Lạc Mất Tình Yêu: Những Linh Hồn Tội Lỗi

Chương 54: Đi tắm cờ bay phất phới




Buổi chiều đám người Henri quay về, nhìn thấy thi thể nằm la liệt, còn một cỗ thi thể La Sát thú Vương, vô cùng kinh ngạc, điên cuồng kêu trời kêu đất, tròng mắt suýt nữa thì rơi xuống đất.

Vương Thường Vinh vốn dĩ muốn hạ độc giết chết những người này, nhưng Giang Ly cản lại.

Muốn nhờ vào Giang Ly để ra ngoài, Vương Thường Vinh cũng không thể không nể mặt.

Đám người Henri nhìn thấy hung thần ác sát Vương Thường Vinh, cũng biết là nhân vật hung ác trong những tên côn đồ, không dám tiến lại gần, ẩn núp sang một hang động khác.

Một đêm bình yên vô sự.

Những ngày tiếp theo, Vương Thường Vinh và Giang Ly thỏa thuận, hai người và Tuyết Linh Lạc Hàm bắt đầu chạy không ngừng trên mảnh đất hoang đầy đá vụn, tìm La Sát thú đánh chết.

Vì Giang Ly không thiếu nguồn nước, tiếp tế đầy đủ, cho nên bốn người căn bản cũng không có chút cố kỵ nào, hơn nữa trong một hang động rất xa tìm được muối.

Cứ vậy, hoàn cảnh ác liệt trên La Sát tinh ngược lại trở thành thiên đường yên vui của bọn họ.

Đối với điểm này, Giang Ly cũng biết rõ, La Sát tinh chắc chắn không phải là tuyệt địa, có thể sinh tồn được trên này đều là những cường giả, người của đại học Tinh Không sẽ không để tất cả thí sinh chết hết, cuộc thi này cũng không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.

Mười lăm ngày liên tiếp, thời gian thi của đã qua một nửa.

Thân thể của bốn người càng lúc càng mạnh mẽ hơn, nhất là Lạc Hàm và Tuyết Linh tiến bộ rất nhanh, các cô dưới ánh nắng mặt trời soi chiếu, vốn dĩ chỉ cần một hai ngày toàn thân sẽ rạn nứt, cuối cùng trở thành một cái xác khô, nhưng các cô học được một cách, đó là hòa tan Cơ Hóa Nhục vào trong nước, biến thành một chất keo, sau đó thoa lên da, trở thành một thứ giống như kem chống nắng vậy.

Cứ như vậy chạy dưới ánh nắng gay gắt, ánh sáng mãnh liệt của Hằng tinh kia không có bất kỳ tổn thương nào với làn da, toàn thân thậm chí có một luồng khí tức mát lạnh, nhiệt độ giảm xuống rất nhiều.

Nhất là buổi tối, trên người cũng bôi một lớp dầu trơn này, lập tức sẽ hồng hào, còn thoải mái hơn ngồi gần bếp lửa.

Thậm chí, trong nhiệt độ -50°, người còn có thể đứng bên ngoài, tôi luyện quyền pháp dưới gió lạnh.

Cơ Hóa Nhục quả thực là của quý, là hi vọng trên vùng đất chết La Sát tinh này.

Ban đêm.

Nhiệt độ càng lúc càng thấp, có thể khiến tứ chi con người cóng lạnh, gió to lạnh căm căm, có thể thổi tung một tảng đá lớn lên không trung.

Nhưng toàn thân Giang Ly bôi lớp dầu trơn Cơ Hóa Nhục, hồng hào ấm áp, ra khỏi hang động, đứng bên ngoài tu luyện quyền pháp, thi triển Đại Đế Phong Ấn, cảm nhận tinh túy của gió bão trong không khí lạnh điên cuồng.

Vù vù…

Một chưởng của hắn bổ tới, hình thành lốc xoáy, đối kháng điên cuồng với bên ngoài, cả thân người giống như con thoi xoay tròn, mãnh liệt lao nhanh. Chỉ chốc lát sau, xung quanh người liền ngưng tụ thành một lốc xoáy đặc biệt.

Động tác của hắn càng lúc càng nhanh, mỗi một chưởng bổ ra đều giống như cuồng phong sóng lớn, đánh tan không khí, cuối cùng từng vòng khí bạo khuếch tán ra ngoài, lấy hắn làm trung tâm, trong vòng mười bước chân không ngờ lại gió êm sóng lặng.

Hắn không ngừng tiến lên, tôi luyện chính mình trong phong bạo, Đại Đế Phong Ấn càng lúc càng thành thục hơn, có lúc một số viên đá lớn bay đến, hắn tiện tay một chưởng liền đánh bay, mưa gió không lọt.

