Lạc Hoa Hữu Ý

Chương 1: Oan gia ngõ hẹp




Nếu kiên quyết đòi hỏi quan hệ thân mật xảy ra trước và xảy ra sau có khác gì nhau, thì bộ dáng trả lời của Cao Gia Kỳ sẽ như thế này: suy nghĩ mơ mộng trong đầu càng trở nên thêm chân thật, càng thêm Hoạt Sắc Sinh Hương.

Trước khi lên giường với Lục Minh Tuyết, mặc kệ cậu lớn mật mơ mộng thế nào, trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh, hình ảnh đó mơ hồ giống như cách bởi một tầng sương mờ vậy, sau khi thân thể trải nghiệm qua, cậu nhắm mắt lại là có thể tưởng tượng ra thân thể mềm mại yêu kiều mê người của Lục Minh Tuyết, mỗi khi nhớ lại niềm vui sướng trong đầu cậu không ngừng lặp lại, làm cho cậu muốn phát điên.

Cậu giống như khỉ ở thời kỳ động dục, chỉ cần có cơ hội là nhào đến ăn cô, thật may là cô cũng không có phản kháng. Mấy ngày liên tiếp, chỉ cần vừa tan học, cậu đã chạy thẳng tới nhà Lục Minh Tuyết, sau đó hai người vội vào phòng đóng cửa ngay, bí mật nghiên cứu kết hợp các tư thế và kỹ năng.

Cao Gia Kỳ cũng không có đi mượn phim sắc về xem, cậu hoàn toàn không thích xem loại phim đó, nhưng cậu rất cố gắng chú ý phản ứng của cô, bất kỳ tư thế hoặc động tác nào có thể làm cho cô có cảm giác, cậu nhất định sẽ nhớ kỹ, còn có vị trí mẫn cảm trên người cô. Những ngày qua thời điểm ép cô ân ái mãnh liệt, cậu đều nhớ trong đầu.

“Gia Kỳ, gần đây giống như cậu không có tinh thần học tập phải không?” Lúc nghĩ giữa giờ, Trương Hiên Hàn giọng đầy quan tâm lại gần.

Mới vừa rồi giáo viên dạy Anh văn gọi Gia Kỳ đứng lên trả lời câu hỏi, khuôn mặt Gia Kỳ có vẻ hoảng hốt, may mà cậu nhắc nhở cho Gia Kỳ, nếu không Gia Kỳ sẽ bị giáo viên trách phạt.

“Hiên Hàn, lúc nãy thật sự cám ơn cậu rất nhiều.” Tiếp theo là tiết thể dục, các nữ sinh đã đến phòng thay đồ đi thay quần áo, các nam sinh tương đối thoải mái, đóng cửa lại ở trong phòng học thay là được.

“Ôi mẹ ơi! Đây là cái gì?” Lâm Triết Kỳ giống như phát hiện chuyện mới lạ trên lưng Cao Gia Kỳ: “Sao vai cậu có vết cào của móng tay! Cao Gia Kỳ, cậu lén khai trai sau lưng mọi người rồi, có đúng không?”

“Không lén sau lưng mọi người, chẳng lẽ muốn ngay trước mặt mọi người quang minh chính đại làm hả?” Trương Hiên Hàn châm chọc Lâm Triết Kỳ, nghĩ thầm, người này mắt thật đúng là nhọn, chẳng lẽ cả ngày lẫn đêm luôn nhìn thân thể mọi người chằm chằm chứ?

Cao Gia Kỳ biết mình sớm muộn sẽ bị ép hỏi những chuyện này, bây giờ trên người có dấu vết bị bắt được tại chỗ, cậu không muốn thổi phồng cũng sẽ không để phủ nhận chuyện được, tốt nhất chính là đáp lại sở thích trêu chọc của Lâm Triết Kỳ, khiến Lâm Triết Kỳ tò mò chết mới thôi.

“Triết Kỳ, cậu thật sự rất thích rình coi chuyện riêng tư của người khác!”

Bởi vì trước kia, bạn gái của Hồng Hạo Mạnh để lại trên cổ vết hôn, cho nên bỏ đi thân xử nam tin tức bị truyền đi mọi người đều biết, chính là do cái miệng rộng Lâm Triết Kỳ, lần này, đổi lại Cao Gia Kỳ bị bắt được.

“Làm rồi phải không?” Lâm Triết Kỳ vừa ước ao vừa đố kỵ, hỏi tiếp: “Thật sự làm rồi hả?”

