Lạc Lối...

Chương 1-5: Bước ngoặt đầu tiên: Đối diện (5)




Tư Không Vịnh Dạ bán cưỡng bức bán hiếp bách, hai cung nữ thanh âm có chút phát run đem những gì các nàng biết nói hết đầu đuôi gốc ngọn cho y.

Tuy rằng rất sợ chết, nhưng là dựa vào tình cảm cô gái lãng mạn ôm ấp, các nàng không giấu diếm Tư Không Vịnh Dạ việc gì hết, đem chuyện Thượng Quan Lưu Hiên là như thế nào bị bắt, cùng với Tư Không Viêm Lưu hạ lệnh phong tỏa tin tức trong hoàng cung đều nói ra hết.

“Ân, ta đã biết, các ngươi lui đi. Không cần cùng bất cứ kẻ nào nhắc tới các ngươi gặp ta ở Ngự hoa viên.” Tư Không Vịnh Dạ nghe xong, cúi đầu trầm tư  một hồi, lúc này mới đối hai cung nữ mặt không có chút máu phất tay, ý bảo các nàng lui xuống.

“Nô tỳ cáo lui.” Vội vội vàng vàng làm lễ xong, hai cung nữ lúc này mới tập tễnh lết ra khỏi Ngự hoa viên.

Nhìn các nàng rời đi, Tư Không Vịnh Dạ tay phải nắm cằm, có chút đăm chiêu cúi đầu.

Gần giữa trưa Ngự hoa viên phi thường im lặng, chỉ còn lại có tiếng lá cây  bị gió thổi xào xạt, Tư Không Vịnh Dạ mắt không chuyển nhìn chằm chằm con đường đá cuội nhỏ bị ánh mặt trời chiếu sáng lên, suy tính kỹ lưỡng nghĩ cách cứu Thượng Quan Lưu Hiên.

Đi cầu A Viêm chỉ sợ là không thể, nếu hắn hạ lệnh phong tỏa tin tức, có thể thấy được hắn lần này là hạ quyết tâm phải xử tử Thượng Quan Lưu Hiên , hắn hiện tại nói không chừng còn đang nổi nóng, nếu mình tùy tiện đi cầu hắn, chưa cứu được Thượng Quan Lưu Hiên ra, nói không chừng A Viêm giận dữ lập tức lăng trì xử tử gã, vậy phiền toái.

Thượng Quan Lưu Hiên võ công cao cường như vậy, cư nhiên bị bắt vào Thiên lao lâu như vậy đều không nghĩ biện pháp trốn ra, chắc là bị nhốt thật, ngay cả võ công cũng đã bị phế bỏ, vượt ngục đào thoát tính ra cũng là cực kỳ bé nhỏ . Hơn nữa, nếu gã thật sự vượt ngục thành công, cho dù không tội cũng biến thành có tội , vậy hôn sự gã cùng Mã Nhược Phàm tuyệt đối là không có khả năng, cho nên, cho dù miễn cưỡng đào thoát, cũng không phải một chủ ý tốt.

Tư Không Vịnh Dạ suy nghĩ khổ sở, tất cả khả năng có thể nghĩ đến đều bị y lập tức bác bỏ hết , đến cuối cùng, Tư Không Vịnh Dạ thập phần bi ai phát hiện, trừ bỏ đi cầu A Viêm, bản thân cư nhiên không có biện pháp gì cứu Thượng Quan Lưu Hiên ra.

Chính là đi cầu Tư Không Viêm Lưu thật sự phiêu lưu quá lớn, Tư Không Vịnh Dạ thật sự không dám lấy mệnh Thượng Quan Lưu Hiên ra mạo hiểm.

Rơi vào đường cùng, Tư Không Vịnh Dạ đành phải quyết định trước hết nghĩ biện pháp tiến Thiên lao một chuyến rồi nói sau.

Hạ quyết tâm, Tư Không Vịnh Dạ lập tức hướng Thiên lao đi đến, nhưng là tới cửa lại bị thủ vệ ngăn cản.

Tư Không Vịnh Dạ lạnh lùng nhìn chằm chằm hai nam nhân dáng người to lớn, vẻ mặt dữ tợn, ngữ khí lạnh như băng mở miệng nói: “Cho ta đi vào.”

“Tứ điện hạ thứ tội, Hoàng Thượng có lệnh, tuyệt đối không thể để Tứ điện hạ tiến vào Thiên lao, nô tài cũng là phụng mệnh làm việc.” Hai người vạm vỡ bị ánh mắt y lãnh ngạnh trành làm mồ hôi lạnh ứa ra, không rõ bộ dạng Tứ hoàng tử đáng yêu cư nhiên lại có ánh mắt sắc bén như vậy.

