liền
nếm được vị mặn chát của máu, môi cô đã bị anh cắn đến nỗi loang cả máu.
Trước mặt cô bây giờ là người đàn ông có vẻ ngoài rất giống với A Nhiên, anh ta đang nhắm mắt lại, thở hào hển.
Bỗng
dưng hàm dưới bỗng thấy đau nhức,miệng của cô bi cạy ra vì anh ta đang
dùng đầu lưỡi của mình để tiến vào. Đầu lưỡi của cô bị anh cuốn lấy,
tiếp sau đó là một nhát cắn hung bạo, ngay lập tức mùi máu tươi nồng nặc
liền xuất hiện trong khoang miệng, cuốn sạch tất cả vị giác.
Rồi
anh rời khỏi môi cô, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn thẳng vào mặt cô, có một
tia máu đang từ cánh môi anh ta chảy thành dòng xuống dưới.
Đó là máu của Thù Man.
“Tiện
nhân, đau không?Hả?” Lưu Huyền dùng ngón tay ma sát đôi môi của cô rồi
cười ha ha đến nỗi lòng ngực đều run lên, vẻ mặt vô cùng sung sướng. Sau
đó, anh lại thâm trầm liếc nhìn cô một cái và rời khỏi giường, đứng dậy
đi tìm cái gì đó trong phòng.
Thù Man nằm úp sấp trên giường không thể động đậy, trong lòng cô chỉ cảm thấy nhạt nhẽo, chẳng có chút cảm xúc gì.
Gò
má cô chợt lạnh toát, thì ra là anh ta đang đứng ở cạnh giường mỉm cười
nhìn cô, dùng con dao trong ta vuốt ve đôi lên gò má, vô cùng âm hiểm.
Nhưng Thù Man chỉ cười nhạt nhìn Lưu Huyền…
“Tôi
đang rất phấn khích chờ mong màn tiếp theo đấy, cô thì sao?” Anh vừa
nói vừa dùng dao cắt quần áo trên người Thù Man, từng nhát từng nhát một
cho đến khi lưỡi dao chạm vào da lưng non mềm, dùng đầu dao vẽ ra một
bức tranh diễm lệ diêm dúa trên người cô.
“Da thịt trơn mềm như
ngọc thế này, thật đáng tiếc!” Lưỡi dao lạnh ngắt của anh chạm vào lưng
cô, vết thương bị mảnh thủy tinh vỡ cắt phải vừa mới khép vảy không lâu
giờ lại bị lưỡi dao cắt ra, trên miệng vết thương liền rỉ ra từng giọt
máu giống như viên trân châu màu đỏ, lóe sáng dưới ánh đèn.
Anh dùng môi cố sức hút lấy từng giọt máu chảy, tạo thành tiếng vang “chậc chậc”, cực kỳ **.
Lưu
Huyền liền nắm chặt lấy phần phía sau cổ của Thù Man, “roẹt” một tiếng,
phần quần áo ở phía sau lưng cô đã bị cắt nát. Da thịt bị bại lộ trong
không khí mát lạnh, sau lưng liền truyền đến cảm giác mát mát.
Thù Man cảm giác được bàn tay thô ráp của người này đang chạy trên người mình, anh luôn miệng “chậc chậc” ngợi khen cô.
Anh hôn lên lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài, hỏi: “Sao cô lại không nói lời nào vậy? Sợ lắm sao?”
Thù
Man vẫn nhìn anh chăm chú, không nói gì- đôi mắt cô vẫn luôn mỉm cười,
mang theo tia lưu luyến, nhìn ngắm khuôn mặt giống với mặt A Nhiên của
cô. Bản dịch này chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn.com, nếu bạn nhìn
thấy nó ở các trang web khác tức là nó đã bị côpy không xin phép.
“Ha
ha…..đôi mắt này, chậc, thật là đẹp đẽ, khiến tôi rất muốn móc nó ra
đấy!” Anh bắt đầu dùng dao cắt nát hết quần áo của cô không còn một
mảnh, rồi dùng đầu ngón tay trắng nõn vuốt ve từng tấc da thịt của cô.
