Lạc Trần

Chương 87




“Ôi, cuối cùng tân lang cũng đã trở lại ~~ “

Thanh âm trêu đùa của người săn sóc dâu vang lên, nhất thời vang lên một trận tiếng cười ái muội. Sau đó là một trận tiếng bước chân càng ngày càng gần, một nam nhân mặc quần áo đỏ thẫm bị nhóm ma ma, nha hoàn cùng nhau vây quanh tiến vào, phía sau còn đi theo một đám nam nữ trẻ tuổi. Trận thế này, vừa thấy liền biết là muốn nháo động phòng.

”Thế tử gia, mau mau mở khăn voan, để cho huynh đệ chúng ta nhìn tân nương tử của ngài một cái đi.”

“Sở huynh, nhanh đi nhanh đi, chúng ta đã muốn chờ không kịp.”

”Sở huynh, ngài làm người cũng không thể keo kiệt như vậy, huynh đệ chúng ta còn đang chờ bái kiến chị dâu mà.”

”Biểu ca, đệ muốn xem tân nương tử ~~.”

......

Thanh âm một đám người vang lên, tiếng cười vang cùng các loại kêu gào, rõ ràng đến nháo động phòng.

”Thế tử, mời ngài mở khăn voan.”

Nha hoàn đang cầm cái khay chứa một cây gậy màu đỏ, mặt trên giống như một cây đòn cân. Tân lang quần áo đỏ thẫm mặc kệ các nam nhân đang ồn ào trong phòng, cầm cây gậy cẩn thận xốc lên khăn voan.

Khăn voan bị mở ra trong nháy mắt, Liễu Hân Linh có chút không thích ứng với ánh sáng trong phòng, có chút hơi hạ ánh mắt, giương mắt nhìn về phía nam nhân đang đứng ở trước mặt, vừa nhìn, không khỏi có chút kinh ngạc.

Liễu Hân Linh nghe qua rất nhiều người cùng nàng nói An Dương vương thế tử Sở Khiếu Thiên hành động cực kém, trong tiềm thức đã muốn đưa hắn giống mấy diễn viên chuyên diễn vai phản diện trên truyền hình, trừ bỏ gia thế, vô luận diện mạo hay dáng người đều khiến người ta phẫn nộ, tất nhiên là thuộc loại nam nhân kém phẩm chất. Nhưng nếu không phải mắt nàng bị cận thị, nam nhân mặc quần áo đỏ thẫm như tân lang này không phải là người khác thay thế chứ?

Nam nhân trước mặt có gương mặt thực anh tuấn, ngũ quan thâm thúy tuấn mỹ, dáng người cao to, một thân hồng y càng khiến cho hắn tăng thêm vài phần anh tuấn. Thời điểm nàng giương mắt nhìn, con ngươi đen của hắn hiện lên sự kinh ngạc và vui mừng, sau đó là một loại thần sắc si mê sung sướng.

Liễu Hân Linh âm thầm nhíu mày, cảm thấy nhất đinh là mình nhìn lầm rồi. Nàng biết dung mạo của mình không tệ, nhưng thật sự không thể xưng là nghiêng nước nghiêng thành, so với nữ tử của tứ đại gia tộc trong kinh và trưởng nữ của thừa tướng phủ kế bên nhà còn kém xa. Cho nên nàng chưa bao giờ quá mức kiêu ngạo đối với dung mạo của mình, cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có người vì dung mạo của mình mà si mê.

Nhưng người này rốt cuộc là bị gì thế?

Liễu Hân Linh trong nháy mắt nghĩ ra đủ loại ý tưởng, thời điểm khăn voan được mở ra, người trong phòng phát ra một trận cười vang, nam nhân kia với đôi mắt đen láy sáng lên nhìn nàng, lúc nàng ngẩng đầu nhìn lại đây, lộ ra một nụ cười tươi trong trẻo, khiến cho khuôn mặt hắn càng trở nên anh tuấn phi phàm.

