Lạc Trần

Chương 9




Mogab lén bước vào chỗ ở của Bàng Ca, bên trong không có người, rèm cửa sổ màu đen đã che khuất mọi ánh sáng bên ngoài, Mogab không thích cảm giác này, bóng tối, và mối nguy hiểm không thể xác định trong bóng tối, mặc dù ông biết chỗ ở của Bàng Ca rất an toàn nhưng vẫn xoay người bước đi thật nhanh.

Ông nhìn thấy Thường Phi trên sân thượng, đứng hướng về biển rộng, nghe thấy tiếng bước chân đi lên của ông cũng không cử động.

Mogab biết đây là Bàng Ca, Bàng Ca có niềm yêu thích điên cuồng với biển rộng, có thể đứng lặng đối diện với sóng lớn cuộn trào mãnh liệt ngoài khơi rất lâu.

Vài hôm nay gió rất lớn, dựa vào số liệu thu thập được từ máy dự đoán thống kê, thời gian sắp đến rồi.

“Có chuyện gì?”. Trong giọng nói của Thường Phi lộ ra âm sắc Mogab vô cùng quen thuộc.

“Trước thời hạn”. Ông đi tới đứng phía sau Thường Phi, “Số liệu hai hôm nay rất bất ổn, đoán chừng chưa đến một tuần, có lẽ là khoảng hai ngày, thời gian chính xác vẫn đang được tính toán”.

“Vậy sao, thông báo cho Trình Khản đi”.

“Tôi không biết cậu ta đang ở đâu”, Mogab ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, “Cũng không có biện pháp báo cho Sa Tả và Naga”.

“Vậy xem vận may thôi, ông đi chuẩn bị những chuyện khác đi”.

Thường Phi xoay người lại, áp lực ban nãy đã biến mất, “Hai ngày này cũng không cần canh gác, bọn họ muốn thế nào thì cứ thế đó”.

“Ừ”, Mogab cười, “Có lẽ sẽ có người muốn khiêu chiến cậu đấy, đội trưởng Thường Phi”.

“Vậy đến đi”. Thường Phi cũng cười, đi về phía cầu thang.

“Thực sự không cần tôi chuẩn bị thuyền cho hai người sao?”. Mogab hỏi sau lưng hắn.

“Không cần, tôi sẽ không rời khỏi nơi này, Bàng Ca phải ở đây xem cuồng hoan”.

“Thế thì tạm biệt trước đã, Thường Phi”. Mogab nói, “Nếu sau thịnh yến chúng ta vẫn còn… còn nếu không còn…”.

“Tạm biệt”.

Thường Phi đứng trên khán đài nơi cao nhất của sân đấu, trên người mặc quần áo của Bàng Ca, lẳng lặng nhìn mọi người đang trở nên điên cuồng vì thịnh yến.

Không ai nhìn ra hắn có gì bất thường, bởi vì chưa có ai từng tiếp xúc quá gần gũi với Bàng Ca, chỉ cần bọn họ nhìn thấy mặt nạ và quần áo của Bàng Ca thì sẽ không hoài nghi gì nữa.

“Nếu mọi người mong muốn”, Bố La Đức đứng ở giữa sân đấu, súng gác trên vai, “Tự do không ràng, vậy thì từ giờ trở đi, bắt đầu rồi”.

Đám người gào lên điên cuồng.

“Từ giờ trở đi, không có kiểm soát, không có giới hạn, miễn là các người muốn làm thì đều có thể làm”, Bố La Đức dừng một chút, nhìn Mogab đang chậm rãi ẩn vào bóng tối sau cây cột, “Cuồng hoan đi, đây là thịnh yến của các người!”.

Lúc nói xong câu đó, Bố La Đức xoay người nhảy lên xe của mình, vọt vào con đường tắt nhỏ hẹp bên cạnh sân đấu.

Đám người đang gào thét bỗng nhiên im bặt, ngay sau đó, có người huơ dao chém vào người bên cạnh.

Bắt đầu rồi.

Ừ.

Thật khó coi.

Mọi người là thế đó.

Người không có tín ngưỡng rất dễ điên cuồng,

Thường Phi đứng trên khán đài, máu bắn tung tóe từ trong đám người chớp nhoáng trước mắt hắn, bên ngoài sân đấu cũng bắt đầu truyền đến tiếng la điên cuồng và tiếng gào thét thảm thiết.

Nếu như hắn là một trong những thành viên đó, vậy thì hắn sẽ có trạng thái gì đây?

Thường Phi cười một tiếng, xoay người rời khỏi khán đài.

Hắn sẽ không như vậy, hắn có tín ngưỡng, tín ngưỡng của hắn là Bàng Ca.

