Lạc Trần

Chương 86




Liễu Hân Linh mặt như màu đất.

Thế nhưng tại đây, loại thời điểm này, mà xảy ra nguyệt sự!!!!........................

Liễu Hân Linh càng nghĩ càng bi phẫn, ông trời quả nhiên là thấy nàng không vừa mắt, có phải rất bi thống hay không …..!

Thể chất của nàng vốn lạnh, mỗi lần nguyệt kỳ đến, đều đau đớn không chịu nổi. Những năm gần đây Liễu phu nhân rất nhiều lần giúp nàng điều trị thân thể, khiến cho cuộc sống của nàng tuy rằng diễn ra bình thường, nhưng vẫn không giảm bớt đau đớn. Dựa vào kiếp trước nàng có nghe mọi người nói, nữ nhân bình thường sau khi kết hôn sinh con sẽ không đau nữa, cũng không biết có phải sự thật hay không. Mà lần này, bởi vì hôn sự tới quá đột ngột, nàng làm việc quá mức, làm cho nguyệt sự hỗn loạn, thế nhưng lại quên mất chuyện này...

Nếu là bình thường không có việc gì, nàng có thể cả ngày đều nằm ở trên giường nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Nhưng hiện tại đang là hôn lễ! Còn có mấy giai đoạn chưa có hoàn đâu, không biết có thể chảy ra ngoài hay không... Orz...

Giống như là đang hòa cùng tâm tình bi phẫn của nàng, bụng đột nhiên nhói đau, làm cho thân thể nàng thiếu chút nữa ngã xuống, vẫn là nha hoàn của nàng phát hiện trạng thái dị thường, chạy nhanh lại dùng sức nâng nàng dậy.

”Tiểu thư?” Thanh âm đông cứng của Mặc Châu truyền đến, lộ ra nghi hoặc.

”Không sao, chân đau một chút thôi.”

Mặt Liễu Hân Linh trắng bệch, lại chỉ có thể tận lực dùng ngữ khí bình thường nói chuyện. Bởi vì bên người nàng cũng không phải chỉ có mình Mặc Châu, còn có người săn sóc dâu đứng bồi ở một bên, đầu khác của hồng trù còn có một nam nhân nữa. Ở hôn lễ kinh nguyệt tới, nói như thế nào cũng không hay, nàng không muốn làm cho mọi người đều biết. May mắn, hiện tại chỉ vừa mới đến, lượng chảy ra không nhiều lắm, hẳn là còn có thể đối phó, chờ khi chú rể ra ngoài kính rượu, trong phòng không còn người, nàng sẽ tìm thời gian đi rửa sạch.

Đột nhiên, Liễu Hân Linh hình như nhớ tới cái gì, tâm tình đột nhiên tốt, cho dù bụng đau muốn chết cũng không có cách nào ngăn được sự vui mừng của nàng. Bởi vì nàng nhớ tới, mình đang có nguyệt sự, động phòng hoa chúc đêm nay xem ra là rất nhiều chuyện không thể làm được. Liễu Hân Linh không biết từ xưa đến nay liệu có người gặp phải loại tình huống này giống nàng hay không, dù sao chọn ngày tốt lành để thành thân là việc của thầy bói, nam nhân này sẽ không đi suy nghĩ ngày thành thân có trùng với nguyệt sự của nữ nhân? Tin tưởng hoàng đế khi hạ chỉ tứ hôn, cũng không nghĩ đến nguyệt sự của nàng sẽ đến.

”Làm sao vậy?”

Một thanh âm tràn ngập từ tính truyền đến, tuy rằng rất có hương vị nam nhân, nhưng làm cho lông tơ của Liễu Hân Linh đều dựng đứng.

Trầm mặc một lát, thanh âm đông cứng của Mặc Châu truyền đến: “Tiểu thư không cẩn thận bị đau chân một chút.”

Không biết là thanh âm của Mặc Châu làm cho người ta khó tiếp thu, hay vẫn là việc nàng đau chân khó tiếp thu, hiện trường trong nháy mắt trầm mặc. May mắn hiện tại đã rời khỏi chính sảnh để tới tân phòng, bằng không nếu ở trước mặt tân khách nói loại chuyện này, không chừng sẽ làm cho người ta cười vỡ bụng.

”A, thế tử...”

Liễu Hân Linh nghe được tiếng người săn sóc dâu kinh hô, lập tức ngay sau đó, tay của nàng ở bên trong hồng trù bị một bàn tay to ấm áp khác nắm lấy.

”Nương tử, ta dắt nàng đi.” Thanh âm kia mang theo nồng đậm mùi vị vui mừng, nhưng làm cho người ta cảm thấy một loại áp lực, thoạt nhìn tựa hồ chỉ là bộ dáng bình thường.

