Lạc Trần

Chương 88




Liễu Hân Linh không hé răng, lấy da mặt nàng mà nói, cũng không thể nào tự nhiên nói với nam nhân này, nguyệt sự của nàng đến, cho nên không thoải mái linh tinh.

Rất nhanh, Liễu Hân Linh liền vì sự trầm mặc của chính mình mà hối hận không thôi.

Nam nhân này là loại người sẽ không bao giờ xem sắc mặt người khác —— hoặc là nói người này hay làm theo ý mình, lập tức đem cả người nàng ôm vào trong lòng, sau đó ở trên mặt nàng ngửi tới ngửi lui. Cả người Liễu Hân Linh đều trở nên cứng ngắc.

Mùi thơm tự nhiên của son phấn cùng mùi thơm xử nữ tiến vào trong mũi, khiến cho nam nhân dưới tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mặt lập tức trở nên đỏ hồng, nhưng mà, bên trong mùi thơm thản nhiên kia có thể ngửi được một mùi máu tươi thoang thoảng, cả người Sở Khiếu Thiên đều trở nên chấn động.

”Nàng bị thương? Sao lại bị thương?”

Thanh âm trầm thấp vài phần, thậm chí mang theo mấy phần âm trầm lãnh khốc, làm cho người ta cực kỳ không thoải mái.

Liễu Hân Linh âm thầm nhíu mày, cảm thấy nam nhân này rất có vấn đề. Lúc trước một bộ dáng thiếu niên vô cùng ngây thơ, hiện tại lại trưng ra biểu tình hung ác nham hiểm, âm trầm lạnh lẽo, làn mi nơi khóe mắt có ẩn chứa vài phần hiểm độc, vẻ mặt hung ác, rất giống một Hỗn Thế Ma Vương, giống như có thể đi bóp chết người khác bất cứ lúc nào. Cảm xúc của nam nhân này dễ dàng biến hóa như vậy, nếu không phải loại người thay đổi thất thường, thì chính là loại người vui giận bất định, tuyệt đối phải cẩn thận.

”Không có việc gì...”

Liễu Hân Linh đang định nói cái gì, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Sau đó nàng ngắm nhìn biểu tình của nam nhân ngồi bên cạnh càng trở nên hung hãn, tựa hồ hận không thể giết chết kẻ đang quấy rầy bên ngoài. Bộ dáng này làm sao còn giống lúc trước nhìn nàng ngây ngô tươi cười? Liễu Hân Linh giật giật ngón tay, cuối cùng không nói gì thêm. Nàng hiện tại đã lập gia đình, mặc kệ nam nhân này có hư hỏng không tốt như thế nào, trước hết nàng phải làm tốt bổn phận chính mình. Nếu ngay cả điểm ấy cũng đều không hiểu, còn nghĩ rằng giống như lúc ở nhà mà lấy tính tình tiểu thư ra đùa giỡn, thì coi như mấy năm nay sống uổng phí.

”Có chuyện gì?”

Bên ngoài trầm mặc một chút, sau đó truyền đến thanh âm đông cứng của nha hoàn, “Thế tử, nô tỳ đưa túi chườm nóng tới.”

Sở Khiếu Thiên có chút mơ hồ, không biết nha hoàn đưa túi chườm nóng tới đây làm cái gì. Hơn nữa thanh âm nha hoàn này rất xa lạ, hắn chưa từng nghe qua, không khỏi xoay mặt nhìn về phía Liễu Hân Linh,

”Là nha hoàn của nàng?”

Liễu Hân Linh gật đầu.

Sở Khiếu Thiên phất phất tay áo, hừ một tiếng nói: “Vào đi!”

Liễu Hân Linh giương mắt nhìn, thời điểm Mặc Châu đẩy cửa vào, nàng liếc nhìn nam nhân bên cạnh một cái, khi hắn nhìn thấy Mặc Châu ánh mắt không khỏi tỏa sáng, hoàn toàn là phản ứng của sắc quỷ khi nhìn đến mỹ nữ, trong lòng không khỏi trầm xuống, quả nhiên là tên háo sắc, này không phải là đang nhắm vào nha hoàn nhà nàng sao?