“Mình không cần thiết phải báo cáo cuộc sống riêng tư của mình với cậu?” Cao Gia Kỳ nhanh chóng thay đồ thể dục, không để ý đến câu hỏi của Lâm Triết Kỳ.

Lúc trước Hạo Mạnh quá ngốc, thời điểm bị ép buộc hỏi, lập tức đã thừa nhận mình có làm, cho nên tin tức mới có thể truyền đi.

Chỉ cần cậu ra vẻ thái độ không vui, Triết Kỳ tự sẽ có chừng mực —— không dẫm lên giới hạn thấp nhất của nhau, chuyện này giữa bạn học chung lớp rất ăn ý.

“Xuy! Chia sẻ một chút cảm nghĩ thì như thế nào?” Lâm Triết Kỳ ngượng ngùng quay đầu thay quần áo.

Cao Gia Kỳ nghĩ đến lời nói trước đây của Hồng Hạo Mạnh, nhịn không được cười mỉm.

Đó là bảo vật thuộc về cậu, tại sao cậu phải chia sẻ với mọi người chứ!

“Chà chà! Cậu cũng thật là, đi học thì không chuyên tâm, lại suy nghĩ đến bạn gái hả? Lần sau mình sẽ không cứu cậu nữa.”

Sau khi Trương Hiên Hàn thay xong đồ thể dục, đưa tay ôm vai Cao Gia Kỳ.

“Ôi! Đừng như vậy chứ!” Cao Gia Kỳ vội vàng cầu xin tha thứ và nói cảm ơn: “Hiên Hàn, cám ơn cậu tốt bụng nhắc bài cho mình! Cậu thật sự là người bạn đem lại may mắn cho mình.”

“Cậu phải kiềm chế tính phóng đãng lại đi! Bây giờ là thời kỳ quan trọng như vậy, một khi phân tâm, cảm xúc học bài và thành tích sẽ giảm rất nhanh.”

“Ừ!” Cao Gia Kỳ cũng cảm nhận được nguy cơ, vừa rồi lúc bị giáo viên dạy Anh văn gọi đứng lên trả lời câu hỏi, nhất thời đầu cậu trống rỗng, tay chân luống cuống.

Giống như Hiên Hàn đoán vậy, cậu không khống chế được cứ luôn nghĩ tới Minh Tuyết, mấy ngày nay cậu thật sự mê mẩn thân thể của cô mất rồi, lãng phí thời gian ở bên cô cùng nhau cảm thụ cảm giác tuyệt vời.

Mùa hè sang năm, cậu là thí sinh chuẩn mực tiến vào trường thi nhất quyết thắng bại, cậu hoang dâm vô độ như vậy, thời gian này không hề tiết chế, quả thực phải dừng lại kịp thời để sắp xếp lại mọi chuyện.

Tuần sau tổng kết để ôn tập thi, cậu không có một chút chắc chắn nào. Sau khi lên lớp mười hai, gần như tất cả phạm vi thi đều rất rộng lớn, cùng ngày thi bình thường chỉ là phạm vi nho nhỏ, thi toàn bộ sách hoặc phân tích những phần chính được sửa lại, dựa vào sự kiên quyết chống đỡ lưng phương thức đó, tuyệt đối sẽ không đạt được thành tích tốt.

Nếu như không tăng cường ôn tập, thi không đạt thành tích, nhất định sẽ rất khó coi! Cậu đã đã hứa chị hai, sau khi cậu nói yêu đương, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến cuộc thi, lời nói còn văng vẳng bên tai, dĩ nhiên thời gian đi học cậu không thể kiềm chế mà còn phân tâm......

“Được, nhất định phải khống chế tính trạng này?” Trương Hiên Hàn gõ lên đầu Cao Gia Kỳ một cái, thở dài nói: “Mình sẽ nhìn chằm chằm tình trạng lên lớp của cậu, nếu như thấy vẻ mặt của cậu lộ ra tinh thần hoảng loạn, sẽ cố gắng gõ đầu cậu cho tỉnh.”

“Youare¬mybest¬friend! Hiên Hàn, có cậu thật tốt......” Cao Gia Kỳ thiếu chút nữa thì cảm động khóc lớn ra tiếng.

Thời điểm như thế này, bạn bè cùng nhắc nhở nhau học tập, thật sự là vô cùng quan trọng, không cẩn thận, cậu sẽ bị cuốn vào trong vòng xoáy tình yêu không dứt ra được rồi.