Tư Không Vịnh Dạ nhíu mày: “Thật sự không được?”

“Tứ điện hạ thứ tội, trái mệnh lệnh Hoàng Thượng, chúng ta sẽ khó giữ được đầu a.” Hai thủ vệ bên trong ngữ khí mang theo một tia cầu xin, bộ dáng khó xử.

Bọn họ biết tuấn mỹ thiếu niên mặc hoa phục trước mắt này là  người hiện tại được sủng ái nhất trong hoàng cung, cơ hồ có thể nói là dưới một người, trên vạn người, thậm chí còn có thể là đế vương đời tiếp theo của Đại Hoa triều. Bọn họ đương nhiên không muốn đắc tội y, nhưng là hoàng lệnh, bọn họ cũng không có biện pháp.

Con đường duy nhất cũng bị bóp chết , Tư Không Vịnh Dạ nhất thời cảm giác bó tay không biện pháp.

Hiện tại đừng nói là cứu Thượng Quan Lưu Hiên ra, ngay cả thấy mặt gã cũng chưa có biện pháp, tốt gì chứ?

Tư Không Vịnh Dạ khẽ cắn môi, xoay người trở về.

Hiện giờ, chỉ có đi cầu Tư Không Viêm Lưu , hy vọng hắn không cần quá mức tuyệt tình, chém tận giết tuyệt Thượng Quan Lưu Hiên. Cho dù không cứu được Thượng Quan Lưu Hiên ra, cũng bảo trụ được mạng gã.

Đã ở trên núi, không sợ không củi đốt*.

Chính là, tới Ngự thư phòng rồi, Tư Không Vịnh Dạ lại bắt đầu có chút do dự , vẫn chần chừ trước cửa Ngự thư phòng, không dám đi vào.

Ngoài cửa thủ vệ ù ù cạc cạc nhìn y: “Tứ điện hạ? Có phải có chuyện gì muốn tìm Hoàng Thượng không? Muốn nô tài đi bẩm báo Hoàng Thượng một chút không?”

Tư Không Vịnh Dạ phất tay, vẻ mặt vội vàng xao động: “Không, để ta nghĩ một chút!”

Đúng lúc này, thắt lưng Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên bị một đôi tay ôm sát , sau đó thân thể bay lên trời, rơi vào một ôm kiên cố.

Người phía sau mang theo một mùi dược hương nhàn nhạt, cảm giác thập phần xa lạ.

Người này không phải Tư Không Viêm Lưu.

Tư Không Vịnh Dạ kinh hãi, vội vàng quay đầu, phát hiện người ôm mình cư nhiên là thế ngoại cao nhân vài ngày phía trước dùng phương pháp hoán huyết cứu mình, Nhan Tử Khanh.

Chính là lúc này biểu tình trên mặt Nhan Tử Khanh thập phần ngu ngốc, hoàn toàn không có bộ dáng thế ngoại cao nhân.

“A a a! Thật sự là rất đáng yêu , nhìn gần, đồ tôn ngoan so với vài ngày trước còn đáng yêu hơn a!” Nhan Tử Khanh lộ ra vẻ mặt mê gái tươi cười, vươn tay nắm  khuôn mặt mềm mại của Tư Không Vịnh Dạ.

Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt hắc tuyến nhìn lão gia gia thoạt nhìn háo sắc này, không rõ vì cái gì, rõ ràng một bộ tiên phong đạo cốt lại có hành vi thoát tuyến như vậy.

Mà Nhan Tử Khanh lúc này hưng phấn a, từ lúc chữa khỏi Tư Không Vịnh Dạ xong, Tư Không Viêm Lưu nghiêm cấm lão tiếp cận Tư Không Vịnh Dạ, thậm chí ngay cả nhìn cũng không cho lão liếc mắt một cái, thiếu chút nữa bắt lão buồn chết.

Chính là lão từ trước đến nay là một kẻ không thấy Hoàng Hà tâm bất tử, tưởng tượng đến khuôn mặt tròn mềm mại của Tư Không Vịnh Dạ, Nhan Tử Khanh liền hận không thể trực tiếp cướp y đi, sau đó đưa vào thâm sơn nuôi nấng, chính là mỗi lần vừa thấy ánh mắt Tư Không Viêm Lưu lạnh như băng, Nhan Tử Khanh liền đánh mất ý niệm trong đầu này.

