Lạc Trì

Chương 1-1




Ánh mặt trời từ khe hở cửa sổ khắc hoa chiếu thẳng tới chính sảnh Thọ An viện, tạo ra một lớp sáng nhàn nhạt, đem bụi bặm trong không khí chiếu đến rõ ràng.

Lão phu nhân ngồi phía trên giường nệm, trong tay cầm một quyển sách, cúi đầu tinh tế đọc, Cố Hoài Du điều chỉnh thân mình ngồi một bên thay lão phu nhân bóp vai.

Hai người cũng không nói chuyện, không khí an tĩnh có chút ngưng kết, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng "soạt soạt" của trang sách đang lật.

Lâm Tương đứng ở trước giường hồi lâu không được tự nhiên xê dịch đôi chân đau nhức chân, thỉnh thoảng giương mắt nhìn về phía đầu lão phu nhân. Từ sau khi Ánh Tuyết đem nàng đến Thọ An viện xong, Ngu lão phu nhân vẫn luôn duy trì một động tác này, cũng không kêu nàng ngồi xuống, cũng không nói tìm nàng tới là vì chuyện gì.

"Tổ mẫu......" Nhịn không được, nàng nhỏ giọng nhắc nhở.

Lão phu nhân không chút để ý nàng ta, giống như không nghe thấy vẫn như cũ cúi đầu đọc sách.

Sau một lúc lâu lúc sau, lão phu nhân khép trang sách lại, nhìn Cố Hoài Du nói: "Được rồi, ngươi cũng ngồi xuống nghỉ chút, bóp lâu như vậy cẩn thận tay đau."

Cố Hoài Du rũ mắt thẹn thùng cười cười: "Không đau, chỉ cần tổ mẫu không chê, bóp lâu như nào cháu gái cũng không cảm thấy mệt."

Lão phu nhân cười vỗ vỗ tay nàng, hòa ái nói: "Ngươi có tâm."

Cố ý trước mặt Lâm Tương tổ tôn hai người nói chuyện như vậy, Lâm Tương cắn răng nghe, trong mắt buông xuống một mảnh tràn đầy khinh thường. Cố Hoài Du quả thực sẽ ở đây lấy lòng khoe mẽ, trước mặt người khác chiếm không được gì tốt liền nghĩ biện pháp nịnh bợ lão phu nhân, những việc phong nhã không thể làm nên chỉ có thể làm những việc nặng hạ nhân mới phải động tay, cố tình lão phu nhân còn bày ra bộ dáng cao hứng vì nàng, nực cười vô cùng.

Sắc mặt âm dương quái khi như thế, tất nhiên là trốn không thoát được đôi mắt quá lão phu nhân, bà quay đầu liếc Lâm Tương một cái, âm thanh lạnh lùng nói: "Mặt này của ngươi......"

Lâm Tương trong lòng giật mình, liễm đi khinh miệt trong mắt, bụm mặt ngẩng đầu nhìn về phía lão phu nhân, tràn đầy vô tội.

"Mặt mũi mới vừa rồi của ngươi là như thế nào? Nhìn bộ dáng của ngươi bây giờ, nào còn nửa phần bộ dáng tiểu thư khuê các." Lão phu nhân không vui nói.

Mới vừa cùng Trương Nghi Lâm đánh nhau một hồi, Lâm Tương cũng chỉ kịp đem trang sức bị rớt gom trở về, bị lão phu nhân vừa nhắc nhở, mới phát hiện quần áo trên người hai vai đã bị Trương Nghi Lâm xé rách một mảng, trên cổ còn có hai vệt đỏ như son, khuyên tai trân châu sớm đã giật đứt rơi mất một cái, trên mặt son phấn trộn thành một đoàn, bộ dáng cực kỳ chật vật.

Lâm Tương bỗng nhiên đỏ hốc mắt, nức nở nói: "Cháu gái nguyên bản nghĩ biểu tỷ vừa mới vào phủ, tính toán đi xem, ai ngờ, vừa đến Sấu Ngọc các nàng liền nắm đầu lôi cháu gái đến đánh một trận."

Lão phu nhân mí mắt khép hờ liếc xem nàng, lời này nửa phần cũng không thể tin được. Lâm Tương thường ngày đối với Trương Nghi Lâm đều là bộ dáng vênh váo tự đắc, nửa điểm chịu thiệt chắc chắn là không thể, sao có chuyện Trương Nghi Lâm dám động thủ, đột nhiên trong não một tia suy nghĩ chợt lóe, đoán đại khái được chín phần nguyên do trong đó.

