Lạc Cư

Chương 15: Giấm trắng chưng thi pháp - Phương pháp nghiệm thi bằng giấm trắng.




Khi anh nhìn qua, Kiều Luyến đột nhiên trốn sau tháp champagne, chặn tầm mắt anh.

Vỗ vỗ trái tim nhảy loạn “thình thịch”, cô lo lắng đề phòng nhìn qua.

Tại sao Lương Xuyên lại xuất hiện? Anh vừa mới nhìn qua…… Không phải là phát hiện ra cô chứ?

Lúc đang tự hỏi, thấy Thẩm Lương Xuyên thay đổi phương hướng, đi về phía cô.

Kiều Luyến lập tức nóng nảy, nhìn liếc xưng quanh, phát hiện không có bất kỳ cái gì che đậy, cuối cùng cắn răng một cái, chui xuống phía sau cái bàn!

Cái bàn đặt tháp champagne, có chải tấm khăn lớn màu đỏ, vừa lúc che khuất hoàn toàn cái bàn.

Cô mới vừa chui xuống, liền nghe thấy tiếng đạo diễn nói chuyện,  vị trí cách cô cái khăn trải bàn, “Thẩm Ảnh Đế, cậu có thể tới cổ động, thật là vinh hạnh cho chúng tôi!”

Giọng nói đặc thù của Thẩm Lương Xuyên, dễ nghe có thể làm cho lỗ tai người ta dễ chịu, “Đạo diễn Giả, cần thiết tới.”

Kiều Luyến nghe nói như thế, hận không thể cho mình một cái tát!

Như thế nào lại quên mất, Thẩm Lương Xuyên mới vào giới nghệ sĩ, bộ phim diễn chính đầu tiên là hợp tác với đạo diễn Giả, cho nên từ trước đến nay anh đều cho đạo diễn Giả mặt mũi!

Nhưng bây giờ làm sao đây?

Mắt cô đảo loạn, nhìn về phía chiếc bàn dài khác.

Cái bàn dài này không chỉ có tháp champagne, còn bày biện các loại điểm tâm, nhưng cách chừng mười mét.

Nếu cô bò đến bên kia, lại lặng lẽ chuồn ra, chắc Thẩm Ảnh Đế không nhìn thấy cô đâu?

Kiều Luyến quỳ rạp trên mặt đất, tay chân cùng sử dụng, bò hai cái, lại cảm giác lễ phục bị kéo lấy.

Quay đầu lại, nhìn qua, liền phát hiện!!

Hôm nay cô mặc một cái váy dài màu đỏ phiêu giật, lúc vừa mới chui xuống, chỗ làn váy không cẩn thận lộ ra bên ngoài, cuốn lại với khăn trải bàn, giờ phút này, vừa vặn bị giày Thẩm Lương Xuyên dẫm lại!

Kiều Luyến:……!!

Cô cứ ngồi đó, muốn kéo váy trở về, rồi lại sợ sức lực quá lớn, bị Thẩm Lương Xuyên phát hiện khác thường, nên cũng không dám động.

Hu hu……

Hôm nay cô ra cửa, khẳng định không xem lịch!

Bên ngoài, đạo diễn Giả còn đang nói chuyện, “…… Hai năm nay cậu diễn quá ít? Không thể diễn thêm một bộ sao? Một năm một bộ, quá ít?”

Thẩm Lương Xuyên khẽ trả lời: Cũng phải cho thời gian cho mình.”

Đạo diễn Giả thở dài, “Cũng đúng……”

Kiều Luyến:…… Còn chưa xong sao?

Đã nói nửa giờ, cô ở dưới cái bàn, chân đều đã tê rần rồi?

Trời ơi, ai tới cứu cô!

Có lẽ là nghe được tiếng lòng cô, có người đi tới, “Thẩm Ảnh Đế, không nghĩ tới thấy anh ở đây.”

Lúc Thẩm Lương Xuyên xoay người, cuối cùng chân cũng nâng lên.

Trong lòng Kiều Luyến vui vẻ, cầm chân váy trở về, rồi nhanh chóng bò về phía trước, cảm thấy đời này của mình, cũng không có linh hoạt như vậy! Quả thực là còn khéo đưa đẩy hơn mèo, nhanh nhẹn hơn chó!

Cuối cùng bò tới bàn dài bên kia, xốc khăn trải bàn lên xem xét, thấy không có người chú ý tới nơi này, lúc này cô mới chậm rãi đứng thẳng người.

Liếc mắt qua Thẩm Lương Xuyên một cái, thấy anh đưa lưng về phía mình, nhẹ nhàng thở ra, lại đột nhiên nghe được có tiếng kinh ngạc từ bên cạnh truyền đến, “Kiều Luyến?!”

Cô quay đầu lại, liền nhìn thấy Tô Mỹ Mỹ ăn mặc trang phục người phục vụ, đang bưng điểm tâm, kinh ngạc nhìn cô!

Tô Mỹ Mỹ không nói hai lời, bắt lấy cánh tay cô, lớn tiếng chất vấn: “Sao cô lại ở đây?”

Tiếng cô ta quá lớn, làm cho người chung quanh nhìn qua.

Trong lòng Kiều Luyến “Lộp bộp” một chút, không cần quay đầu lại, cũng cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng, dừng ở sau lưng cô!

Thẩm Lương Xuyên…… Thấy cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.