Lạc Mất Và Hy Vọng

Chương 6-2




Dương Phàm trêu đùa:

- Cần gì phải đợi tới kiếp sau, chỉ cần nàng chịu làm trâu làm ngựa, ta nhất định sẽ cưỡi.

Thái Bình công chúa đỏ bừng mặt, hét thẳng vào mặt hắn:

- Trước kia ta bị chàng cưỡi còn ít sao?

Lời vừa thốt ra, mặt nàng càng đỏ hơn, chỉ cảm thấy cả hai càng nói càng ngượng ngùng, đoạn sẵng giọng nói:

- Không thèm nói chuyện với chàng nữa, ta đi gặp Thái Tử ca ca.

Dương Phàm ở phía sau nhỏ giọng nói:

- Khi nào muốn làm trâu làm ngựa nhớ nói cho ta biết đấy …

Thái Bình công chúa giận dỗi bước đi, giả như không nghe thấy gì, nhưng chân nàng bước nhanh hơn, để lại làn gió thơm thoang thoảng.

Dương Phàm nhìn bóng lưng nàng cười ha hả. Ngẩng đầu nhìn trời một lát, miệng lẩm bẩm:

- Sắp có biến đây.

Sáng sớm hôm sau, Dương Phàm mang theo người nhà lặng lẽ rời khỏi thành Trường An, đi về phía Kỳ Sơn. Cùng trong ngày đó, Thượng Quan Uyển Nhi đưa theo mẫu thân Trịnh Thị rời khỏi Trường An đi tới Kỳ Châu, nơi đó không chỉ có ruộng đất của gia tộc Thượng Quan mà còn có một căn nhà cũ, Uyển Nhi vốn dĩ muốn cùng mẫu thân đi giải tỏa sầu muộn.

Hai việc này tịnh không hề khiến người ta chú ý, ngày này khiến người ta chú ý nhất là việc Nữ Hoàng đế ban thưởng cho bốn mươi bảy vị đại thần tham gia biên soạn “Tam giáo châu anh”, trong số đó có cả những người được thăng quan tiến chức. Trong số những người được ban thưởng, hai vị chủ trì việc biên soạn là Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông lần lượt được phong làm Hằng Quốc Công và Nghiệp Quốc Công

Võ Tắc Thiên không đồng ý với Võ Tam Tư và Hoàng Thái Tử, Tương Vương vốn muốn phong họ làm Vương, việc này khiến hai huynh đệ họ Trương rất thất vọng. Nhưng bọn họ lại không biết rằng đây rõ ràng là cái bẫy , cho dù chỉ được phong Quốc Công cũng đã khiến thiên hạ phải căm phẫn rồi. Dân chúng vẫn cho rằng được tấn phong Công tước phải là những vị Khai quốc công thần, hoặc là lập được chiến công hiển hách, hoặc là các vị lão thần đã có trên mười năm phục vụ triều đình.

Cho dù Tiết Hoài Nghĩa năm đó cũng đã hai lần dẫn binh xuất chinh, có công “đánh tan” quân Đột Quyết, lại chủ trì xây dựng hai công trình lớn là Minh Đường và Thiên Đường, như vậy mới đáng được tấn phong Quốc Công. Hai huynh đệ họ Trương thì lập được công lao gì, ai mà không biết bộ “Tam Giáo Châu Anh” thực sự là do ai biên soạn, vậy mà huynh đệ họ lại được phong làm Quốc Công.

Bọn họ gặt hái được nhiều tước lộc cũng thu về càng nhiều hận thù. Văn thần không phục, võ tướng không phục, hậu duệ các vị tổ thượng lập được bách chiến quân công mới được phong Hầu Bá Tử Nam lại càng không phục. Tổ tông họ liều mạng dùng bản lĩnh tranh đấu cũng chẳng thể để lại cho con cháu tước vị Quốc Công, hai huynh đệ họ Trương qua đêm với Nữ Hoàng mấy lần mà cũng lấy được cái chức Quốc Công, ai phục cho được?

Trong mạch nước ngầm chảy siết này, sự tấn công của Ngự Sử Đài nhằm vào huynh đệ họ Trương đã bắt đầu.

Trước kia đã từng có người dâng tấu thỉnh cầu Nữ Hoàng đế giữ khoảng với huynh đệ họ Trương hoặc giả đuổi ra khỏi Cung Đình, họ dùng toàn những đạo nghĩa mơ hồ, Nữ Hoàng đế không hề tiếp nhận chỉ cười cho qua, hoàn toàn không cần thiết phải cho các quan lại, cho thiên hạ một câu trả lời thỏa đáng.

Nhưng lần này thì khác, lần này họ trực tiếp tìm kiếm tội danh của huynh đệ họ Trương, nếu có tội nhất định phải làm rõ thị phi. Huynh đệ họ Trương được Nữ Hoàng đế che chở, lần này nhằm vào huynh đệ họ cũng là thách thức với quyền uy của Nữ Hoàng đế.