Dù sao cũng là tranh giành tình cảm!

"Nàng hiện giờ cũng coi như người trong phòng ca ca ngươi, không có việc gì thì ít cùng nàng dính líu." Lão phu nhân tuy cực kỳ không thích Trương Nghi Lâm, nhưng so với tiền đồ tôn nhi của mình, cảnh cáo Lâm Tương biết điều mới là quan trọng.

Lâm Tương không thể tưởng tượng đến mở to đôi mắt, "Tổ mẫu!"

Lão phu nhân không để ý tới, đầu ngón tay đặt trên trang sách lướt qua, nhàn nhạt mà nói: "Thôi. Ta hôm nay tìm ngươi tới còn có chuyện khác muốn nói."

Nói xong liền đem quyển sách trong tay đưa tới bên cạnh, Cố Hoài Du gật đầu tiếp nhận quyển sách xoay người giao cho Lâm Tương.

Lâm Tương giật mình, dùng sức nắm chặt tay hai cái mới đưa khẩu khí này nhịn được đi xuống.

"Ngươi hảo nhìn qua một cái, nơi này có chỗ nào không vừa ý hay không, hiện giờ hôn sự đại tỷ ngươi xem như đã định xuống rồi, ngươi cùng nàng ta tuổi tác cũng không quá sai biệt, cũng nên đến lúc nghị thân rồi."

"Tổ mẫu!" Lâm Tương đại kinh thất sắc, sắc mặt chỉ một thoáng trở nên trắng bệch, tay dùng sức nắm chặt lấy quyển sách, đầu ngón tay nửa điểm huyết sắc cũng không có.

Trước đó vài ngày lão phu nhân còn nói qua muốn chờ đợi khoảng hai năm nữa, tại sao lúc này mới chỉ mấy ngày qua đi, liền cứ như vậy khẩn cấp đem nàng gả ra ngoài. Hoảng hốt ngã ngồi đến cái ghế bên cạnh, sau một lúc lâu mới hồi hồn suy nghĩ, hẳn là Cố Hoài Du kia đã cùng lão phu nhân nói gì đó? Bằng không, tại sao nàng ta phải một hai phải thỉnh cái gánh hát kia đến!

"Muội muội cùng ta tuổi tác cũng không sai biệt, tổ mẫu như thế nào......" Áp xuống oán hận cùng không cam lòng, Lâm Tương cường trang trấn định nói.

Lão phu nhân nhìn thoáng qua Cố Hoài Du mặt mày đạm nhiên, đánh gãy lời nàng ta: "Muội muội ngươi cùng ngươi khác nhau, nàng vừa mới hồi phủ, một vòng thế gia còn chưa sờ thấu, cư nhiên không cần nóng vội."

Tức giận trong lòng Lâm Tương rốt cuộc không kìm nổi nữa, giương giọng nói: "Ta đây cũng không gả!"

Lão phu nhân nhăn nhăn mày: "Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, việc này cũng không phải do ngươi muốn hay không."

Roẹt một tiếng vang nhỏ, quyển sách chịu không nổi lực độ trên tay Lâm Tương, nháy mắt bị xé thành hai nửa, Lâm Tương thô thô quét hai mắt, thế nhưng phần lớn trong mắt là kinh hoảng. Nguyên lai lão phu nhân chỉ mới đánh chủ ý, vậy mà bâu giờ đã ra tay rồi!

Giống như phát hiện gì đó, Lâm Tương đột nhiên đem quyển sách ném xuống đất: "Ta không xem, ta cũng không nghĩ gả,"

Lão phu nhân lạnh lùng nói: "Lệnh của cha mẹ lời người mai mối, nếu ngươi không chọn ta tới thay ngươi tuyển." Luận như thế nào bà cũng không dám lại cho Lâm Tương lưu lại trong phủ, nếu cứ tùy ý mặc kệ thì không biết huynh muội hai người này sẽ phát triển thành cái gì, không biết sẽ nháo thành cái nhiễu loạn gì nữa.

Cố Hoài Du che che khóe môi, thấp giọng khuyên nhủ: "Tổ mẫu bớt giận, tỷ tỷ trong lòng nhất định là luyến tiếc ngài mới phản ứng lớn như vậy."