Trong lúc nhất thời không biết làm gì, căn cứ vào việc có qua thì có lại, Liễu Hân Linh miễn cưỡng tặng về một nụ cười cứng ngắc.

Nhìn đến nụ cười của nàng, ánh sáng trong mắt nam nhân càng sâu.

Đúng lúc này, một nam hài khoàng bảy- tám tuổi, mặc một thân cẩm y xinh đẹp đi đến, từ trên xuống dưới đem nàng đánh giá một lần, sau đó nở nụ cười hồn nhiên, tay nhỏ bé nắm lấy tay nam nhân mặc hồng y, ngửa đầu lên nói: “Biểu ca, tân biểu tẩu rất xinh đẹp. Nhưng không có xinh đẹp bằng tỷ tỷ của ta ~~.”

Lời vừa nói ra, trong phòng âm thanh tôn sùng của mọi người vang lên:

”Tất nhiên, nữ nhi của Vô Song công chúa chính là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, ai có thể sánh bằng?”

”Đúng vậy đúng vậy, Cẩm thiếu gia ngài cũng không thể tùy tiện đem Nhan quận chúa ra so sánh cùng một dong chi tục phấn a.”

“Mỹ mạo cùng tài nghệ của Nhan quận chúa không phải là nữ nhân bình thường nào cũng có thể so sánh.”…………………

(….. *ta phiiiiiiiiii*….. cái lũ này…….>”<…)

......

Một đám người mồm năm miệng mười nói xong, càng nói càng trở nên kiêu ngạo, tiểu nam hài hất mặt lên lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, dùng mắt liếc nhìn Liễu Hân Linh đang ngồi một bên.

Liễu Hân Linh thản nhiên nhìn, từ chối cho ý kiến.Trên mặt tiểu nam hài này mang vẻ rất hồn nhiên không một chút tỳ vết, nhưng ánh mắt cũng không phải hồn nhiên như vậy, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt, rõ ràng là vì bộ dáng của nàng.

Trong lòng Liễu Hân Linh chậc một tiếng, ai không biết Vô Song công chúa là trưởng nữ của An Dương thái phi, mỹ mạo vô song, tiên đế thân phong“Vô Song công chúa”, tôn vinh phi phàm.

Nàng năm đó gả cho phò mã cũng là một nam tử tuấn mỹ, được tiên đế phong Thám hoa, hai người có thể nói là trai tài gái sắc, đương nhiên sinh ra hài tử cũng không thể nào tệ, nữ nhi duy nhất của bọn họ từ nhỏ thanh danh đã vang xa, mỹ mạo vô song, không biết mê chết bao nhiêu nam nhi trong kinh thành, được danh hiệu đệ nhất mỹ nhân.

Thấy bọn họ càng nói càng kỳ cục, rõ ràng đến để làm nhục tân nương tử, không chỉ nha hoàn, ma ma trong phòng đưa mắt ra hiệu, ngay cả tân lang vốn dĩ đang vui sướng cũng không bình tĩnh.

”Câm miệng! Các ngươi là nữ nhân sao, đầu lưỡi dài như vậy!”

Sở Khiếu Thiên tức giận nói: “Người đã gặp được, các ngươi nên đi ra ngoài!”

Nghe vậy, nhóm người này lại ồn ào một trận, một nam nhân bộ dạng loè loẹt phe phẩy cây quạt ra vẻ tiêu sái nói: “Thế tử gia, không được đâu, chúng tôi còn chưa có nháo động phòng mà!”

”Đúng vậy, đúng vậy, nháo động phòng nháo động phòng!”

”Nhanh chút, nháo động phòng.”

......

Nghe nhóm này người ồn ào, Liễu Hân Linh cúi đầu, làm bộ dáng thẹn thùng, kì thực là đang che dấu cơn đau ở bụng càng ngày càng đau cùng với sự nhẫn nại. Nàng thực sự sợ nhóm người này nếu cứ tiếp tục náo loạn, sẽ không nhịn được mà giận chó đánh mèo, trực tiếp tặng cho mỗi người một quả đấm bay ra ngoài.