“Thân
thể này đẹp thật, khó trách lại có nhiều người đàn ông lại mê muội vì
nó như vậy.” Đầu lưỡi của anh bắt đầu di động trên từng lớp da thịt,
giống như một con rắn độc đang dùng các giác quan của nó quan sát từng
phần tế bào của Thù Man.
Bỗng nhiên hạ thể của cô chợt lạnh, Thù
Man cảm thấy anh ta đang bôi cái gì lên đó, trong lòng cô đã biết được
kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Anh liền cúi đầu cười, đôi môi dán
sát vào tai cô: “Tiện nhân, để tôi nhìn thử bộ dáng động dục của cô, xem
nó có thể sai khiến bao nhiêu người **!”
Trong nháy mắt hạ thể của
cô liền xuất hiện một cơn ngứa, thân thể bắt đầu hành động theo bản
năng, nhẹ nhàng vặn vẹo run rẩy. Anh từ từ đứng dậy, nghịch từng sợi tóc
dài của cô: “Có phải là rất nóng không? Loại thuốc này tên là “một
đêm***”, do tôi bảo bác sĩ điều chế đặc biệt, chuyên dùng để đối phó với
loại dâm phụ như cô đấy!”
“Tôi nên nói cái gì đây? Cầu anh muốn
tôi đi? Hay là ra vẻ trinh tiết liệt nữ, bảo vệ cái thân thể mà anh cho
là dâm đãng này?” Đôi mắt của Thù[Preiya] Man hiện tại đã trở nên mê ly,
giống như được phủ một tầng sương mỏng.
“Ha ha, tôi không ngờ là
cô cũng hiểu rõ bản thân mình đấy nhỉ!” Anh dùng dao đẩy hết tất cả
quần áo còn lại xuống đất không còn một mảnh rồi bắt đầu vuốt ve da thịt
trắng mịn của cô.
Dưới sự vuốt ve của anh, thân thể Thù Man trở nên vô cùng mẫn cảm, bắt đầu cảm thấy run rẩy.
Nhìn
thấy phản ứng của cô như vậy, người đàn ông rất hài lòng và rút tay ra,
xoay người đi đến bên bàn cách đó không xa rồi ngồi xuống. Anh cầm lấy
chai rượu và tự rót cho mình một ngụm, ánh mắt thâm thúy hào hứng nhìn
chằm chằm vào cô.
Thân thể Thù Man trở nên ửng hồng vì tác dụng
của thuốc, máu trong thân thể đang sôi trào, khó kiềm chế được tiếng rên
ngân nga, vô cùng quyến rũ.
“Ha ha, chịu không nổi rồi sao?” Anh
lại đi đến bên giường, kéo lấy mái tóc dài của cô, ép buộc cô phải nhìn
mình. Sau đó anh bắt đầu tự cởi áo sơmi, quần tây......
Thù Man thở hổn hển, nhìn chăm chăm vào thân hình hoàn hảo đang dần bại lộ trong không khí.
“Tôi rất hài lòng với khuôn mặt này của anh, xem như A Nhiên đã sống lại, còn đang thở, còn có thể làm tôi điên cuồng nữa!”
“Ha ha, cô nói như vậy là muốn để tôi buông tha cho cô ư? Tôi nói cho biết, đừng có mơ!”
Anh
đang đứng trước mặt cô,trong lời nói toàn là sự độc ác. Hạ thân to lớn
hung dữ cực đại của anh đang triển lãm trước mặt cô, không hề có ý che
dấu nào.
Rồi anh cúi đầu cắn lên vành tai của cô, liếm láp một
cách tinh tế, tay theo khe mông của cô trượt vào, cảm nhận sự ướt át
giữa hai bàn chân: “Thật là nóng quá! Mới có một chút mà đã chuẩn bị tốt
rồi!”