“Mình cũng vậy, muốn cố gắng gõ tỉnh cậu.” Bên cạnh chợt bay tới một bàn tay nắm thành quyền, Lâm Triết Kỳ lo liệu có thù báo thù có oán báo oán, không có kẻ thù thì luyện quả đấm tham gia tinh thần náo nhiệt, cố gắng đánh thức bạn học đắm chìm trong tình yêu cho tỉnh lại.

Cao Gia Kỳ nhất thời không có bắt bẻ, đúng lúc bị Lâm Triết Kỳ gõ đầu: “A —— Lâm Triết Kỳ, cậu ôm hận trả thù phải không?”

“Ha ha! Nhắc nhở cậu đi học thì phải chuyên tâm, là trách nhiệm của mọi người!”

“Đáng ghét, bây giờ là thời gian nghỉ giữa giờ, mình để cho cậu đánh là chuyện đùa đó?” Cao Gia Kỳ che đỉnh đầu, thở phì phò nhìn chằm chằm Lâm Triết Kỳ.

“Được rồi, được rồi! Đi đến sân thể dục học, lát nữa chúng ta trên sân bóng quyết thắng thua đi!”

Vừa đúng tiếng trống vào lớp vang lên, Trương Hiên Hàn mỗi tay một người, kéo hai người ra khỏi phòng học, lúc này mới thở ra nhẹ nhõm, nhìn một lúc nữa sẽ phải xông ra tranh chấp.

Đột nhiên nhận được tin nhắn của Cao Gia Kỳ, nói hôm nay sẽ không tới nhà cô, sau khi tan học Lục Minh Tuyết cũng không về nhà, đi thẳng đi đến nhà họ Cao.

Những ngày qua cô và Cao Gia Kỳ dính như keo, mỗi ngày đều gặp mặt, ngay cả thời gian nghỉ trưa, Cao Gia Kỳ cũng sẽ ở trong trường học len lén gọi điện thoại cho cô, đột nhiên không hiểu tại sao tin nhắn của cậu không có giải thích lý do cậu không đến nhà cô, cũng không có nói bọn họ bây giờ rốt cuộc có gặp nhau hay không, ngay cả cô muốn gọi điện thoại hỏi cậu xảy ra chuyện gì, điện thoại của cậu lại ở trạng thái tắt máy.

Cô thật sự có thể suy nghĩ lung tung, bởi vì không liên lạc được với Cao Gia Kỳ, trong nháy mắt trong đầu cô suy nghĩ rất nhiều chuyện khác nhau, vì ngăn ngừa suy nghĩ lung tung nên cô đi thẳng đến nhà họ Cao tìm người, cô mới có thể an tâm.

Bởi vì Cao Tố Trinh và Dư Chấn Đông trải qua sự kiện tỏ tình quạ đen trắc trở, thật vất vả cuối cùng cũng ở một chỗ, cô đã sớm được bỏ lệnh cấm ra vào ở nhà họ Cao rồi, nhưng thời gian gần đây, hầu như cô không thường xuyên đến nhà họ Cao, nguyên nhân đương nhiên khi ở nhà của cậu, bọn họ không thể thân thiết, cho nên mới phải đến nhà cô.

Sau khi nhấn chuông cửa mà không có ai mở, Lục MinhTtuyết đứng ở chỗ cũ chờ, sau đó gọi điện thoại liên tục cho Cao Gia Kỳ.

Cậu đã tan học, phải mở nguồn điện thoại chứ, hơn nữa rõ ràng cậu mới gởi tin nhắn cho cô, tại sao lại lập tức tắt máy?

Lục Minh Tuyết chờ sốt ruột, nhưng lại không thể làm gì, Cao Gia Thành, Cao Gia Xương không biết lúc nào sẽ về nhà, sau khi tan học Cao Tố Trinh đã trực tiếp đi dạy kèm học sinh, bây giờ cô đợi ở chỗ này, hoàn toàn sẽ không có người sẽ để ý đến cô.

Trong đầu cô luôn nghĩ có phải Cao Gia Kỳ xảy ra chuyện gì hay không, ý nghĩ lo lắng, tại sao thời điểm cậu gởi tin nhắn cho cô, tại sao không giải thích một chút, hoặc trực tiếp gọi điện thoại cho cô! Làm hại cô bây giờ không hiểu ra sao, hoàn toàn cũng không biết rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì, cô thật sự rất lo lắng......

Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Minh Tuyết đứng ở ngoài cửa lớn của nhà họ Cao, đột nhiên cô bật khóc.