Ngay hôm sau ngày hai huynh đệ họ Trương được phong Quốc Công, tùy tùng Ngự Sử Trương Đình buộc tội Thượng Phương thiếu giam Trương Xương Nghi vì tội nhận hối lộ. Võ Tắc Thiên không hề đem hai chuyện này liên hệ với nhau. Có tham nhũng nhất định sẽ tổn hại tới Quốc gia, mà Quốc gia này là của bà, bà là Hoàng Đế, tự nhiên rất căm ghét tham nhũng.

Võ Tắc Thiên hạ chỉ lệnh cho Túc Chính Đài dẫn Trương Xương Nghi đi thẩm vấn điều tra. Sau một ngày, Tư Hình Chính Giả tấu lên:

- Bẩm Bệ hạ, Trương Xương Nghi ép mua nhân điền, chịu phạt hai mươi lượng đồng.

Sự việc lần này tuy liên can tới Trương Xương Tông, nhưng vụ việc thực sự quá nhỏ, xử phạt cũng hoàn toàn không đáng kể, Võ Tắc Thiên tuy sủng ái Trương Xương Tông, nhưng các quan viên cũng là y pháp hành xử, cũng do ái lang của bà không bị tổn hại gì nhiều, khiến bà không đủ cảnh giác, cứ thế phê chuẩn.

Ngày thứ ba, Ngự Sử Đài có được những tiến triển đột phá trọng vụ án Trương Xương Tông nhận hối lộ, Ti lễ Thiếu khanh Trương Đồng Hưu, thứ sử Biện Châu Trương Xương Kỳ đều có dính líu và trở thành đồng phạm nhận hối lộ.

Khi Trương Xương Nghi bị Ngự Sử Đài thẩm vấn, Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông cũng rất mơ hồ, bọn họ không biết nên làm gì cho đúng. Họ vẫn luôn nghĩ rằng, mỗi khi có việc thì trực tiếp cầu tới Nữ Hoàng đế, nhưng việc này can dự đến Quốc pháp, họ không có lý do gì nào để nhờ Nữ Hoàng đế ra mặt, vậy là họ tự nghĩ cách giải quyết, nhưng họ lại không biết trình tự có những gì và phải đi qua bao nhiêu cửa.

Đối với những bông hoa lớn lên trong lồng kính, không chỉ không có nanh vuốt nào trong Ngự Sử Đài, mà thậm chí còn hoàn toàn không hiểu các quy tắc của chốn qua trường. Từ trước tới nay, họ đều là dựa vào các đặc quyền đặc lợi, một khi để họ hành sự theo quy tắc thông thường, cănbản không thể đi qua cách cửa đó.

Tuy nhiên, Trương Xương Nghi bị giam tại Ngự Sử Đài, vẫn còn trong giai đoạn thẩm tra, tạm thời không phát sinh sự việc nào khẩn cấp, do vậy huynh đệ họ Trương vẫn giữ được bình tĩnh, dù sao họ cũng có Nữ Hoàng đế nâng đỡ, nên cũng có đôi phần tự tin. Nhưng ngày thứ hai Trương Xương Tông lại bị xử phạt do ép mua nhân điền.

Sau khi các hộ phú hào từ Lạc Dương theo Hoàng Đế tới Trường An đều mua nhà lập đất ở đây, đất đai trở thành món của cải nóng nhất trong giới quyền quý, cho dù trong nhà có cả núi vàng cũng không bằng một mảnh ruộng tốt rộng trăm mẫu, đó là thứ tài sản có thể truyền lại vạn thế, khiến người ta an tâm hơn nhiều. Trương gia tự nhiên cũng không thể miễn tục lệ này.

Trương gia đích xác có chuyện cậy quyền thế ép mua nhân điền, phạt tiền dù chẳng nhiều nhặn gì, nhưng đường đường là một Quốc Công, y cũng không thể vứt bỏ thể diện. Trong khi Trương Xương Tông đang còn ảo não không ngừng, Trương Đồng Hưu và Trương Xương Kỳ lại dính vào vụ án tham nhũng, bị Ngự Sử Đài thẩm tra, huynh đệ họ Trương càng thêm rối trí.

Lúc này, Ngự Sử Đại phu Lý Thừa Gia lại lần nữa buộc tội họ trên triều, chĩa thẳng mũi giáo về phía huynh đệ Trương gia:

- Tâu Bệ Hạ! Vụ án Trương Đồng Hưu, Trương Xương Kỳ, Trương Xương Nghi tham nhũng có khả năng dính dáng tới Hằng Quốc Công Trương Dịch Chi và Nghiệp Quốc Công Trương Xương Tông, xin Bệ hạ ân chuẩn cho dẫn huynh đệ họ Trương đến Đài chờ thẩm vấn.

Lúc này, Võ Tắc Thiên đã cảm nhận được mục tiêu thực sự của họ là ai, Võ Tắc Thiên bất động thanh sắc nói:

- Chuẩn tấu.

Bà ngược lại muốn xem xem còn ai muốn nhảy vào chuyện này nữa đây!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.