Lạc Cư

Chương 11: Hồng ô - Cái ô màu đỏ, nghiệm thi tuyệt học




Thẩm Lương Xuyên đứng ngược ánh sáng, trong lúc mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy thân hình anh cao lớn, anh thấy được cô, thân hình dừng lại.

Kiều Luyến bị dọa đến toàn thân đều kéo căng, lắp ba lắp bắp mở miệng nói: "Thẩm, Thẩm tiên sinh "

Cô chỉ chỉ điện thoại di động cầm trong tay: "Tôi, tôi tới đưa điện thoại di động"

Anh không nói gì.

Cô liền đặt điện thoại di động lên trên tủ đầu giường, ánh mắt quét một vòng trên giường, muốn hỏi điện thoại di động của mình ở đâu, lại không dám hỏi, lằng nhà lằng nhằng quay đầu, ánh mắt quét bốn phía, thuận miệng nói ra: "Cái kia, cám ơn anh để quản gia giúp tôi bôi thuốc."

Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên trầm xuống, ánh mắt rơi vào cánh tay của cô: " không cần cám ơn."

Kiều Luyến chỉ có thể đi ra ngoài: " Vậy tôi đi đây"

Lời còn chưa nói hết, anh đột nhiên hỏi thăm: "Cánh tay còn đau không "

Kiều Luyến vội vàng trả lời: "Đã tốt, anh yên tâm "

"Vậy là tốt rồi, sẽ không chậm trễ chuyện chính."

Anh nói xong câu đó, tới gần Kiều Luyến từng bước một.

Trong nháy mắt Kiều Luyến khẩn trương: "Cái, cái chuyện chính gì"

"Tôi nhớ được, hôm nay là thời kỳ cô rụng trứng."

Kiều Luyến: "À"

"Cho nên, không muốn lãng phí thời gian."

Dứt lời, anh tùy ý cởi áo choàng tắm, ném lên trên ghế sofa bên cạnh, trực tiếp tiến đến bên giường, mãnh liệt ép cô dưới thân thể

Kiều Luyến nhắm mắt lại, siết chặt nắm đấm, trong lòng hiện ra một chút bị thương.

Quả nhiên, anh để quản gia bôi thuốc cho cô, là bởi vì đêm nay, muốn tiếp tục chuyện này

Cô cho là, đây cũng là một đêm gian nan, thật không nghĩ đến động tác của anh, không có táo bạo như hai lần trước, thậm chí anh còn quan tâm đè lại cánh tay của cô, tuy rằng vẫn không có sự mở đầu, nhưng lần này cô cảm giác, cũng không có đau như trước

Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Luyến tỉnh lại, bên người đã trống trơn, chỉ thấy ở trên gối đầu, để đó một chiếc điện thoại màu bạc.

Cô cầm lên, phát hiện này quả nhiên là điện thoại di động của mình, nhất thời hưng phấn.

Điện thoại di động này, là kiểu mới nhất, lần trước cô đào được một tin tức lớn, tòa soạn báo đã thưởng cho cô, nếu không, lấy tiền lương của cô khẳng định mua không nổi.

Kiều Luyến rời giường, rửa mặt.

Lúc xuống lầu, thấy quản gia bưng sữa bò đứng ở đó.

Cô không nói hai lời, trước uống cạn sạch ly sữa, sau đó ăn hai miếng bánh mì, rồi cầm túi sách đi tới tòa soạn báo.

Hôm qua lại có tin tức độc nhất vô nhị, đối với Dương Linh Tư mà nói, đây tuyệt đối là đả kích nặng nề

Vừa tới tòa soạn báo, thì nghe có đồng đồng nghiệp gọi cô: "Kiều Luyến, Kiều Luyến "

Kiều Luyến đi qua, đồng nghiệp chỉ trên website có một bài viết, mở miệng nói: "Thiên bài viết này là sao"

Đó là tin tức liên quan tới Thẩmảnh đế và Dương Linh Tư, Kiều Luyến nhìn một lần: "Thế nào "

Nhân viên lập tức tức giận bất bình: "Cô xem người ký tên bài viết đi, chỉ có mình Tô Mỹ Mỹ, trong khi cô đã dùng cả sinh mệnh đổi lấy tin tức "

Tòa soạn báo bọn họ có quy củ, nếu như là hai người phỏng vấn, như vậy tin tức đưa lên phải viết lên hai cái tên.

Nhưng bây giờ, Tô Mỹ Mỹ hoàn toàn không để mắt đến Kiều Luyến

Mấy cái đồng nghiệp cảm giác bất công cho cô.

Tiếng nói nhanh chóng truyền đến bên tai Tô Mỹ Mỹ, cô ta trực tiếp đứng lên, cười lạnh châm chọc nói: "Tôi dựa vào đâu phải đem công lao chia cho cô ta một nửa "

Kiều Luyến không nói chuyện, có người không nhịn được mở miệng: "Tô Mỹ Mỹ, nếu như không phải Kiều Luyến, xe Thẩm ảnh đế sẽ không dừng lại, cô ấy vì tin tức bán mạng như vậy, Cô làm như vậy là quá đáng rồi."

Tô Mỹ Mỹ nhíu mày: "Quá đáng, ảnh do tôi chụp, bài do tôi viết, cái bản quyền này chính là của tôi "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.