Răng rắc…

Lại một trận chưởng phong đập đến, không ngờ là Vương Thường Vinh, toàn thân gã cũng được bôi lớp dầu trơn Cơ Hóa Nhục, tôi luyện trong phong bạo. Gã có được chất dinh dưỡng, lại dùng lượng lớn Cơ Hóa Nhục, Sinh mệnh lực cuối cùng bắt đầu chậm chạp tăng trở lại.

- Ha ha, tiểu tử Giang Ly, tôi đã tôi luyện mười mấy ngày rồi, Sinh mệnh lực cũng khôi phục lên 2.3 rồi. Vương Thường Vinh xông đến, vừa tôi luyện võ học vừa nói: - Mấy ngày nay chúng ta ước chừng giết 3 con La Sát thú Vương rồi nhỉ.

- Tiếc là Sinh mệnh lực của tôi cũng không tăng trưởng gì, vẫn là 2. Giang Ly lắc đầu.

- Hai tiểu nha đầu kia cũng tăng lên 1.5 rồi, không ngờ anh lại không tăng lên chút nào? Vương Thường Vinh cũng có chút nghi ngờ, nhưng sau đó lại bừng tỉnh đại ngộ: - Môn minh tưởng thuật mà anh tu luyện, tế bào não hoạt động quá mạnh, dinh dưỡng tiêu hao quá nhiều, hơn nữa môn võ học này của anh, Đại Đế Phong Ấn, Đại Đế Lôi Ấn, đều là tuyệt học không hai, mỗi lần vận công, đều dẫn động lượng lớn thể năng phát tán ra ngoài, mới khiến Sinh mệnh lực của anh tiến triển chậm chạp. Nhưng lực sát thương của anh quả thực áp đảo, gần đây tôi thấy anh chém giết La Sát thú, đều là ban ngày, một chưởng bổ ra, cũng có thể từ trong cắt ra.

Giang Ly gật đầu, Sinh mệnh lực của hắn mặc dù là 2, nhưng độ bền bỉ của thân thể và lực sát thương võ học lại tăng lên rất nhiều.

Nhất là lực tinh thần và tế bào não, mạnh lên không chỉ gấp đôi.

Có lẽ, bây giờ quay về hắn có thể mỗi ngày thôi miên được trên nghìn người.

Vương Thường Vinh bây giờ cũng thầm phục thuật thôi miên của hắn.

- Trên La Sát tinh này sau khi sinh tồn được, ngược lại lại cảm thấy là cõi yên vui. Giang Ly vừa vận công, vừa nói chuyện, trong tiếng hít thở, lôi âm cuồn cuộn, gió lớn cấp 20 cũng không thể nào thổi bay âm thanh của hắn được: - Tôi vẫn cảm thấy Cơ Hóa Nhục của La Sát thú Vương tương đối tốt, từ ngày mai trở đi, chúng ta chuyên đi tìm La Sát thú Vương để giết nhé!

- Không vấn đề gì, tôi cũng hi vọng mau chóng khôi phục về mức 2.5. Vương Thường Vinh gào to nói: - Bây giờ anh tôi lại liên thủ lại, Long Xà hợp kích, sức mạnh tinh thần có thể đủ đánh La Sát thú Vương, không cần đến so đấu thân thể với nó nữa

- Tôi cũng cảm thấy lực tinh thần của mình tăng lên rất nhiều, đối phó với La Sát thú Vương cũng không tốn sức. Giang Ly lại đánh ra một chưởng, phá tan một tảng đá cao bằng nửa người đang bay đến, quyền cùng tảng đá phát ra tiếng nổ rung trời, thân thể hắn cũng không có chút tổn thương nào.

- Đi, tu luyện xong, về tắm rửa!

Vương Thường Vinh đánh xong bộ quyền Bát Quái, cùng Giang Ly chui vào trong hang động.

Sâu trong hang động, xuất hiện một hố đá thật sâu, trong hố đá không ngờ là nước nóng hôi hổi. Ùm ùm… Giang Ly và Vương Thường Vinh cùng nhảy vào, thoải mái ngâm mình tắm rửa.

Nước nóng này là một loại chất keo, bên trong có đặt một lượng lớn Cơ Hóa Nhục, gặp phải nước lạnh liền tỏa nhiệt lượng, gặp phải nhiệt độ cao liền phóng thích hơi lạnh.