Thù Man liền mở to hai mắt trống rỗng của mình, trước mắt cô hiện lên hình ảnh A Nhiên đang mỉm cười vô cùng dịu dàng.....
Đột
nhiên có một bàn tay to lớn che lại đôi mắt của cô, anh chậm rãi ôn nhu
thì thầm: “Đau khổ lắm sao? Nhục nhã lắm sao? Đây là cô nợ tôi, từ ngày
hôm nay trở về sau, tôi muốn cô phải trả lại từng chút một…Ha ha….” Thù
Man nghe được tiếng cười trầm thấp của anh, rồi ngay sau đó, anh liền
cố định eo cô và mạnh mẽ xông vào.
“A…..Thật chặt, không ngờ cô bị nhiều người chơi qua như vậy rồi mà thân thể vẫn còn mê người như vậy.”
Hô
hấp của Thù Man dường như đã dừng lại. Ngón tay thon dài của cô cứng
ngắc trong không khí, trên trán bắt đầu rịn ra mồ hôi vì sự đau đớn đến
nỗi sắp tê liệt.
Người đàn ông ở phía sau cũng không dừng lại,
bắt đầu trực tiếp tàn nhẫn tiến lên. Cô nghe được âm thanh nứt vỡ của
các cơ quan trong cơ thể mình, ngay cả dưới tác dụng của thuốc cũng
không thể che giấu được cơn lạnh đang lan tràn khắp cơ thể.
Cô đang rất lạnh, dường như cả người đang bị đông cứng lại……
Thù
Man đờ đẫn nằm úp sấp trên giường, bị người ở phía sau bắt làm vật phát
tiết. Đầu óc cô bắt đầu trở nên mê muội, quay cuồng trong cơn **. Đột
nhiên cô nhìn thấy “cô ta” đang từ trong góc tường đi về phía cô, khuôn
mặt tràn đầy nước mắt, trong mắt toàn là bi thương, đau lòng. Cô ta vươn
tay ra vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của cô như đang vuốt ve một thứ đồ
chơi yêu thích, rồi nhẹ giọng thở dài.
Một tháng trước,
“A
Nhiên đã nói rằng, Thù Man chính là kiếp số của nó, là hạt cát đỏ rực
bên cạnh bờ sông Vong Xuyên dưới địa ngục; là giọt nước mắt cuối cùng mà
Phật tổ để lại cho nhân gian! Cho nên, nó đã yêu cô mà bất chấp tất cả,
vì cô mà buông bỏ tất cả, bao gồm cả mạng sống. Cô thật sự có thể cắn
nuốt toàn bộ đàn ông trên thế gian này thành một bộ xương trắng hay
sao?”Trên khuôn mặt của người đàn ông là một nụ cười đẹp đẽ phóng
đãng, nhưng cho dù chỉ là trong hơi thở thì người ta cũng nhận ra được ý
hận đang lan tràn.
“Cô thật sự yêu nó sao?’ Giọng nói của anh
không quá lớn, nhưng đủ để làm chấn động linh hồn của Thù Man! Âm thanh
trầm thấp từ tính của anh, mang theo sự mỉa mai vang vọng trong căn
phòng trống và bên tai của mọi người.
Cô thật sự yêu A Nhiên ư? Đúng vậy, cô yêu anh, cực kỳ yêu! Yêu đến nỗi khắc sâu vào xương tủy!
Hiện
tại, cô đang bị một người đàn ông có dung mạo giống với anh hỏi đầy mỉa
mai, mà cô thì không có đủ khí lực để phản bác lại……Thù Man mở mắt ra
nhìn anh ta, rồi nở một nụ cười yếu ớt, những giữa hai đầu lông mày là
vẻ hoang vu trống vắng cực hạn, từ giữa môi cô tràn ra tiếng cười khanh
khách vô cùng bi thương.
Dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người, cô gái đang cười bỗng dưng “ọc” một tiếng, máu tươi từ miệng cô văng ra khắp bốn phía!
Những người đàn ông còn lại vô cùng hoảng hốt, còn tim của Lưu Huyền trở nên đập mạnh và loạn nhịp.