”Ngươi tên là gì? Vừa rồi ngươi nói muốn đưa cái gì lại đây?” Sở Khiếu Thiên cười tủm tỉm hỏi, dĩ nhiên đã không còn tức giận như lúc trước, ngay cả thanh âm cũng nhẹ nhàng đi vài phần, thoạt nhìn tựa như một kẻ ăn chơi trác táng đang đùa giỡn nha hoàn bình thường.

Mặt Liễu Hân Linh trầm xuống, gần như nhịn không được muốn một tát trực tiếp đánh hắn ra ngoài.

”Hồi thế tử, nô tỳ gọi Mặc Châu.”

Mặc Châu nghiêng người thi lễ,

”Nô tỳ là đem túi chườm nóng lại cho thế tử phi, hôm nay trùng hợp nguyệt kỳ của thế tử phi đến, bụng đau, nô tỳ liền đi tìm cái này đem đắp lên bụng, có thể giảm bớt đau đớn.”

Sở Khiếu Thiên vốn dĩ đang cười tủm tỉm nghe đến thanh âm đông cứng chói tai của nha hoàn gương mặt liền trở nên cương cứng, biểu tình kia tựa như tên sắc lang ở trên đường thấy được một nữ nhân quyến rũ, khó dằn lòng nổi mà tiến lên nhìn mặt, nữ nhân kia vừa quay đầu lại, cũng giống như bạch cốt tinh vô cùng đáng sợ. Chờ khi hắn nghe xong nha hoàn trả lời, lại nhảy dựng lên, nghĩ rằng mình nghe lầm.

”Gì?”

Mặc Châu kiên nhẫn trả lời: “Nguyệt kỳ của thế tử phi đến.”

Sở Khiếu Thiên vẻ mặt cứng ngắc dại ra tại chỗ, giống như một khúc gỗ.

Liễu Hân Linh mặc dù bụng đau muốn chết, cũng không nhịn được ở trong lòng cười trộm. Chỉ có Mặc Châu mặt không đổi sắc, đem túi chườm nóng kia đưa cho Liễu Hân Linh.

”Tiểu thư, ngài... Uống rượu sao?” Mặc Châu nhìn hai cái ly rượu không ở bên cạnh thấp giọng hỏi.

”Rượu giao bôi.” Liễu Hân Linh thản nhiên đáp.

Mặc Châu nga một tiếng, lại đưa mắt nhìn tân lang giống như bị sét đánh trúng vẫn chưa hoàn hồn, yên tâm. Mặc Châu biết, tiểu thư nhà nàng một thân quái lực quả thật làm cho người ta hao tổn tâm trí, nhưng mà, chỉ cần tiểu thư uống rượu, thân quái lực kia liền biến mất một cách kì lạ, lực đạo cũng khôi phục giống nữ tử bình thường. Chỉ tiếc, hiệu quả này chỉ có thể duy trì thời gian một ngày, mười hai canh giờ sau, quái lực lập tức quay lại.

Nhưng như vậy cũng tốt, Mặc Châu đã không cần lo lắng tiểu thư nhà nàng đêm nay nhịn không được đem một đầu ngón tay búng cô gia xuống giường …….

”Thế tử, thế tử phi, nô tỳ lui xuống trước.”

Mặc Châu hoàn thành nhiệm vụ, cũng đem tình hình thực tế nói cho bạn thế tử nào đó, có thể công thành lui thân.

Sau khi nha hoàn rời đi, trong tân phòng nhất thời không ai lên tiếng.

Liễu Hân Linh đau bụng, cũng không có tâm tư đi để ý tới việc khác, chỉ ngồi ôm cái túi chườm nóng kia. Hơi nóng xuyên qua quần áo truyền đến ấm áp, cảm giác thực thoải mái, rốt cục giảm bớt được một chút đau đớn, làm cho tinh thần nàng đỡ hơn.

Sau một lúc lâu, Sở Khiếu Thiên rốt cục phục hồi tinh thần lại, híp mắt, xem xét Liễu Hân Linh không nói lời nào. Khuôn mặt vốn dĩ anh tuấn, khi cười rộ lên tuấn mỹ khiến cho người ta nín thở, nhưng nếu nổi giận, vẻ mặt hung ác, cảm giác áp bách nổi lên, làm cho người ta khó có thể nhìn thẳng.

”Người đâu, lăn tới đây cho bản thế tử!”