Bây giờ Giang Ly và Vương Thường Vinh dùng Cơ Hóa Nhục làm nước tắm, quả thực có thể nói là xa xỉ! Mỗi ngày tắm ngâm như này, gân cốt không đột nhiên tăng mạnh mới là chuyện lạ.

Còn trong hang động khác, cũng có một cái hồ nhỏ, Tuyết Linh và Lạc Hàm cũng đang ngâm mình trong đó, hai cô gái đùi ngang đùi dọc, sương mù bao phủ, không ngừng trêu đùa nhau.

- Không ngờ lần này trên La Sát tinh, Sinh mệnh lực của chúng ta lại có thể tăng nhanh như này. Lạc Hàm tưới nước lên người Tuyết Linh, chơi đùa: - Ha ha, Sinh mệnh lực của mình đạt đến 1.5 rồi, còn cậu thì sao?

- Của mình cũng là 1.5, sao? Cậu vẫn muốn vượt hơn mình sao? Tuyết Linh nhõng nhẽo, cũng hắt nước lại Lạc Hàm.

Nước nhơm nhớp trong hồ nhỏ mau chóng bị da hấp thụ, khiến da dẻ bọn họ có một màng tầng chất sừng, sáng bóng như thủy tinh, nhìn trắng nõn như Thần thánh, tựa như nữ thần cao quý.

- Tiếc là lần thi này không được mang theo vũ khí, đến vũ khí lạnh cũng không được dùng. Lạc Hàm chơi đùa trong chốc lát, cảm thấy tinh lực càng lúc càng tràn đầy: - Nếu có thể mang kim châm của mình vào, mình có thể thi triển Châm cứu độ nguyên thuật, kích phát tiềm năng thân thể, để tốc độ hấp thụ năng lượng tăng thật nhanh, rồi đột phá tiếp cũng không thành vấn đề

- Không mang được kim châm vào cũng không sao, chẳng phải có thi thể La Sát thú đó sao? Thi thể bọn chúng có hoạt tính kim loại, bây giờ cũng đã mềm hóa rồi, cậu hoàn toàn có thể lấy xuống áp chế thành kim châm. Tuyết Linh chọc chọc trán Lạc Hàm, cười nói: - Chỉ số thông minh của cậu đúng là thấp, mình khinh.

- Thật là, sao mình là không nghĩ đến cơ chứ! Lạc Hàm bừng tỉnh đại ngộ, thoắt một cái nhảy khỏi hồ nước, mặc quần áo tử tế rồi ra ngoài, tìm thi thể một con La Sát thú, bắt đầu xé rách máu thịt, quả nhiên máu thịt vốn dĩ cứng như đá kia cũng đã mềm ra rồi.

Cô khéo tay, chỉ chốc lát liền mài giũa được hơn trăm cây châm, rồi quay về hang động, những cây châm này liền trở nên cứng hơn, giống như kim châm vậy, thậm chí chất lượng còn tốt hơn.

Cô cởi hết quần áo, ngồi ngay ngắn trong hồ nước, bắt đầu châm kim vào cái đại huyệt trên người mình, sau đó châm kim thật sâu kích thích huyệt vị, toàn thân khẽ run lên, nhưng thân thể ngâm trong chất lỏng kia, chất lỏng kia được hấp thu lượng lớn, khí tức hô hấp mạnh hơn nhiều.

Cả buổi tối, cô đều ngồi yên như vậy.

Cho đến khi trời gần sáng, Lạc Hàm mở hai mắt, thở một cái, lập tức rất nhiều đá vụn trong hang động đều bị thổi bay đập vào khắp nơi.

Tuyết Linh vẫn ngồi yên tĩnh bên cạnh nhìn, biết chắc chắn sẽ có lợi cho mình.

Quả nhiên, Lạc Hàm nhổ những cây kim trên người mình ra, mỉm cười khua tay nói: - Nào, Tuyết Linh, mình châm cứu cho cậu.

Mặc dù các cô thường xuyên đấu võ mồm, nhưng đến lúc quan trọng vẫn là trợ giúp lẫn nhau.

- Có châm cứu cho Giang Ly không? Tuyết Linh tiến sát đến hỏi: - Châm cứu này của cậu có thể kích phát tiềm năng, Giang Ly vừa vặn thích hợp.

- Không, Giang Ly quá mạnh, thần kinh nguyên và tế bào đều liên kết chặt chẽ, anh ấy có thể khống chế được nội tiết của mình, các loại hệ thống thần kinh, dùng ý niệm có thể châm cứu, cũng không cần phải châm kim nữa. Lạc Hàm lắc đầu, giúp Tuyết Linh vén tóc lên, chuẩn bị bắt đầu châm cứu.

