Lạc Mất Tình Yêu: Những Linh Hồn Tội Lỗi

Chương 32: Quỳ xuống trước mặt anh




Lời nói của Vương Tử Quân lúc này càng làm cho Triệu Hòa Duyệt cảm thấy sốt ruột, hít thở dồn dập. Con trai cả của Triệu Hòa Duyệt nhanh chóng thay bố cảm tạ lời thăm hỏi của Vương Tử Quân, Hùng Nghiêu Đống là bí thư đảng ủy công ty xe hơi Đông Hồng lại đại biểu đơn vị tỏ thái độ với Vương Tử Quân, dù có xuất hiện bao nhiêu khó khăn cũng sẽ sáng tạo điều kiện, đảm bảo giám đốc Triệu sẽ nhanh chóng có chuyển biến tốt đẹp.

Vương Tử Quân đại biểu cho tỉnh ủy nói lời thăm hỏi người nhà của Triệu Hòa Duyệt, sau đó chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh. Khi hắn ở trong phòng bệnh, Mã Vi Hồng là trợ thủ giống như vì có quan hệ với Đậu Minh Đường mà nói không ít lời với Vương Tử Quân, còn Tần Dũng Khải kia lại bảo trì trạng thái trầm mặc, gương mặt ngăm đen càng thêm đen nhánh.

Nhưng lúc này vẻ mặt của Tần Dũng Khải căn bản để lại ấn tượng tốt hơn với Mã Vi Hồng. Mã Vi Hồng này ngày hôm qua vốn không gây ra ấn tượng gì tốt cho Vương Tử Quân, lúc này nhờ có quan hệ với Đậu Minh Đường mà nói rất nhiều, điều này làm cho Vương Tử Quân nhanh chóng loại bỏ đối phương ra khỏi danh sách điều động. Một người thiếu kiên nhẫn như vậy sao có thể đưa công ty xe hơi Đông Hồng thoát khỏi khốn cảnh được?

Khi Vương Tử Quân chuẩn bị đứng lên, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một người đàn ông nhìn qua hơn ba mươi tuổi nhanh chóng đi vao. Người đàn ông này mặc tây phục, mái tóc rối bù làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ lôi thôi lếch thếch.

Khi thấy người kia thì Mã Vi Hồng có hơi cau mày, gương mặt tươi cười của Hùng Nghiêu Đống lại trở nên âm trầm. Người đến giống như bị tình huống trước mắt làm cho ngây cả người, hắn sửng sốt một chút, sau đó nói với Hùng Nghiêu Đống: - Bí thư Hùng, tôi tạm thời có chút việc nên đến chậm.

- Thành Lâm ơi là Thành Lâm, anh làm sao vậy? Không phải thông báo với anh có chuyện quan trọng sao? Hùng Nghiêu Đống nói rồi vội vàng nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, đây là trợ lý giám đốc Lưu Thành Lâm của công ty xe hơi Đông Hồng chúng tôi.

Lưu Thành Lâm tuy đến vội vàng nhưng là người thông minh, hắn vừa thấy Hùng Nghiêu Đống tỏ ra cực kỳ cẩn thận với Vương Tử Quân, chỉ biết đó là lãnh đạo trọng yếu. Vì vậy hắn đưa mắt nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó quy củ đứng sang một bên.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, khi hắn xem xét tư liệu thì cũng không thấy Lưu Thành Lâm này, vì vậy căn bản không có ấn tượng gì. Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Lưu Thành Lâm, chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh.

Lúc này Triệu Hòa Duyệt nằm trên giường bệnh lại khẽ động, lão cố gắng lên tiếng. Tuy lúc này vẫn chỉ là những tiếng ơ ơ, thế nhưng bộ dạng gấp gáp vã đầy mồ hôi, làm cho người ta ý thức được hắn có chuyện quan trọng muốn nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân đi đến trước giường của Triệu Hòa Duyệt, lúc này bàn tay cứng đơ của Triệu Hòa Duyệt chợt khẽ động. Vương Tử Quân nhìn bàn tay của đối phương, hắn cảm thấy đáng tiếc, khi còn chưa nắm được tay của Vương Tử Quân thì khẽ lệch ra.

- Thành...Thành...Thành...Nhà máy...Lâm. Vương Tử Quân cúi người nghe lời nói của Triệu Hòa Duyệt, hắn chỉ nghe được vài tiếng như vậy.

Tuy Vương Tử Quân thầm suy đoán ý nghĩ lời nói của Triệu Hòa Duyệt, thế nhưng trên phương diện gương mặt lại không chút biến đổi. Hắn khẽ vỗ bàn tay của Triệu Hòa Duyệt, sau đó khẽ nói: - Giám đốc, tổ chức sẽ nhất định thận trọng suy xét chuyện của công ty xe hơi Đông Hồng, tôi đại biểu cho tỉnh ủy giao cho ngài một nhiệm vụ trọng yếu, đó là cố gắng bảo dưỡng sức khỏe của mình.

Vương Tử Quân nói hai câu an ủi rồi rời khỏi phòng bệnh. Sau khi đi ra phòng bệnh thì Vương Tử Quân nói với lãnh đạo bệnh viện: - Tôi nhấn mạnh một lần nữa, giám đốc Triệu đã cho ra nhiều cống hiến cho tỉnh Nam Giang, lúc này anh ấy bệnh nặng, tỉnh ủy yêu cầu bệnh viện đứng ở độ cao chính trị để nghĩ mọi biện pháp, áp dụng các phương pháp tốt nhất để tranh thủ chữa hết bệnh cho giám đốc Triệu.