Sở Khiếu Thiên dùng đuôi mắt nhìn tân nương tử đang ngồi trên giường, tháy mặt của nàng cụp xuống, bộ dáng thực thẹn thùng, ngón tay đặt trên đầu gối có chút phát run... Tươi cười trên mặt Sở Khiếu Thiên thu lại, hừ một tiếng nói:

”Ai dám nháo động phòng bản thế tử, bản thế tử sẽ làm cho người đó ngày mai không có mặt mũi xuất hiện ở kinh thành!”

Lời vừa nói ra, thanh âm ồn ào đòi nháo động phòng nhất thời ngừng bặt, ngươi xem ta ta xem ngươi, bộ dáng giống như đang ở trong mộng.

”Còn chưa cút? Muốn bản thế tử mời các ngươi đi ra ngoài sao?”

Nam nhân mặc hỷ phục nghiêng mắt liếc nhìn một cái, khuôn mặt anh tuấn liền trầm xuống, có vài phần lệ khí. Mà mọi người cũng nghĩ đến nam nhân này từ xưa đã có tiếng “Kinh thành đệ nhất ác bá”, không ai dám chọc, cũng không có ai muốn đi chọc hắn, trừ phi hậu trường của ngươi còn lớn hơn cả đương kim hoàng đế, bằng không chống lại vị chủ nhân này, còn không bằng cân nhắc trước đi.

Vì thế, thái độ mọi người lập tức chuyển, nịnh nọt cười rộ lên.

”Ha ha, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng! Thế tử gia, như vậy chúng tôi không quấy rầy nữa!”

”Đúng vậy, đúng vậy, chúc các ngươi sớm sinh quý tử!”

”Thế tử gia, chúc các ngươi trăm năm hảo hợp!”

......

Lại là một đống lời nói cát tường, ngay cả cái tiểu nam hài đánh giá thấp Liễu Hân Linh kia cũng rất quy củ nói câu cát tường, không dám nói bậy nữa. Những câu nói cát tường này Sở Khiếu Thiên thế nhưng thật thích nghe, rất nhanh lộ ra tươi cười cao hứng, chờ nghe xong, không khách khí đá bay bọn họ ra khỏi tân phòng.

Nhóm ma ma cũng là người biết xem sắc mặt người khác, cũng nói chút lời cát tường, sau đó lập tức lĩnh hồng bao lui xuống.

Chỉ một thoáng, tân phòng náo nhiệt chỉ còn lại có tân lang tân nương hai người.

Bên ngoài sắc trời đã sắp tối, trên bàn nến hồng lẳng lặng cháy tí tách.

Liễu Hân Linh rũ đầu xuống ngồi ở trên giường, bên cạnh nàng là tân hôn trượng phu. Hiện tại nàng không có tâm tình quan tâm nam nhân này, bụng càng lúc càng đau làm cho tinh thần của nàng không thể quá tập trung.

Nhưng lúc nàng vừa chuẩn bị tốt để đối phó với hành động của nam nhân này, lại phát hiện hắn chỉ ngồi xuống ở bên cạnh nàng, sau đó hai tay đặt trên đầu gối hết nắm lại buông ra, nắm lại, rồi lại buông ra... Vài lần như thế, đã làm cho nàng có chút mơ hồ. Hơn nữa lúc này nàng bởi vì nguyệt sự đột nhiên đến, đầu óc chưa tỉnh táo hoàn toàn, thật sự không biết cái vị trong truyền thuyết làm cho người ta nghiến răng nghiến lợi này muốn làm cái gì.

Ngay tại lúc nàng chịu không nổi chuẩn bị lên tiếng, nam nhân phút chốc đứng dậy, đi đến trước bàn cầm lấy bình rượu rót ra hai ly mang lại đây.