Thường Phi đổi lại quần áo mình hay mặc, cầm súng đi ra khỏi phòng Bàng Ca. Xe của hắn đậu cách chỗ ở Bàng Ca không xa, hiển nhiên bây giờ nó chẳng còn ở nơi đó.

Tòa thành đã rơi vào hỗn loạn, trốn chạy, giết chóc điên cuồng, hắn có thể nghe được đủ loại âm thanh, tiếng kim loại va vào nhau, tiếng súng…

Bên trái có một chiếc xe vọt tới, hiện tại người vẫn còn có xe phần lớn là đội viên ưu tú nhất trong đội ngũ của hắn và Bố La Đức, chỉ có những cỗ máy giết người được huấn luyện tàn khốc từ nhỏ đến lớn mới không dễ dàng ngã xuống giữa cuộc chiến hỗn loạn này.

Trong những người này, có rất nhiều người kính trọng và e dè Thường Phi, cho dù trong giờ phút giết chóc đến đỏ mắt hiện tại, lúc nhìn thấy Thường Phi thì vẫn còndo dự.

Nhưng Thường Phi không do dự.

Bởi vì… trong tay những người này có súng, nhất là người của Bố La Đức.

Thường Phi giơ súng bóp cò, chuẩn xác bắn vào đầu người kia, người trên xe lắc lư một lúc rồi ngã xuống, xe xông thẳng tới Thường Phi.

Thường Phi nghiêng người tránh, giơ chân đạp mạnh vào xe, xe lật ngược ngã xuống.

“Đi dạo thôi”. Thường Phi đi tới dựng xe lên rồi nhảy lên xe, đây là lần đầu tiên trong tòa thành xuất hiện cảnh tượng như vậy, cũng là một lần cuối cùng, nếu bỏ lỡ thì sẽ không còn cơ hội nhìn thấy nữa.



Gió biển thổi vù vù, Trình Khản tựa người vào tảng đá, nhìn ra ngoài khơi xa, trong gió mang theo cát biển, thổi vào mặt có cảm giác hơi ran rát.

“Tới sớm sao…”. Anh cúi đầu nhìn Kiệt Tu nhắm hai mắt gối lên đùi anh.

“Gió to quá”. Kiệt Tu nói, giọng nói rất khẽ, gió đã sớm cuốn đi tiếng thở dài khe khẽ của cậu.

Trình Khản nhìn lên bầu trời, bầu trời nơi này vẫn u ám như vậy, chân thực hơn nhiều so với AS, đây mới là hình dạng vốn có của thế giới.

Nhưng bầu trời hôm nay có chút khác biệt, bầu trời vẫn luôn u ám không có chút màu sắc, nhưng hôm nay, nơi chân trời ngoài khơi xa lại có màu đỏ.

Màu đỏ này rất sẫm, tựa như nỗ lực muốn xuyên qua cái màu xám nặng nề trước mặt nó, nhuộm vào sắc xám khiến nó trông như màu máu đông đặc.

“Muốn nhìn không, rất đẹp đó”. Trình Khản nhẹ nhàng sờ lên mặt Kiệt Tu.

“Được”. Kiệt Tu mở mắt, mỉm cười khó nhọc.

Lúc dìu Kiệt Tu, Trình Khản có thể cảm giác được cả người cậu đã không còn sức lực, suy yếu tựa trên cánh tay anh.

Kiệt Tu nhíu mày, Trình Khản biết cậu nhíu mày không phải vì đau đớn, chỉ là không hài lòng với tình trạng hiện tại phải cần người trợ giúp trong mọi cử động như vậy.

Trình Khản kéo cậu đến bên cạnh, để cậu dựa vào người mình, tay luồn vào tóc cậu, “Vẫn còn cứng đầu thế này”.

“Ở trước mặt anh…”. Kiệt Tu thở hổn hển một hồi, lại ho khụ hai tiếng, cười nói: “Em… không được xem là cứng đầu”.

“Ừ”, Trình Khản mỉm cười, “Có trách anh không?”.

“Sao?”.

“Biến đảo Liệp Lang thành như vậy, cuối cùng lại muốn hủy diệt nó”.

“Nơi này… vốn không nên tồn tại”. Kiệt Tu nhìn bầu trời đỏ thẫm phía xa, “Không phải sao”.

“Nếu như không có sở nghiên cứu, biết đâu cũng sẽ không trở thành như vậy”.

“Không”. Kiệt Tu lắc đầu, “Không có thí nghiệm này thì cũng sẽ có thí nghiệm khác, con người không bao giờ thỏa mãn… Em cũng như vậy”.

“Em ư?”.

“Ừ, em cũng giống vậy”.

“Vậy sao?”. Trình Khản cầm tay cậu, mấy ngày nay, nhiệt độ cơ thể Kiệt Tu đang dần dần biến mất, mỗi một lần cầm tay Kiệt Tu anh đều cảm thấy lạnh hơn lúc trước.