Cấp bậc của lãnh đạo đứng đầu bệnh viện căn bản không có cơ hội tiếp xúc gần với Vương Tử Quân, lúc này nghe trưởng phòng Vương chú ý sắp xếp, hắn nào dám có chút chần chờ? Thế là hắn nhanh chóng dùng ngôn từ chính xác đảm bảo, bệnh viện đã thành lập tổ chuyên môn, sắp tới sẽ coi việc chữa hết bệnh cho giám đốc Triệu là nhiệm vụ chính trị bậc nhất.

Vương Tử Quân cũng không nói thêm với ban ngành lãnh đạo của công ty xe hơi Đông Hồng, chỉ là bắt tay tượng trưng, sau đó nói bọn họ nhất định phải sắp xếp cho giám đốc Triệu thật tốt, sau đó đi xuống dưới lầu.

Khi xe của Vương Tử Quân chậm rãi rời khỏi bệnh viện, đám người đứng bên dưới lầu nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Đám lãnh đạo bệnh viện tỉnh và Hùng Nghiêu Đống cũng không phải thân thuộc, lúc này bọn họ nói hai câu khách khí với nhau rồi tự tách ra.

Mã Vi Hồng nhìn đám lãnh đạo của bệnh viện rời đi, hắn nói với Hùng Nghiêu Đống: - Bí thư Hùng, tôi có yêu cầu với ngài, tôi còn có một hạng mục ở bên kia, nếu không đi qua thì căn bản là hỏng hết.

Hùng Nghiêu Đống nhìn Mã Vi Hồng, lão thở dài một hơi nói: - Hạng mục quan trọng, anh Mã, vậy thì anh đi trước đi.

Tần Dũng Khải kia vẫn giữ gương mặt âm trầm, hắn nói vài câu với Hùng Nghiêu Đống, nói mình có việc cần làm rồi rời đi. Khi hai người kia rời đi, đám người đứng bên cạnh Hùng Nghiêu Đống cũng dần ly tán.

- Anh theo tôi một chuyến. Hùng Nghiêu Đống thấy đám người đi sạch, lúc này mới nói với Lưu Thành Lâm.

Lưu Thành Lâm nhìn gương mặt đen nhẻm của Hùng Nghiêu Đống, hắn có chút do dự, thế nhưng vẫn cùng Hùng Nghiêu Đống đi đến một khúc quanh của hành lang bệnh viện. Hùng Nghiêu Đống nhìn Lưu Thành Lâm rồi nói: - Tôi đã điện thoại cho anh, nói rất rõ rồi, mau chạy đến. Anh làm sao vậy? Làm sao hết lần này đến lần khác cứ có vấn đề vào thời điểm mấu chốt như thế? Tôi nói cho anh biết, đến cấp bậc của anh gặp được trưởng phòng Vương thì là cực kỳ vinh hạnh, nhưng anh thì sao? Tôi cũng không biết nói sao với anh.

- Bí thư Hùng, nhà xưởng có chút vấn đề, nếu như chậm trễ xử lý chỉ sợ hậu quả là khó thể tưởng tượng được. Lưu Thành Lâm giải thích như vậy nhưng lại bị Lưu Thành Lâm cắt ngang: - Anh không cần giải thích với tôi những lời này, tất cả đều là vô dụng. Sao anh không nghĩ cho rõ, giám đốc những năm qua bồi dưỡng anh, cũng vì muốn anh là nhân tuyển hàng đầu cho vị trí lãnh đạo công ty? Dựa theo ý của anh ấy, những người già chúng tôi phải từng bước đẩy anh lên, nhưng trời không lúc không mây, không ngờ anh Triệu lại ngã bệnh vào thời điểm mấu chốt này.

Lưu Thành Lâm cúi đầu không nói gì, hắn căn bản cũng không xa lạ gì lời nói của Hùng Nghiêu Đống. Khi Hùng Nghiêu Đống nói về Triệu Hòa Duyệt, gương mặt hắn có vài phần bi thương.

- Anh có biết không, vì trải đường cho anh mà giám đốc Triệu mất bao nhiêu khí lực? Có thể nói là cực kỳ khổ sở. Theo phân tích của tôi, trưởng phòng Vương lần này đến có lẽ là bước chuẩn bị để tìm nhân tuyển cho vị trí giám đốc công ty. Nếu như lần này anh không thể tiến vào mắt xanh của lãnh đạo, như vậy có ý nghĩa là những cố gắng của chúng ta đã uổng phí. Bây giờ với thân phận của anh căn bản là kém xa hai người anh Mã và anh Tần. Hùng Nghiêu Đống nói đến chỗ kích động thì không nhịn được phải ho khan, Lưu Thành Lâm có chút do dự, sau đó hắn khẽ nói: - Bí thư Hùng, đều là lỗi tại tôi, tôi sẽ cố gắng sửa chữa.

Hùng Nghiêu Đống trầm ngâm giây lát, lão giống như thấy lời nói của mình quá nặng, thế là lên tiếng: - Thành Lâm, cậu đến công ty đã chục năm, tôi là người nhìn cậu lớn lên. Anh Triệu muốn gì ở cậu, chính là muốn cậu mạnh dạn đi đầu. Ba năm trước nếu anh ấy nghe lời nói của cậu, căn bản tiến hành cải cách cơ chế của công ty, như vậy nhà máy cũng không rơi vào khốn cảnh như hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.