Liễu Hân Linh nhẫn nhịn, cảm thấy nếu hiện tại nàng đem người nam nhân này một quyền đánh bay, không chỉ quái lực của nàng bị người khác phát hiện, như vậy tuổi già về sau của nàng cũng sẽ bị hủy —— nào có tân nương tử khi bị chú rể dắt tới tân phòng, tân nương tử liền một quyền đem người đánh bay ra ngoài? Người An Dương Vương phủ không hận chết nàng mới là lạ. Đặc biệt cưng chiều con như mạng là An Dương vương cùng An Dương vương phi, mặc kệ bọn họ cho rằng nàng có thể sinh như thế nào, cũng tuyệt đối không buông tha cho nàng.

Cho nên, Liễu Hân Linh nhịn xuống.

Nhìn đến tình hình này, người chung quanh phát ra một trận tiếng cười, loại thời điểm vui mừng này, không ai lại đi nói lời sát phong cảnh, một ma ma khéo léo che miệng cười hớ hớ trêu ghẹo:

”Thế tử là đang đau lòng cho thế tử phi đây mà”, sau đó tiếng cười càng lớn hơn nữa, mặc kệ trái tim trong lồng ngực kia nghĩ như thế nào, lúc này trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười phụ họa.

Liễu Hân Linh đờ đẫn.

Chờ rốt cục sau khi tiến vào tân phòng, Liễu Hân Linh đã cảm thấy bụng càng ngày càng đau, phía dưới quần càng thêm ẩm ướt.

Người săn sóc dâu thanh âm một đường kêu cao, mỗi khi bước qua một cánh cửa liền xướng một câu cát tường, chờ rốt cục đi vào phòng tân nương, Liễu Hân Linh cảm thấy chân chính mình đều đã mềm nhũn, đau đớn Liễu Hân Linh bị bàn tay to kia nắm ngồi xuống trên tân giường, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, đang chuẩn bị rút tay về, lại cảm giác được lòng bàn tay của mình bị một bàn tay khác tinh tế vuốt ve, sắc mặt khẽ biến. Nhưng bàn tay kia chỉ là vuốt nhẹ vài cái, rất nhanh liền buông ra.

”Thế tử, vương gia gọi ngài đi ra ngoài cùng tân khách kính rượu.”

thanh âm một ma ma vang lên. Hôm nay đến dự hôn lễ đều là các đại thần, quý tộc có địa vị trong triều, An Dương vương thế tử về sau sẽ kế thừa An Dương Vương phủ, tiệc cưới này, đúng là cơ hội để cho hắn cùng những người đó kết giao quan hệ.

”Nga, biết rồi.” Thanh âm nam nhân đáp, tựa hồ có chút không tình nguyện.

Liễu Hân Linh lúc này hận không thể bắt hắn mau mau rời đi, ở trong tay áo hai tay đều nắm chặt thành một đoàn. Đột nhiên, một đôi giày thêu tường vân xuất hiện ở trong tầm mắt, khi Liễu Hân Linh còn chưa kịp phản ứng, liền nghe được một thanh âm khẽ nói: “Nương tử, nàng nghỉ ngơi một chút, ta đi một lát sẽ trở lại.”

“...”

Liễu Hân Linh không phản ứng.

Người nọ cũng không rời đi.

Hai người cứ giằng co như vậy, thẳng đến khi thanh âm ma ma lại thúc giục, Liễu Hân Linh cũng hiểu được người này là một kẻ cố chấp, thế nhưng muốn nghe chính mình lên tiếng trả lời mới đi, gương mặt nàng cứng ngắc một chút, khẽ lên tiếng. Sau khi thanh âm nàng vang lên, đôi giày kia rốt cục rời đi.

Lại một lát sau, chỉ để lại hai nha hoàn hồi môn ở cùng tân nương tử, nhóm ma ma cũng lui ra ngoài.

Chờ sau khi mọi người rời đi, Liễu Hân Linh vươn tay nhấc tấm khăn voan lên.

”Tiểu thư!” Lục Y kinh hô một tiếng, sau đó gặp được ánh mắt trầm xuống của Mặc Châu, thanh âm liền thấp xuống, bộ dáng có chút hơi sợ. Kỳ thật so sánh với tiểu thư nhà mình, Lục Y càng sợ Mặc Châu hơn.

Mặc Châu vừa nhìn thấy sắc mặt của Liễu Hân Linh thì biết nàng vì sao làm như vậy, “Tiểu thư, nguyệt sự của ngài tới?”

Điều này cũng giải thích rõ ràng mới vừa rồi ở trên đường nàng vì sao có loại phản ứng này.