"Ngươi câm miệng cho ta!" Lâm Tương hận không thể xông lên cắn xé Cố Hoài Du đang giả nhân giả nghĩa kia: "Ta cùng với tổ mẫu nói chuyện, nào đến phiên ngươi mở mồm!"

Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, nàng ta nơi nào là luyến tiếc bà già này, thứ nàng ta luyến tiếc chỉ là vinh hoa phú quý của vương phủ. Lâm Tương sớm đã biết thân thế của mình, đối với vị trí chiếm được từ Cố Hoài Du lâu như vậy mà không nảy ra nửa tia áy náy, ngược lại còn ở trước mặt Cố Hoài Du thể hiện uy phong, quả thật là dòng giống không thể sai lệch, so với cha mẹ ruột nàng ta giống như đúc, không biết xấu hổ.

"Bất luận ngươi có nguyện ý hay không, bảy ngày sau ta muốn nhận được lời hồi đáp, đợi Chức Yểu vừa xuất giá, ta liền phái người tìm người nghị thân cho ngươi." Chung quy đều do vương phủ nuôi lớn, nếu nói không có một tia cảm tình là không có khả năng, hiện giờ thay nàng tìm một gia đình tốt gả đi, cũng coi như tận tình tận nghĩa.

Lâm Tương còn muốn nói cái gì, mới vừa hé miệng, liền bị lão phu nhân đánh gãy, bà nhắm mắt giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương: "Ta mệt rồi, các ngươi lui xuống đi."

Lâm Tương lòng tràn đầy tuyệt vọng, bước chân phù phiếm ra cửa, quay đầu lại liền thấy Cố Hoài Du đang bước ra ngạch cửa, ý cười như có như không nhìn nàng, đã vậy còn nhặt quyển sách kia đem lại đây: "Tỷ tỷ cầm về hảo hảo xem xem, nếu thích ai, có thể nhân lúc còn sớm định thân được đó."

"Cố Hoài Du! Là ngươi làm có phải hay không!" Lâm Tương ánh mắt sắc bén tựa dao, hận không thể xẻo chết Cố Hoài Du ngay, nghiến răng nói.

Cố Hoài Du ý cười không giảm, dạo bước đến bên cạnh nàng ta, thanh âm lạnh tựa băng vụn chạm nhau: "Là ta, ngươi có thể làm gì?"

Không nghĩ tới nàng ta thế nhưng trực tiếp nhận tội, không chút nào che lấp, Lâm Tương cơ hồ đem môi cắn đến chảy máu: "Ta sẽ không bỏ qua ngươi."

Cố Hoài Du nhìn nàng, gằn từng chữ: "Cũng thế cũng thế." Ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho ngươi, hết thảy những gì ngươi để ý, ta đều sẽ khiến ngươi trơ mắt nhìn chúng nó biến mất.

Hận ý trong mắt Cố Hoài Du quá mức buốt giá, phía sau lưng Lâm Tương bỗng nhiên chợt lạnh, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, cứng giọng nói: "Ngươi cứ đợi đấy!"

Nhìn bóng dáng hoảng hốt mà chạy của Lâm Tương, ý cười trên mặt Cố Hoài Du không ngừng tăng: "Hảo a, ta chờ ngươi."

Từ Thọ An viện đi ra, Cố Hoài Du mới vừa trở lại Đường Lê viện, chân trước vừa chạm cửa ánh trăng, sau lưng liền có một thân ảnh bay nhanh ra đón.

"Ai nha, ngươi bây giờ mới trở lại!" Lâm Chức Yểu khó có được hôm mặc một thân váy lụa mềm mại, đuôi tóc xưa nay được buộc cao sau đầu bây giờ được biện thành búi tóc tinh xảo, mặt mày Lâm Chức Yểu vốn minh diễm, một thân trang điểm như vậy thực sự làm người trước mắt sáng ngời.

Cố Hoài Du đuôi mắt hơi cong, nhìn đến mức Lâm Chức Yểu có chút ngượng ngùng, "Hôm nay gió phương nào thổi vậy, thế nhưng lại đem ngươi thổi tới."