Cô không biết mình thế nhưng lại yếu ớt như vậy, khi không gặp được Cao Gia Kỳ, tâm ý đều hoảng loạn.

Đáng ghét! Rõ ràng cô yêu cầu Gia Kỳ, muốn cậu theo đuổi cô, tại sao bây giờ thì ngược lại trở thành cô theo đuổi cậu chứ?

Chẳng lẽ bởi vì cô đã bị cậu ăn sạch, cho nên cậu không quý trọng cô rồi sao?

Tại sao có thể như vậy? Cô không muốn dẫm vào vết xe đổ của mẹ! Hơn nữa, cha mẹ cô giữa nồng tình chuyển nhạt, ít nhất là sau khi kết hôn, cô và Gia Kỳ mới kết giao hơn hai tháng!

Cô vừa khóc vừa lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Có thể là bởi vì liên quan tới cô, tất cả mọi người nói Gia Kỳ từ từ đang trưởng thành, nhìn cậu càng thêm trầm ổn, càng lúc càng giống như người có thể đảm đương việc lớn, có lẽ chính là như vậy, nữ sinh trong lớp có ý tứ với cậu, bắt đầu giơ nanh vuốt ma quỷ ra với cậu rồi sao?

Hình thức suy nghĩ này của mẹ cô thường nghi ngờ cha khi cha đến tiếp khách ở khách sạn, có thể bị những cô gái nhỏ ở đó nhúng chàm hay không, cô bắt đầu mất lòng tin đới với Gia Kỳ, cô ôm chặt cảm giác mãnh liệt tự tin cũng bắt đầu đánh mất bản thân rồi.

Nữ sinh xinh đẹp khắp nơi đều có, ngoài cô ra, nữ sinh xinh đẹp khác cũng có khả năng sẽ thích Gia Kỳ, rốt cuộc lúc đầu cô lấy đâu ra tự tin, cho là Gia Kỳ sẽ mãi mãi yêu cô đây hả?

Một khi bắt đầu nảy sinh suy nghĩ kinh khủng như vậy, giống như có một lại mực trong suốt dính vào vậy, vòng xoáy màu đen từ từ phủ lên.....

Lục Minh Tuyết càng khóc càng đau lòng, cô vẫn ngồi chồm hổm ở chỗ cũ, nước mắt giống như vòi tắm hoa sen, chảy mãnh liệt.

Cao Gia Kỳ ôm một đống giáo trình mới vừa in ra, giáo trình còn hơi nóng, kéo thân thể chậm rãi đi vào trong ngõ hẻm. Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối xuống, cậu bận đến giờ mới xong việc, hoàn toàn không thời gian đi chợ đêm mua thức ăn, cho nên dứt khoát trực tiếp mua ba tô mì ở đầu hẻm đem về nhà.

Vừa tan học cậu bị giáo viên gọi đi làm không công, người xui xẻo bao gồm Hiên Hàn, Triết Kỳ và Hạo mạnh, bốn người bọn họ không chỉ có photo ra 38 tập giáo trình cho cả lớp, mà còn photo thêm cho ba lớp khác nữa, cho nên bốn người bọn họ phải photo giáo trình cho bốn lớp.

Không chỉ photocopy là xong, mà còn phải đóng thành sách, Cao Gia Kỳ liên tục cầm máy đóng sách, tay phải ngón tay cái, cho tới bây giờ đều cảm thấy đau!

Làm xong công việc không công này, cuối cùng nhận được lời cảm ơn và một ly trà sữa, kèm theo cảm giác đau nhức toàn thân……

Xa xa, Cao Gia Kỳ đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi chồm hỗm dưới lầu nhà cậu, lòng cậu chợt lạnh đi, vội vàng đi đường tắt cho nhanh, chạy thẳng tới trước cửa nhà cậu.

“Minh Tuyết, tại sao em lại ngồi ở đây?”

“Hu hu......” Lục Minh Tuyết vừa nghe được giọng nói của cậu, lập tức ngẩng đầu lên nhìn cậu chằm chằm.

Khi cô ngẩng đầu lên, quả thật dọa sợ Cao Gia Kỳ, phấn son trên mặt cô bởi vì nước mắt mà nhòe đi, lông mi giả trên mắt rớt ra, nhìn cô giống như là gấu mèo.

“Làm sao em khóc thành ra như vậy?” Cao Gia Kỳ để cặp sách, trà sữa và mì nóng trên tay xuống đất, một tay nắm lấy tay cô, ôm cô thật chặt vào trong ngực: “Minh Tuyết, ai ức hiếp em? Nói cho anh biết, anh giúp em báo thù!”