Liễu Hân Linh sắc mặt tái nhợt, cả người rét run, trong bụng đau đớn từng đợt đánh úp lại, vô cùng khó chịu.

”Lục Y, đi canh chừng.”

Mặc Châu phân phó một tiếng, Lục Y đã thông minh chạy tới trước cửa canh chừng, Mặc Châu đem Liễu Hân Linh dìu đến phía sau bình phong, đi tìm trong rương hành lý tiết khố sạch sẽ đưa cho nàng. May mắn Mặc Châu nghĩ tới vài ngày nữa nguyệt sự của tiểu thư sẽ đến, lúc thu dọn hành lý liền đem một ít quần áo đồ dùng để vào trong cái rương cùng nhau đưa lại đây, bằng không lúc này tân nương tử liền thật bi thống.

Liễu Hân Linh ở phía sau bình phong đem tiết khố sạch sẽ thay vào, lúc này không có nước để tẩy trừ, chỉ có thể dùng khăn sạch sẽ lau một chút, buộc đai nguyệt sự vào, mặc lại giá y, rốt cục nhẹ nhàng thở ra.

”Mặc Châu, lại đây dìu ta lên trên giường đi.”

Mặc Châu ứng thanh, lập tức bước vào thu thập sạch sẽ, sau đó giúp đỡ Liễu Hân Linh ngồi lên giường tân hôn.

Liễu Hân Linh suy yếu ngồi dựa vào cột giường, đôi mắt đen nhánh trong trẻo, ánh mắt sâu kín nhìn về phía hai cây đèn cầy đang cháy, thần sắc có chút mê mang. Mặc Châu hiểu được đây là tình trạng mê mang của tiểu thư nhà mình mỗi khi nguyệt sự đến, đại khái là rất đau đi, ngồi không có việc gì làm, lại không thể động, liền bắt đầu mê mang.

”Tiểu thư, người ráng nhịn chút xíu nữa, chờ cô gia trở lại, nô tỳ đi tìm cho ngài chút thức ăn nóng.” Mặc Châu trấn an.

Liễu Hân Linh vẻ mặt bình tĩnh gật đầu, “Việc này khoan hãy nói cho mấy ma ma ở bên ngoài.”

Mặc Châu khẽ cụp mi, sau đó khuyên, “Tiểu thư, như vậy thật không tốt đâu? Nếu không nói cho các nàng, đêm nay thế tử cùng ngài động phòng hoa chúc...”

Mặc Châu nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc, đột nhiên cảm thấy tiểu thư nhà nàng rất tà ác, thế nhưng muốn dùng chuyện này để đả kích An Dương vương thế tử.

”Dù sao người cũng đã bị bọn họ cưới về, muốn thế nào liền thế ấy đi.” Liễu Hân Linh ra vẻ thoải mái nói, “Đừng lo lắng, chuyện này sớm muộn gì các nàng cũng biết, hiện tại trước đừng nói.”

Mặc Châu gật gật đầu, tiếp tục nói: “Nhưng, tiểu thư à, nô tỳ cảm thấy vì tốt cho ngài, đêm động phòng hoa chúc hay là để cho thế tử lưu lại, bằng không ngày mai nếu mọi người biết đêm tân hôn thế nhưng thế tử không trở về phòng, mặt mũi ngài đều mất hết. Còn có, cho dù thế tử không tốt như thế nào, ngài cũng không thể vì bụng đau mà giận chó đánh mèo lên trên người thế tử, trực tiếp đem người đá xuống giường, vì sau này tốt cho ngài, đêm nay tiểu thư ngài phải trăm ngàn lần khắc chế, đừng làm cho thế tử không xuống giường được...”

Liễu Hân Linh vẻ mặt hắc tuyến, vì sao nàng cảm thấy lời nói này bị ngược đâu? Không phải là nam nhân nên khắc chế một chút, đừng đem tân nương tử biến thành không xuống giường được sao?

Liễu Hân Linh nhẫn nại nghe, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn nha hoàn đang niệm, âm thầm nghiến răng nói: “Ta là loại người giận chó đánh mèo hay sao?”

Mặc Châu nhìn nàng vài lần, bình tĩnh nói: “Bình thường không có, nhưng vào thời điểm đặc biệt, lý trí của tiểu thư ngài thật làm cho người ta lo lắng!”

“...”

Không biết ngồi bao lâu, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, còn có thanh âm nhóm người cười vang, hiển nhiên là chú rể bị mọi người vây quanh đã trở lại.

Liễu Hân Linh bất chấp cái đau, ngồi thẳng thân mình, để Mặc Châu đem mũ phượng đội lên cho nàng, lại phủ thêm khăn voan, đoan đoan chính chính ngồi ở trên tân giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.