Lạc Cư

Chương 9: Tự sát ở trường học




Tống Thành đứng bên cạnh xe, bày ra tư thế đẹp đẽ, hướng vào cửa sổ xe mở một nửa, báo cáo xong chuyện cho Thẩm Lương Xuyên ngồi trong ghế lái, mở miệng nói: "Anh Thẩm, cho tới hôm nay tôi mới biết được, thì ra anh chán ghét ký giả, cũng tùy người "

Thẩm Lương Xuyên lạnh lùng nhìn anh ta một cái: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi."

"Anh đừng không thừa nhận, nếu không hôm nay sẽ không cho Kiều tiểu thư một tin tức lớn như vậy"

Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên ngưng tụ, từ trước đến nay không giải thích nhiều đối với người khác, giờ phút này cũng không muốn nói, hay là thuyết phục chính mình: "Tôi không nghĩ nhiều như vậy."

Tống Thành mở miệng: "Cắt ~ thủ đoạn khi dễ Dương Linh Tư nhiều như vậy, anh đi thẳng một mạch, không phải là vì "

Một ánh mắt lành lạnh nhìn tới, Tống Thành lập tức khoát tay: "Được rồi, tôi không nói."

Ngẩng đầu một cái, nhìn thấy người từ trong đoàn làm phim đi ra, lập tức hưng phấn phất tay.

Thẩm Lương Xuyên quay đầu, cách cửa kính, có thể thấy được mắt của cô sáng lên, tiếp đó hưng phấn vẫy tay với Tống Thành, nụ cười trên mặt sáng ngời đến ngẹn cả lòng.

Ở đầu đường cái bên kia đoàn làm phim, không có đèn tín hiệu, nhưng cô chỉ nhìn chung quanh một chút, rồi trực tiếp băng qua đường, chạy nhanh tới.

Có xe từ phi tốc nhanh qua người cô, khiến Thẩm Lương Xuyên nhìn mà không tự được đã giác nhíu lông mày.

Kiều Luyến vọt tới trước chiếc xe BMW màu đen, vỗ vỗ thân xe, cảm thán nói: "Tống tiên sinh, không nghĩ tới vóc người anh đẹp trai, xe cũng không tệ "

Tống Thành lập tức vô sỉ đắc ý, đưa tay sờ soạng tóc của mình một chút: "Tôi biết mình đẹp trai, đáng tiếc ở bên cạnh Thẩm ảnh đế, thì u ám không sáng nổi."

Kiều Luyến lập tức an ủi anh ta: "Không sao, Thẩm ảnh đế quá lạnh, làm bạn trai, tốt nhất là dạng như anh"

Khóe mắt Tống Thành liếc thoáng qua sắc mặt tái xanh của Thẩm Lương Xuyên, cười xấu xa đi tới, mở cửa xe ghế lái phụ: "Kiều tiểu thư, lên xe đi ~ "

Kiều Luyến nhìn anhta mời lên xe, nói ngọt với anh ta: "Anh đi theo Thẩm ảnh đế mà hoàn toàn không giống, quá thân sĩ rồi."

Lời còn chưa nói hết, cảm giác được cỗ ý lạnh mãnh liệt, quay đầu, thấy Thẩm Lương Xuyên ngồi ở trên xe

Kiều Luyến lập tức cứng đờ thân thể, phản ứng đầu tiên là muốn chạy trốn

Quay đầu, thấy Tống Thành lưu lại cho cô một nụ cười tà mị, sau đó "Bịch", lập tức đóng cửa xe lại.

Kiều Luyến:

Tống Thành đóng cửa xe, sau đó đang định mở cửa xe sau, xe lại bỗng nhiên khởi động: "Vù" một cái, đã lái đi.

Tống Thành: "Ê, tôi còn chưa lên xe "

Đáng tiếc, căn bản xe cũng không có chờ anh ta, trực tiếp biến mất ở trước giao lộ.

Tống Thành: Sao Thẩm ảnh đế vẫn nhỏ mọn như vậy

Kiều Luyến ngồi trong xe, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện bị bắt, vô cùng chột dạ.

Khóe mắt cô liếc qua nhìn, phát hiện mặt Thẩm Lương Xuyên không biểu tình, ý lạnh trên người bốc ra ngoài, sắp khiến cô đông thành băng

Trong xe an tĩnh để cho người ta cảm thấy kinh hoảng.

Cô nuốt ngụm nước miếng, mới nơm nớp lo sợ mở miệng nói: "Thẩm tiên sinh, cái kia, tôi không phải nói Tống Thành có mị lực hơn anh, chỉ là hiện tại đàn ông ấm áp càng được hoan nghênh "

Bầu không khí trong xe, càng lạnh hơn.

Kiều Luyến ngậm miệng lại, lúc này mới phát hiện mình nói sai.

Lại vụng trộm liếc anh một cái, nhớ đến chuyện ngày hôm nay, mở miệng nói: "Thẩm tiên sinh, hôm nay cám ơn anh."

Một câu rơi xuống: "Kít" xe bỗng nhiên dừng lại, tiếp đó có một thân thể đè lên người cô

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.