Miệng của cô lại mở ra lần nữa, tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi lớn.
Đang
đứng gần Thù Man, Phú Tu nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi bước đến đỡ
cô đang sắp ngã xuống, anh ôm cô vào ngực, trong lòng liền cảm thấy vô
cùng giận dữ và sợ hãi, trừng người đàn ông kia bằng đôi mắt đỏ bừng và
gào thét: “Mày mãn nguyện chưa? Chắc mãn nguyện lắm rồi hả? Mục đích đã
đạt được rồi mà?” Rồi anh cười lớn: “Giờ đây cô ấy thật sự sắp chết, có
lẽ là chỉ một giây nữa thôi, khà khà……….Cút!”
Lúc Phú Tu đang
gào thét, Thù Man đã đẩy ta của anh ra, thoát khỏi vòng ôm của anh. Cô
vẫn nhìn Lưu Huyền chăm chú, đôt nhiên lại phun ra thêm một ngụm máu
tươi nữa. Ngụm máu này liền bay thẳng vào trước ngực của Lưu Huyền!
Chỉ trong chốc lát cô đã nôn ra máu đến sáu bảy lần, khiến đầm trắng bị ướt sũng máu.
Những
người kia nhìn thấy cô như vậy, trong lòng lại nứt toát ra rồi, cõi
lòng sắp tan vỡ. Phịch một tiếng, Chu Nham Hỉa liền quỳ gối trước mặt
Lưu Huyền, run run khóc: “Cầu xin anh, hãy buông tha cho cô ấy đi, buông
tha cho cô ấy đi, cô ấy đã…” Giờ phút này, anh đã không cần đến tôn
nghiêm nữa, cái gì cũng vứt bỏ hết. Anh chỉ muốn cầu xin người đàn ông
này buông tha cho Thù Man của họ thôi.
Nhóm thiếu gia đứng ở một
góc trong căn phòng, không dám tin vào mắt mình, vô cùng ngạc nhiên khi
nhìn thấy cô đang bị nôn ra máu.Lại nhìn sang Chu Nham Hải đang quỳ
xuống đất cầu xin, vị này vốn là người băng giá tuyệt tình…..Khung cảnh
này khiến cho bọn họ cảm thấy cực kỳ chấn động!
Thù[dienn#dann#le#quyy#donn]
Man dường như không nghe thấy lời cầu xin đau khổ của bọn họ, cũng
không nhìn đến vẻ mặt đau khổ của các anh.
Cô chỉ đang nhìn chằm chằm trước mặt mình, khuôn mặt trắng bệch vô cùng buồn bã, trong mắt toàn là trống rỗng.
Bỗng
dưng, cô gái đang nằm cuộn mình trên sô pha chợt đứng bật dậy, đôi mắt
hàm chứa ý cười dịu dàng nhìn chăm chú vào phía trước trống rỗng rồi
vươn ra hai cánh tay gầy yếu, giống như muốn chạm vào cái gì đó, thì
thầm: “A Nhiên, A Nhiên à, anh tới để đón em sao? Thật tốt, tốt quá
rồi!”
Đôi môi của cô khẽ khép mở, nhưng sau tiếng nỉ non thì máu
tươi lại vọt ra, ngay sau đó thân hình gầy yếu chợt lắc lư rồi ngả ra
phía sau, bịch một tiếng đập vào ghế sô pha rồi gục xuống, không hề có
dấu hiệu sẽ tỉnh lại nào.
Mấy người đàn ông của Thù Man kinh
hoảng cực kỳ, vội vàng nhào lên. Nam Tạm dùng tay chạm vào khuôn mặt xám
ngắt của cô, dưới chỗ nhân trung vẫn còn một chút hơi thở nhè nhẹ, anh
liền rơi nước mắt, quát lên bi thống khàn cả giọng: “Thù Man, Thù Man
à!”
Rồi anh vội vàng ôm cô lên, tức tốc chạy ra ngoài.