- Nhập định chẳng lẽ lại cường đại như vậy sao? Tuyết Linh cảm thấy quá thần kỳ.

- Chính là cường đại như vậy, cậu với mình bây giờ cũng là giai đoạn ngủ say thứ ba rồi, nhưng muốn nhập định quả thực khó như lên trời, hi vọng có thể sớm ngày phá được tầng chướng ngại kia. Lạc Hàm bây giờ cũng đang cầu đạo.

- Giang Ly giết Giang Lưu và Vu Mộ Hoa, cuối cùng mới nhập định, cái giá này quá đắt, sau cuộc thi này quay về còn không biết thế nào? Hai đại thế lực điên cuồng trả thù, anh ấy cho dù là sinh viên của đại học Tinh Không, người nhà cũng khó tránh khỏi nạn này. Tuyết Linh bắt đầu lo lắng.

- Binh đến tướng chắn, nước đến tất chặn. Cũng không có gì quá lo lắng. Lạc Hàm ngược lại lại xua ý nghĩ này đi: - Việc đã đến nước này, lo lắng cũng chẳng ích gì, chỉ có tăng thực lực mới là vương đạo. Thực lực càng mạnh, kẻ địch càng cố kị chúng ta, mình thấy Giang Ly sớm đã nhìn ra điểm này rồi, cho nên thản nhiên, bất chấp hậu quả.

- Lạc Hàm, Tuyết Linh, đi, trời sáng rồi, ra ngoài săn La Sát thú thôi. Lúc này, giọng nói của Giang Ly từ ngoài hang động truyền vào.

Lạc Hàm và Tuyết Linh nghe thấy, vội vàng nhảy ra khỏi hồ nước, mau chóng mặc quần áo, rồi chạy ra ngoài.

- Sao hôm nay xuất phát sớm vậy? Mình đang định châm cứu cho Tuyết Linh. Bốn người tụ họp, Lạc Hàm hỏi.

- Hôm nay chúng ta phải đi hơn 200km, mục tiêu chính là La Sát thú Vương sâu trong một hang động, cho nên xuất phát sớm một chút, hai người phải cẩn thận. Giang Ly nói xong, cùng Vương Thường Vinh dẫn đầu rời khỏi hang động.

Lạc Hàm và Tuyết Linh đuổi theo phía sau.

Bốn người lại tiến hành một cuộc tu hành long trọng mà tàn khốc.

Cùng lúc đó, trong chợ đen Khư Hoa thành.

Trong một mật thất của hội Tam Long, sáu con mèo, Hoa Diện Bá Vương và Ngũ Manh đều đang lẳng lặng bảo vệ Đại Hắc, thân mình Đại Hắc rõ ràng to lên một chút, khoanh chân ngồi ngay ngắn, đang ngâm mình trong Nhật Nguyệt tinh hoa, sau lưng nó, không ngờ lại xuất hiện đôi cánh, đây là kết quả của biến dị gen.

Đại Hắc dùng thuốc gen Chấn thiên lôi thú đã qua nhiều ngày rồi, cứ ngồi ngủ say như vậy, hội Tam Long đã bị nó khống chế hoàn toàn, hội trưởng của hội Tam Long đó đã biến thành nô lệ tâm linh của nó, đã sắp xếp ổn thỏa tất cả bên ngoài rồi.

Hoa Diện Bá Vương rất hồi hộp, không ngừng xoa xoa vuốt mèo, đi tới đi lui trong mật thất, trong lòng bất an.

Lần này liên quan đến lột xác của Đại Hắc, một khi lột xác thất bại thì quả thực tai họa ngập đầu.

Đại Manh Nhị Manh ngược lại lại rất thản nhiên, bọn chúng vẫn còn tính trẻ con, đùa giỡn với nhau, lăn lộn trên mặt đất.

Grừm!!

Đột nhiên một luồng khí xuất hiện trên người Đại Hắc, nó chầm chập mở to mắt, đôi cánh sau lưng vỗ vỗ, không ngờ lại bay lơ lửng trên không trung, hai mắt như điện, một luồng tư duy cường hoành quét ngang toàn bộ mật thất, xuyên thấu ra ngoài.

- Lão đại, anh tiến hóa thành công rồi? Đạt được năng lực Chấn thiên lôi thú rồi, có thể bay lượn rồi, đây đúng là mèo bay rồi! Tôi quá sùng bái anh! Hoa Diện Bá Vương rống lên.

- Meo… Đại Manh và Ngũ Manh cũng sung sướng nhảy cẫng hoan hô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.