Từ sau khi Giang thị phái người tìm hiểu qua Trần Uyên xong thái độ của nàng đối với Trần Uyên khác hẳn, một hai phải bắt Lâm Chức Yểu đi xem qua một chút. Giang thị thật sự cảm thấy Trần Uyên người này không tồi, lại không muốn để Lâm Chức Yểu tiếp tục phí thời gian, nếu để kệ nàng làm theo cảm tính, chờ nàng thông suốt, không chừng đã thành gái lỡ. Sau khi trượng phu mất, Giang thị luôn không muốn nữ nhi của nàng bị thua thiệt, không nghĩ đến qua hai năm nữ nhi của mình lại bị người khác đồn thổi là không thể gả đi.

Này đây lôi kéo Lâm Chức Yểu khuyên can mãi, còn lệnh cưỡng chế nàng bắt học trang điểm bộ dáng của một cô nương, không cho phép tiếp tục thô bạo như vậy nữa.

Cảm tình là thứ không thể đoán trước, không chủ động đi tìm thì sẽ không bao giờ có thể thấy được, giống như bản thân Giang thị vậy, hôn nhân với Lâm Viêm cũng là do cha mẹ sắp đặy, lại không nghĩ tới sẽ ghim sâu trong tim đến vậy.

Lâm Chức Yểu không được tự nhiên mà kéo kéo làn váy, một bên lôi kéo tay Cố Hoài Du đi vào phòng, một bên nói: "Ta hôm nay tới, là muốn cho ngươi một đặc ân."

Cố Hoài Du cười nói: "Chuyện gì?"

"Muốn cho ngươi bồi ta đi một chỗ." Phá lệ hôm nay, trên mặt Lâm Chức Yểu xuất hiện một chút xấu hổ, chờ cho hạ nhân phòng trong ra ngoài xong mới nhỏ giọng nói: "Ngươi cũng biết, nương ta cùng tổ mẫu gần đây nhọc lòng vì hôn sự ta, nói muốn vì ta định ra hôn phối với công tử Lại Bộ Thượng Thư gia."

Cố Hoài Du gật gật đầu, "Khó trách ngươi hôm nay trang điểm xinh đẹp như thế."

Chuyện này nàng biết, nhưng trong ấn tượng của nàng, Lâm Chức Yểu là đợi tới khi hai mươi tuổi mới thành thân, chỉ là khi đó thanh danh của Cố Hoài Du đã bị huỷ, lại không cùng nhị phòng quan hệ lui tới, cũng không biết Lâm Chức Yểu đã gả người nào, sau này cuộc sống ra sao.

Bất quá sau khi Lâm Tu Ngôn chết, nàng nghe được tin tức hôn phu Lâm Chức Yểu đã mang theo nàng ấy đi tha hương, không có tin tức, thẳng đến khi Cố Hoài Du chết, Lâm Tu Duệ cũng không thể tìm được nàng ấy.

Lâm Chức Yểu thở dài: "Còn không phải nương ta bức sao, nói ta cứ như trước kia, đến 80 cũng không gả nổi mất, về sau cũng không cho ta ăn mặc như trước." Nàng nhún vai, "Bộ dáng ta như này, có phải nhìn rất xấu hay không?"

"Đâu có!" Cố Hoài Du nói: "Đẹp thật sự kia là, đi ra ngoài không biết muốn chọc bao nhiêu người đỏ mắt."

Lâm Chức Yểu phất phất tay, hiển nhiên là không quá tin tưởng, "Nói thật, ai biết Trần Uyên kia là con lừa hay ngựa a, vạn nhất lớn lên là loại dưa vẹo táo nứt, hoặc là nhân phẩm hắn không tốt, lừa nương một vố thì làm sao bây giờ, ta cần phải đến trước tự mình nhìn nhìn liếc mắt một cái."

Cố Hoài Du ngẩn người, "Ngươi tính toán tự mình lén đi xem?"

"Đúng vậy." Lâm Chức Yểu gật đầu: "Chỉ có trộm đi xem mới có thể thấy rõ bên trong hăn đến tột cùng là người hay quỷ, nếu là chính thức gặp mặt, mỗi người đều mang mặt nạ trên mặt, thì xem nổi cái gì. Bất quá mỗi mình ta đi không tiện, nên muốn cho ngươi đi cùng ta."

Không đợi Cố Hoài Du nói, Lâm Chức Yểu đột nhiên đứng dậy nói: "Rồi cứ như vậy nhé, ta chuẩn bị tốt lại đến tìm ngươi."

Nói xong bước chân liền vội vội vàng vàng chạy ra cửa, Cố Hoài Du bất đắc dĩ cười cười, tính tình nàng này, thật đúng là trước sau như một hấp ta hấp tấp.

- ------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.