Lão còn muốn sống lâu vài năm mà, cũng không muốn bị Tư Không Viêm Lưu nơi nơi đuổi giết.

“Nếu không thể mang đi, ta đây nhéo hai cái chắc là được đi?” Nhan Tử Khanh cười vẻ mặt tà ác, lực trên tay tăng lớn, càng không ngừng nhéo khuôn mặt non mềm của Tư Không Vịnh Dạ: ” Tiểu đông tây đáng yêu như vậy, như thế nào ngay cả nhìn cũng không cho sư phụ liếc mắt một cái mà, Viêm Tiểu Tử hơi quá đáng, ngươi không cho ta nhéo, ta càng muốn nhéo!”

Tư Không Vịnh Dạ mặt bị lão nhéo biến hình, đau đến nước mắt đều nhanh chảy ra , vội vàng vươn tay gạt tay lão ra, chính là lại vô ích, ngón tay Nhan Tử Khanh giống như sắt , mặc Tư Không Vịnh Dạ cào như thế nào đều không chút sứt mẻ.

“Thật đáng yêu a! Như thế nào có Tiểu đông tây đáng yêu như vậy!”

Nhìn thấy Tư Không Vịnh Dạ tràn ngập phẫn nộ, nhưng là lại hết cách, Nhan Tử Khanh cảm giác trái tim mình sắp nhảy ra ngoài , nhất thời nổi lên ý tưởng trực tiếp bắt Tư Không Vịnh Dạ đi.

Một bên thị vệ vẻ mặt hắc tuyến nhìn bọn họ, khóe miệng có chút run rẩy.

Khi Nhan Tử Khanh lên giọng tuyên bố, cả trong hoàng cung cơ hồ đều biết Nhan Tử Khanh chính là sư phụ của đương kim Hoàng Thượng, cho nên, mọi người và cả hậu cung phi tử cùng hoàng tử khác, thái độ đối lão đều là cung kính, không dám vượt qua.

Nhưng là, cũng nhanh chóng, bọn họ phát hiện, lão đạo nhân thoạt nhìn không có chút nhân gian khói lửa này trên thực tế là một “Lão biến thái” luyến đồng. Lão còn ở trong hoàng cung mấy ngày nay, đem cả hoàng cung biến thành gà bay chó sủa, quấy rầy  tất cả hoàng tử công chúa nhỏ tuổi không biết bao nhiêu lần, mà Tư Không Viêm Lưu cũng không có nói gì, thái độ hoàn toàn là ngầm đồng ý, thế cho nên cơ hồ hoàng tử công chúa nghe thấy lão là biến sắc.

Một bàn tay nhéo muốn nghiện, Nhan Tử Khanh rõ trực tiếp đem Tư Không Vịnh Dạ đặt trên mặt đất, hai móng vuốt cùng tiến lên, nhéo qua nhéo lại khuôn mặt Tư Không Vịnh Dạ, còn không ngừng kéo căng về một phía.

“Co dãn thật tốt a, Cầu Cầu!” Nhan Tử Khanh có chút muốn ngừng mà không được, trong ánh mắt có ánh sáng “sói” ứa ra, cảm kích thiếu chút nữa nước mắt chảy xuống: ” Xúc cảm lớn như vậy, đã lâu không cảm nhận được !”

Tư Không Vịnh Dạ bị lão đặt trên mặt đất, hoàn toàn không có cách nào đào thoát, nhất thời vẻ mặt hắc tuyến: người này, không khỏi quá biến thái  đi!

Đau nhức, Tư Không Vịnh Dạ nước mắt loạn bưu, lung tung quơ hai tay hướng trên mặt Nhan Tử Khanh chộp tới, nhưng bởi vì tay quá ngắn mà hoàn toàn không có cách nào đụng tới, nhất thời thiếu chút nữa tức chết.

Ta hận tay ngắn! Ô ô ô!

Tư Không Vịnh Dạ một bên khóc một bên nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Nhan Tử Khanh, không biết biểu tình y như vậy đối với kẻ có luyến đồng phích mà nói, không thể nghi ngờ là một kỳ quan.

Không ai có thể chống cự Tư Không Vịnh Dạ biểu tình đáng yêu đến bạo như vậy.

“A a a a! Bộ dáng đồ tôn ngoan khóc cư nhiên đáng yêu như vậy a!” Nhan Tử Khanh cảm giác trái tim mình giống như bị cái gì nhéo một chút, khóe mắt chảy xuống hai hàng thanh lệ: “Trên thế giới như thế nào có tiểu tử ngay cả khóc cũng đáng yêu như vậy a!”

