Lạc Cư

Chương 33: Thẩm Thi Thuật - Thuật khám nghiệm tử thi.




Người đàn ông nói chuyện tầm hơn hai mươi tuổi, bộ dạng bì ổi tự đại.

Người phụ nữ kia đứng lên: "Sao cậu có thể nói vậy?"

"Tôi cứ nói như vậy, làm sao? Phạm pháp sao?"

Người phụ nữ cười lạnh: "Không phạm pháp, được rồi, tôi không có so đo với người không kiến thức!"

"Tôi nhổ! Bà nói người nào không kiến thức đhảâu? Hả!" Người đàn ông trẻ tuổi vén tay áo lên, trừng mắt, dáng vẻ lưu manh tiến lên, bộ dáng nhìn qua rất đáng sợ.

Kiều Luyến nhìn không được.

Cô chạy lên chắn ngang trước mặt ngươi phụ nữ và người đàn ông trẻ tuổi: "Làm sao? Nói không thì muốn động thủ à?"

Người đàn ông sững sờ, "Cô lại là ai vậy!"

Kiều Luyến cười lạnh: "Tôi là ai không sao, tôi cũng không phải đến động thủ với anh, tôi sẽ chứng minh cho anh, trò chơi này thông quan không khó!"

Nói đến đây, cô quay đầu nhìn về phía người phụ nữ trung niên: "Dì, cho con dùng máy một chút!"

Hai người vừa đối mắt, người phụ nữu trung niên lập tức đọc hiểu ý nghĩ của cô, trực tiếp mở trò chơi ra, đưa cho Kiều Luyến.

Kiều Luyến hoạt động ngón tay một chút, sau đó cầm lấy máy, bắt đầu chơi.

Người chung quanh đều tụ tập tới, vây quanh bốn phía cô.

Kiều Luyến đã lâu không có chơi game, cho nên chỉ là chạy vài phút đồng hồ, thì mới có chút nghiện.

Nét mặt của cô dần với vật thần thánh gì đó.

Cô chơi game có kỹ xảo có tốc độ, tất cả kim tệ và đạo cụ đi qua đều ăn.

Tốc độ càng lúc càng nhanh, nhưng cô vẫn vững vàng.

Mấy người già xung quanh phát ra tiếng tán thưởng, mà người đàn ông trẻ tuổi kiếm chuyện, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Nửa giờ trôi qua, tốc độ đã nhanh đến mắt đều muốn rời ra, thế nhưng Kiều Luyến, vẫn chạy vững vàng, tâm mọi người đều nhấc lên, mỗi một lần rẽ ngoặt hoặc nhảy, đều khiến người ta cảm thấy kinh tâm động phách, thao tác của Kiều Luyến, càng ngày càng thuần thục, thẳng đến sau cùng, cô chơi thông qua rồi!

Cả công viên hoàn toàn yên tĩnh, một lát sau, người phụ nữ trung niên hét to một tiếng: "Tốt!"

Sau đó dùng sức vỗ tay.

Kiều Luyến cúi đầu, nhìn tay của mình phát run, dùng sức nắm nắm, cô khẽ cười trào phúng, sau đó như không có chuyện gì xảy ra, đưa tay cắm vào trong túi, ngẩng đầu tiêu sái nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi: "Đừng có mà mình chơi không lại, thì nói người khác cũng chơi không lại! Đây là trò chơi đơn giản nhất, lời của dì rất đúng, không kiến thức, thật đáng sợ."

Cô càng ác miệng hơn, khiến người đàn ông trẻ tuổi tức xanh cả mặt, đưa tay ra chỉ vào cô, sau cùng quay người rời đi.

Lúc này Kiều Luyến mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn đồng hồ, phát hiện vậy mà cô đã chơi hơn một giờ!

Đi làm cũng trễ rồi!

Kiều Luyến quay đầu muốn chạy, cánh tay lại bị người níu lại, cô quay đầu, thấy người phụ nữ trung niên nữ mở miệng dò hỏi: "Ai u, cô giá trẻ, cô tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Có bạn trai chưa?"

Kiều Luyến cười ha: "Dì à, cái kia, bây giờ tôi phải đi làm, bận rộn chết! Có cơ hội, chúng ta gặp lại trò chuyện tiếp nhé!"

Nói xong, liền vắt chân lên cổ mà chạy!

Chờ đến khi Kiều Luyến chạy ra khỏi công viên, người phụ nữ trung niên còn duỗi cổ ra nhìn, vì sao con của người khác lại biết điều như vậy!

Bà cầm điện thoại di động lên, gọi một cú điện thoại, đối diện nghe, bà liền lạnh lùng mở miệng nói: "Thẩm Lương Xuyên, mẹ của con đã trở về! Còn không mau tới đón!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.