Một bàn tay thon dài đem một ly rượu đưa tới trước mặt nàng.

Liễu Hân Linh mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn hắn.

Thấy nàng nhìn lại đây, hắn lộ ra một nụ cười tươi. Ánh mắt hắn trong trẻo sáng lên, nụ cười trên mặt có chút ngu đần, thế nhưng lại làm cho khuôn mặt quá mức anh tuấn kia càng thêm anh tuấn lạ thường.

Liễu Hân Linh nghĩ, xem ra lời đồn không thể quá tin tưởng. Ít nhất chỉ nghe đồn hành động xấu xa của hắn, lại quên nói tới dung mạo. Chỉ cần hắn không làm mấy việc khốn kiếp kia, tin tưởng với dung mạo tuấn mỹ của hắn, sẽ có vô số nữ tữ tự nguyện đeo bám hắn.

”Nương tử, uống ly rượu giao bôi.”

Lúc nói những lời này trong đó còn bao hàm vẻ ngượng ngùng, khuôn mặt anh tuấn hiện lên một chút đỏ ửng.

Khóe miệng Liễu Hân Linh run rẩy, thiếu chút nữa nghĩ rằng trước mặt mình là một cậu học trò nhỏ ngây thơ không rành sự đời.

Liễu Hân Linh chậm rãi đón lấy, ngửi thấy được một mùi rượu thơm nồng.

Rượu à... Nên uống hay không đây?

”Nương tử, chờ một chút, đây là rượu giao bôi.”

Hắn ngăn lại hành động của nàng, kéo tay nàng, đem ly rượu trong tay nàng đưa đến miệng mình sau đó uống sạch, sau đó lại đem ly rượu trong tay chính mình đưa tới bên môi của nàng. Thân thể hai người tiếp xúc thật sự gần, Liễu Hân Linh nghe được tiếng hắn ồ ồ thở dốc. Hai tròng mắt hắn trong trẻo nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.

Lông tơ trên người Liễu Hân Linh căng thẳng dựng đứng lên, đột nhiên cảm thấy dưới ánh mắt kia, mình chỉ là một con thỏ trắng nhỏ, đang bị dã thú đói khát coi trọng, như hổ rình mồi, chuẩn bị vồ đến bất cứ lúc nào.

Liễu Hân Linh cứng ngắc đem ly rượu đặt ở bên môi uống xuống, rượu mạnh, nóng rát theo yết hầu chảy xuống khiến nàng bị nghẹn, nàng nhịn không được liền ho khan.

”Nương tử, nàng không sao chứ?”

Lưng của nàng bị hắn ngốc nghếch vỗ về, lực đạo không nặng không nhẹ kia vỗ xuống làm ngực nàng khó chịu, nhịn không được vẫy vẫy tay đẩy tay hắn ra.

Hắn ngây người một chút, nhướng mi nhìn nàng, dáng vẻ giống như cực kì kinh ngạc, còn ẩn ẩn chút bị thương.

Liễu Hân Linh cảm thấy mình nhất định là quá đau, mới có thể xuất hiện ảo giác, cảm thấy nam nhân này tựa hồ bởi vì nàng cự tuyệt mà bộ dáng thực bị thương.

”Thật có lỗi, ta có chút không thoải mái.” Liễu Hân Linh dùng tay áo rộng thùng thình che miệng nói. Mặc kệ trượng phu mà nàng gả có xấu xa đến bao nhiêu, hiện tại nàng cũng không muốn cùng hắn trở mặt.

Lời này vừa nói ra, trên mặt nam nhân lộ ra vẻ mặt quan tâm,

”Nương tử không thoải mái sao? Không thoải mái chỗ nào thế?”

Nói xong, còn lớn mật vươn tay cầm lấy tay nàng đang đặt trên đùi, sau đó chấn động, “Nương tử, tay nàng thật lạnh, nàng sinh bệnh sao?”

“...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.