“Em không thỏa mãn, mỗi lần… thời gian ở cùng anh đều… quá ngắn”. Kiệt Tu nói rất chậm, rất vất vả, “Em không thỏa mãn, vì sao… em không gặp anh… sớm hơn”.

“Anh rất thỏa mãn”. Trình Khản nhẹ giọng nói, “Cuối cùng vẫn có thể dẫn theo em để cùng nhìn ngắm pháo hoa”.

“Vậy, nói như vậy…”. Giọng nói Kiệt Tu thấp dần.

Trình Khản sờ lên mạch đập của cậu, Kiệt Tu lần thứ hai lâm vào hôn mê.



Lúc Lily Ca tiến vào phòng của mục sư, bên trong tối om, cô đứng ở cửa, do dự gọi: “Mục sư?”.

“Lily Ca”. Giọng nói mục sư truyền đến từ trong bóng tối.

“Người của chúng ta vừa trở về từ tòa thành”. Lily Ca không thấy rõ tình hình trong bóng tối, nhưng giọng của mục sư rất khác với vẻ ôn hòa và bình tĩnh ngày thường, cô hơi bất an, “Bên tòa thành có chút khác thường…”.

“Ồ”. Mục sư lên tiếng, tựa hồ không có hứng thú muốn biết tình huống cụ thể.

“Bọn họ…”.

“Cô lại đây”. Mục sư cắt ngang lời Lily Ca.

Lily Ca đứng im tại chỗ, cô chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ bất thường của mục sư, “Mục sư, ông vẫn ổn chứ?”.

“Không có việc gì”.

“Ông đã lâu không ra ngoài, bên ngoài…”. Lily Ca muốn nói không chỉ có mỗi tòa thành là khác thường, mấy ngày nay, bầu trời trên biển cũng đã chuyển thành màu đỏ sậm, khiến cho mọi người đều có cảm giác rằng sắp có chuyện xảy ra.

Nhưng không đợi cô nói xong, mục sư lại không kiên nhẫn cắt lời cô, tiếng bước chân đi tới trước mặt cô: “Đừng nói với tao những thứ đó, tao không muốn nghe!”.

“Mục sư, ông sao vậy?”. Lily Ca rất giật mình, cho tới nay mục sư đều là chỗ dựa của Tự Do thành, là người đứng đầu Tự Do thành, bất luận là có chuyện gì xảy ra thì chỉ cần có ông ấy ở đây là có thể làm cho người khác thấy an lòng.

Nhưng phản ứng hiện tại của mục sư đã làm cho cô giật mình không tin vào lỗ tai mình.

“Tao bảo bọn mày đi tìm Sa Tả và Naga!”. Mục sư ở trong bóng đêm đột nhiên chìa tay bóp lấy cổ Lily Ca, “Tìm được không! Không hề! Bọn mày không tìm được bọn chúng! Không tìm được!”.

Lily Ca cảm thấy cổ rất đau, sức tay của mục sư rất kinh người, cô khó thở và khiếp sợ muốn kéo tay mục sư ra khỏi cổ mình.

“Cái gì cũng mất hết rồi!”. Mục sư tăng thêm lực siết, đầu ngón tay lõm vào trong da cô: “Cái gì cũng mất hết rồi! Tâm huyết nhiều năm của tao đã bị hủy đi như thế! Tất cả đã mất hết rồi!”.

Lily Ca liều mạng giãy dụa, há miệng muốn hét lên nhưng lại không phát ra tiếng, ngón tay của mục sư đè trên cổ họng cô khiến cho cô không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.

Cô đã không còn nghe rõ mục sư đang nói gì, chỉ có thể nghe được tiếng xương mình vỡ vụn từng chút trong tay mục sư.

“Trình Khản không giết tao, mày có biết vì sao nó không giết tao không?”. Trong giọng nói của mục sư lộ ra phẫn nộ không cam lòng, gần như gào lên, “Nó muốn tao nhìn hết tất cả! Muốn tao tận mắt nhìn thấy tao sẽ không bao giờ có được những gì tao mong muốn, tất cả đều đã bị hủy diệt trong tay nó! Đây món quà lớn nó tặng cho tao! Món quà lớn!”.

Cả người Lily Ca dần dần mất sức, tay rũ xuống bên cạnh người, ngừng giãy dụa.

“Đi, chúng ta đi tìm Sa Tả…”. Mục vẫn bóp lấy cổ của cô, chậm rãi kéo cô đi ra ngoài.



“Không tìm được máy cảm ứng”. Naga chống tay lên bức tường dưới cống thoát nước, hắn đã dùng vòng tay tìm kiếm mỗi một cm bên ngoài lối ra nhưng lại không có bất cứ phản ứng nào.

Bọn họ không mở được lối vào đi xuống thành phố dưới lòng đất.