“Khóc đi! Khóc đi!” Nhan Tử Khanh cười vẻ mặt dữ tợn, tăng lớn lực trên tay, mặt Tư Không Vịnh Dạ đều nhanh cũng bị lão nhéo sưng lên.

Tư Không Vịnh Dạ khóe mắt một trận run rẩy, rốt cục hiểu được nguyên nhân đêm qua Tư Không Viêm Lưu  cư nhiên biến thái như vậy.

Quả nhiên là thượng bất chính hạ tắc loạn**. . . . . .

Ngay cả ham mê biến thái cũng là không có sai biệt như vậy. . . . . .

Nhìn thấy Tư Không Vịnh Dạ bị “chà đạp” thảm như vậy, một bên thị vệ có chút nhìn không được , hướng bọn họ đi tới.

Khóe mắt liếc thấy thân ảnh bọn họ tiến đến, Nhan Tử Khanh trong mắt hàn quang chợt lóe.

Một tay ôm lấy Tư Không Vịnh Dạ vào lòng, tay trái Nhan Tử Khanh vung lên, hướng bọn họ ném ra một viên thuốc màu đen.

“Bùm——!” Viên thuốc màu đen đụng tới mặt đất lập tức nổ tung, phun ra một màn khói màu vàng đậm, mấy thị vệ còn chưa kịp che mũi liền ngã gục.

“Hừ! Dám đánh nhiễu chuyện tốt của ta?” Sương khói tan đi, Nhan Tử Khanh lạnh lùng nhìn mấy thị vệ bất tỉnh nhân sự, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh: “Phạt các ngươi ba ngày ba đêm không thể đứng lên!”

Lúc này Nhan Tử Khanh ánh mắt sắc bén, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, bộ dáng thần thánh không thể xâm phạm, cùng lão nhân mê gái háo sắc vừa rồi hoàn toàn là hai người khác nhau.

Tư Không Vịnh Dạ hai tay che khuôn mặt bị nhéo đau, vẻ mặt hắc tuyến nhìn lão, hoài nghi người nọ có phải bệnh tâm thần phân liệt không, khoảng cách giữa hai bản chất hoàn toàn xa như vậy.

Đúng lúc này, trong Ngự thư phòng đột nhiên truyền ra tiếng vang.

Nhan Tử Khanh nội tâm căng thẳng, nhón chân một chút, lập tức mang theo Tư Không Vịnh Dạ bay lên trời, bay tới  chỗ sâu trong một gian phòng ốc khác , biến mất trên không trung của hoàng cung, thân mình mờ ảo, hơn nữa kia y phục trắng râu bạc tóc bạc, giống như tiên nhân hạ phàm.

Tư Không Viêm Lưu đẩy cửa ra, phát hiện mấy thị vệ canh giữ ở cửa ngã lung tung trên mặt đất, bên trong không khí tràn ngập  một mùi hương hoa sen thoang thoảng, nhất thời vẻ mặt hắc tuyến.

Tư Không Viêm Lưu nguyên bản ở trong Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, hết sức chăm chú lại tiếng ồn bị bên ngoài làm cho không kiên nhẫn.

Ngự thư phòng cách âm luôn luôn hiệu quả, Tư Không Viêm Lưu chỉ loáng thoáng nghe được chút thanh âm mơ hồ, bước ra vừa thấy, phát hiện thị vệ bị mê dược bất tỉnh.

Trường hợp như vậy, dùng ngón chân cũng đoán được là Nhan Tử Khanh làm.

Tư Không Viêm Lưu cái trán gân xanh bạo khởi, chém ra một chưởng, làm cây cột bên cạnh nát vụn.

Trong vụn gỗ bay tán loạn, biểu tình trên mặt Tư Không Viêm Lưu có chút dữ tợn: “Nhan Tử Khanh! Ngươi ở lại hoàng cung không đi, mỗi ngày quấy rầy hoàng tử công chúa của trẫm không nói đi! Cư nhiên còn gây rối  bên ngoài Ngự thư phòng của trẫm! Xem ra không hảo hảo giáo huấn ngươi một chút, ngươi là không biết sai rồi!”

Hết chương thứ bảy mươi bốn.

Đã ở trên núi, không sợ không củi đốt*: nguyên văn là “Lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài thiêu”,  đã ở trên núi xanh, không sợ không có củi đốt, ý như là còn sống thì còn cơ hội.

thượng bất chính hạ tắc loạn**: trên không xong thì dưới sẽ loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.