“Chính là anh...... Anh..... Anh còn dám nói......” Lục Minh Tuyết thút tha thút thít, sau khi khóc lớn một trận, cô mới có thể hít thở không khí như bình thường.

“Anh? Anh ức hiếp em khi nào hả?”

“Tại sao anh làm cho em...... Không tìm được anh chứ?” Trong tay của cô có điện thoại, phía trên đều nước mắt ẩm ướt, cô đã gọi điện thoại cho cậu vài chục cuộc gọi đấy chứ? “Tại sao anh tắt máy? Em......Hu hu...... Em không tìm được anh..... Lại không có người mở cửa cho em, em đành phải ngồi ở đây chờ anh về......”

Cô ngồi ở nơi này khóc mãnh liệt, ngồi ở nơi này chờ cậu, ngồi ở nơi này mong đợi có người có thể cứu cô thoát khỏi tuyệt vọng.

“A? Không phải anh đã gởi tin nhắn cho em rồi sao?”

“Anh nói không thể gặp mặt, chứ không có nói là vì sao.” Rốt cuộc Lục Minh Tuyết ngừng khóc, khôi phục giọng nói lại bình thường khi nói chuyện.

“Anh bị thầy giáo gọi đi làm không công, in giáo trình ở trong phòng làm việc!”

“Ai bảo anh không nói cho rõ ràng, làm người ta suy nghĩ lung tung! Gọi điện thoại cho anh lại gọi không được.”

“Cho nên em vội vã chạy đến đây chờ anh?” Cao Gia Kỳ nhìn đồng hồ, cũng đã qua bảy giờ, cô ngồi chồm hổm ở đây hơn hai tiếng? “Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Anh không có chú ý, điện thoại di động hết pin nên tự động tắt nguồn.”

“Không phải anh đi ra ngoài lêu lổng với mấy cô gái khác hả?” Lục Minh Tuyết dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cậu chằm chằm, nếu tin tưởng lời giải thích của đối phương là rất ngốc, phải nghi ngờ một chút mới được.

“Thật sự! Minh Tuyết, anh không cần phải gạt em làm gì!” Cao Gia Kỳ cầm giáo trình trên đất lên, nói: “Em sờ thử xem, giáo trình vẫn còn nóng đó! Nếu như em không tin, có thể gọi điện thoại cho Hiên Hàn, Triết Kỳ hoặc Hạo Mạnh, bốn người bọn anh cũng bị thầy giáo bảo ở lại giúp một tay.”

“Hừ!” Nếu đúng như lời cậu nói, đành phải tin vậy, chỉ là Lục Minh Tuyết cảm thấy cần phải cảnh cáo cậu: “Về sau anh không cần gởi tin tóm tắt không đầu không đuôi như vậy, có biết hay không? Có chuyện gì thì gọi trực tiếp cho em không phải nhanh hơn sao?”

Không thể trách cô đa nghi, tình trạng sẽ dễ làm cho người ta nghi ngờ! Nếu như trong tin nhắn cậu có ghi lý do, cô cũng sẽ không suy nghĩ lung tung.

“Được, là lỗi của anh, lần sau anh sẽ nhớ.” Cao Gia Kỳ khom lưng nhặt những đồ vật trên đất lên, sau đó mở cửa, nắm tay Lục Minh Tuyết lên lầu.

“Còn có......”

“Hả?” Cao Gia Kỳ cầm luôn túi sách của cô, trên vai trên tay đều là vật nặng, nhưng vẫn còn một tay nắm tay của cô.

“Anh đừng để cho em gọi điện thoại không tìm được người nữa đó!” Lục Minh Tuyết cảm thấy đây mới là điểm quan trọng nhất, giống như vừa rồi tâm tình cô tứ cố vô thân như vậy, cô không nghĩ đến mình phải trải qua lần thứ hai.

“Điện thoại di động hết pin là chuyện ngoài ý muốn mà!!”

“Anh còn dám phản bác?” Cậu hại cô khóc đến thảm như vậy, lại vẫn dám nói lý do qua loa tắc trách cô như thế hả?

“Điện thoại di động dùng đã lâu, nên máy không cầm pin lâu được, lúc sáng anh đã sạc đầy pin, ở trong trường học cũng không có mở máy, nhưng có lúc nó lại đột nhiên tắt nguồn.......”

“Vậy thì mua một cái điện thoại di động mới đi!” Lục Minh Tuyết nói như chuyện đương nhiên như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.