Sa Tả thở hổn hển tựa ở trên tường, bọn họ đã tìm hơn một giờ, trên người vốn rất khó chịu, mệt chết đi được, lại trải qua một giờ tìm kiếm liên tục, cảm giác vừa đói vừa khát bắt đầu kéo tới, giày vò cậu, khiến cho cậu hoa cả mắt.

“Tôi nghĩ”. Sa Tả cắn răng, “Dù sao vẫn sẽ có cách đi vào”.

Từ thiết kế bí mật của lối ra, cậu có thể nhìn ra được từ lúc bắt đầu xây dựng thành phố dưới lòng đất, bọn họ đã không nghĩ tới việc để người khác dễ dàng tiến vào, có lẽ nên nói, ngay từ đầu bọn họ chưa từng nghĩ tới việc thiết kế lối vào từ bên AS, mà trước khi chính thức xây dựng xong, người thiết kế mới quyết định che dậy lối ra, không để cho người khác dễ dàng tiến vào.

Nhưng Trình Khản có thể để bọn họ đi tới được nơi này thì chắn chắn sẽ biết sau đó bọn họ sẽ gặp phải những gì, cậu và Naga không có khả năng bình yên vô sự ở lại AS sau khi hoàn thành hết mọi thứ, huống chi Trình Khản còn đề cập đến lục địa mới, thế thì anh ta chắn chắn sẽ để lại phương pháp quay về.

Chỉ là phương pháp kia sẽ không đơn giản hiện ra trước mặt cậu như vậy.

“Sa Tả, tình trạng cơ thể của cậu rất kém”. Naga đi tới ôm cậu.

“Tôi biết”. Sa Tả dựa vào vai hắn, dùng mặt cọ lên cổ hắn, “Tôi khát nước”.

“Tôi đi tìm nước”. Naga nói không chút suy nghĩ.

“Đừng, hiện tại đừng đi ra ngoài”. Sa Tả nhắm mắt lại, bây giờ chỉ có Naga mới có thể làm cho cậu yên tĩnh suy tính, tình hình bên ngoài vẫn còn rất mơ hồ, bọn cậu không hề biết người đang đuổi bắt bọn cậu hiện đang ở nơi nào, người liên lạc bên kia không biết tiến hành mọi chuyện đến đâu rồi, lối vào thành phố dưới lòng đất ở nơi nào, những thứ này cũng đủ khiến cậu phiền lòng, cậu cần Naga ở lại bên cạnh: “Thế nào cũng được, qua được hôm nay rồi tính tiếp”.

“Cậu sẽ chết khát”.

“Không tới mức đó đâu, người bình thường không uống nước có thể sống…”.

“Tình trạng cơ thể hiện tại của cậu không phải của người bình thường”.

“Tôi đau đầu”. Sa Tả nhíu mày, nơi nào đó trong đầu cậu vẫn luôn phát ra âm thanh chói tai, ban đầu Sa Tả nghĩ là do ù tai, nhưng về lâu sau lại phát hiện hình như không phải thế, mà là cậu thật sự “nghe” được âm thanh nào đó.

“Vậy cậu nghỉ ngơi chút đi”. Naga đỡ cậu ngồi xuống, để cậu dựa vào người mình, “Những người kia không ở gần chỗ chúng ta”.

“Ừ”.

Sa Tả nhắm mắt, cậu mệt mỏi muốn ngủ một giấc nhưng ngay cả một giây buồn ngủ cũng không có, chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục suy nghĩ về những việc này.

Không biết đã dựa vào người Naga bao nhiêu lâu, bụng Sa Tả kêu ùng ục, cuống họng hơi khô, khi cậu đang muốn đổi tư thế khác thì Naga chợt cử động.

“Chuyện gì vậy?”. Sa Tả lập tức hỏi, trong thời gian cậu dựa vào Naga, Naga cơ bản vẫn luôn im lặng không cử động.

“Có âm thanh?”. Tay Naga đặt lên mặt đất.

“Âm thanh gì?”. Sa Tả nhanh chóng nằm xuống, áp lỗ tai lên mặt đất, nhưng không nghe được bất kì âm thanh gì.

“Truyền tới từ dưới lòng đất, rất nặng nề”.

“Loại âm thanh gì?”.

“Giống như nổ mạnh, nhưng diện tích không lớn”. Tay của Naga vẫn đè xuống đất, “Là thành phố dưới lòng đất”.

Hoàn

Bàng Ca, Thường Phi, Mogab, Bố La Đức, Lily Ca, mục sư, Trình Khản và Kiệt Tu, những nhân vật phụ nhưng không hề phụ đều cùng xuất hiện trong chương này, và gần như ai cũng có kết cục cuối cùng hết rồi… Nhưng Trình Khản và Kiệt Tu vẫn là cp vẫn khiến mình day dứt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.