Thanh âm áp lực kiềm chế hỏa khí vang lên, chỉ chốc lát sau liền có vài nha hoàn ma ma đẩy cửa tiến vào, người người thần sắc khẩn trương, thở cũng không dám thở mạnh một cái. Lúc này đâu còn một chút bộ dạng ồn ào khi nãy? Người người đều hận không thể chôn cần cổ xuống sâu một chút làm cho chính mình giống như không tồn tại, có thể nghĩ nam nhân này tính tình lúc bình thường rất không tốt.

”Đi chuẩn bị chút nước ấm, bản thế tử muốn rửa mặt, còn có làm một chút thức ăn nóng mang lại đây...”

”Thế tử gia, này chỉ sợ...” Một ma ma trên mặt lộ ra thần sắc khó xử. Quả thật, này là đêm tân hôn, chú rể tân nương người nào không phải vội vàng lăn trên giường, nào có ai giống vị chủ tử này của bọn họ, chỉ muốn ăn??? Đêm động phòng hoa chúc, đêm đẹp ngắn ngủi, chú rể tân nương lại gây sức ép vì một việc nhỏ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, không phải để người ta chê cười sao?

Nhưng khi Sở Khiếu Thiên hung ác trừng mắt nhìn một cái, nhóm nha hoàn ma ma cúi thấp đầu, không tiếp tục nói lời vô nghĩa nữa mà chạy nhanh hành động.

Liễu Hân Linh dùng nước ấm nha hoàn bưng tới tẩy đi lớp phấn trang điểm, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, sau đó bị nha hoàn giúp đỡ đến trước bàn, nơi đó đã dọn xong thức ăn nóng. Những món ăn này cực tinh xảo xa hoa, vừa thấy liền biết An Dương vương thế tử này là một người biết hưởng thụ. Liễu Hân Linh đói bụng đã một ngày, ngửi được mùi thơm của thức ăn, làm cho nước miếng nàng muốn chảy ra ngoài.

Sở Khiếu Thiên đã ngồi ở trước bàn, đang cau mày trừng mắt nhìn nha hoàn đang dìu nàng, vẻ mặt hung ác, người xem run như cầy sấy. Nha hoàn kia bị dọa đến tay đều run, chờ đem Liễu Hân Linh dìu đến trước bàn, chạy nhanh thu hồi tay lại, lặng im đứng một chỗ, vẻ mặt tái nhợt……(…tội em nó….]…)…

Chờ sau khi nàng ngồi xuống, khi Sở Khiếu Thiên chuyển hướng nhìn nàng, thay đổi thành khuôn mặt tươi cười, hồn nhiên không có giống lúc đối mặt với hạ nhân hung thần ác tướng, nhìn thấy làm cho Liễu Hân Linh mê hoặc không thôi. Mà nàng cũng mẫn cảm phát hiện, hầu hạ ở chung quanh nhóm nha hoàn ma ma cũng là vẻ mặt khiếp sợ. Nàng còn không có tự kỷ cho rằng nam nhân này thay đổi là do đối với mình vừa nhìn đã yêu, tất nhiên là có nguyên nhân khác. Đặc biệt ánh mắt hắn nóng rực dừng lại ở trên khuôn mặt của nàng, làm cho người ta không thể không hoài nghi gã này là xem trọng sắc đẹp của nàng. Quả nhiên là háo sắc.

”Nương tử, thoạt nhìn sắc mặt nàng thật không tốt, ăn nhiều một chút.”

Liễu Hân Linh gượng nở ra nụ cười tươi, nói: “Cảm ơn.”

”Ha ha, cái gì cảm ơn với không cảm ơn! Nương tử rất gầy, phải ăn nhiều để mạnh khỏe mới tốt.” Sở Khiếu Thiên vẻ mặt cười tủm tỉm, ánh mắt không rời khỏi mặt của nàng, rất nóng rực.

Da gà không ngừng nổi lên, Liễu Hân Linh bị hắn nhìn cực không thoải mái, nhưng hiện tại hắn cũng không có làm chuyện gì quá mức, làm cho nàng không biết phải nói cái gì, chỉ phải tiếp nhận đồ ăn nha hoàn gắp vào trong bát. Trong lúc đó, không biết dây thần kinh nào của Sở Khiếu Thiên không đúng, liên tiếp gắp đồ ăn cho nàng, biến thành nàng rất muốn đem bát trong tay trực tiếp úp lên đầu hắn. Người này thật sự là không có mắt nhìn, thế nhưng đem toàn bộ thức ăn loạn thất bát tao gì đó đều gắp bỏ vào trong chén của nàng, hơn nữa lấy sức ăn của một khuê nữ bình thường mà nói, hắn gắp đồ ăn đều đã muốn gấp đôi, làm như nàng là heo hay sao?

Bất quá, bây giờ tình huống còn không rõ ràng, Liễu Hân Linh chỉ có thể yên lặng nuốt vào xúc động muốn bạo lực.

Sau khi ăn xong, nhóm nha hoàn liền hầu hạ bọn họ rửa mặt, rồi theo thứ tự lui ra.

Trong phòng lại chỉ còn lại có hai người.

Liễu Hân Linh mặc trung y màu trắng, trong tay ôm túi chườm nóng ngồi ở trên giường, nam nhân đứng trước mặt thần sắc thật tối tăm, cũng mặc một kiện trung y màu trắng.

Sau một lúc lâu, thanh âm mất mát truyền đến, “Nương tử, chúng ta đi ngủ đi.”

Liễu Hân Linh làm bộ như không thấy biểu tình mất mát của hắn, lên tiếng liền cởi giày nằm ở bên trong, đem vị trí bên ngoài lưu lại.

Màn giường buông xuống, thoáng ngăn cách với ngọn đèn bên ngoài, bên trong liền trở nên mờ ảo.

Vị trí kế bên trầm xuống, có người trực tiếp ở bên người nàng nằm xuống, điều này làm cho nàng có chút khẩn trương.

Trải qua hai đời tới nay, nàng đa phần đều là ngủ một mình, chưa bao giờ cùng với một người nam nhân nằm gần như thế này ở trên một cái giường. Hơn nữa nam nhân này còn bị bên ngoài đồn đãi thập phần không tốt, tuy rằng bộ dạng anh tuấn ngoài dự kiến, nhưng vui giận thất thường, làm cho nhóm nha hoàn sợ muốn chết, tất nhiên không phải người tốt lành.

Bất quá, Liễu Hân Linh cũng có chút mơ hồ, nàng xem hắn đối với nha hoàn ma ma gầm rú không khách khí, nhưng với nàng thì rất ân cần, còn có thường thường cười ngây ngô, thậm chí còn có một loại si mê không thể hiểu nổi... Điều đó đều làm cho nàng cảm giác rất không đúng.

”Nương tử.” Một thanh âm khàn khàn khó nhịn vang lên.

Liễu Hân Linh đầu óc trống rỗng tạm dừng vài giây mới hiểu được thanh âm này là nam nhân bên cạnh kêu, nhất thời thân thể lại trở nên buộc chặt.

”Chuyện gì?” Nàng tận lực dùng âm lượng bình thường trả lời.

Nghe được thanh âm của nàng, người bên cạnh hô hấp trầm trọng thêm vài phần, sau đó là một đạo thanh âm vang lên: “Nương tử, ta có thể ôm nàng ngủ không?”

“...”

Liễu Hân Linh rất muốn nói không được, nhưng hiện tại nàng khí lực gì cũng không có, bụng đau không nói, lúc trước còn uống thêm rượu, một thân quái lực kia của nàng đã sớm bị rượu làm cho biến mất, phải tới buổi sáng ngày mai mới có thể khôi phục lại, nếu nàng cự tuyệt hắn, gặp phải cơn tức hắn nổi lên, mình chẳng phải sẽ gặp xui sao?

Vì thế, trong khi nàng đang trầm mặt, một đôi cánh tay đã tiến lại đây trực tiếp ôm nàng vào trong ngực, nhất thời một mùi vị nam nhân tràn vào mũi, còn có một ít hương nam tử hoàng thất quen dùng là xạ hương. Như vậy còn không tính, người nọ thế nhưng đem đầu chôn ở cổ nàng, hắn dùng mặt cọ đến cọ đi, cọ đến nỗi nàng cả người cứng ngắc.

”Nương tử, thật tốt, ta đã cưới được nàng...”

Thanh âm lầm bầm vang lên ở bên tai nàng, nghe qua còn có chút bộ dáng e lệ, cùng hắn lúc trước cả tiếng không hề giống nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.