Lạc Bước Giữa Đồng Hoa

Chương 9: Chương thứ chín




Ta dù bận vẫn ung dung chậm rãi nâng một chén trà lên, Uy Liêm cười nịnh cầm lấy ấm thay ta rót trà.

“Ngàn vạn lần đừng nói a, tôi không muốn chết không toàn thây a!”

Môi ta hớp lấy một ngụm trà nóng, mùi thơm ngát tản ra trong miệng, mang theo vài phần đắng đắng, sau khi tinh tế thưởng thức lại có vài phần ngọt ngọt, quả nhiên là trà ngon a.

Thấy ta không lên tiếng, Uy Liêm có điểm nóng nảy: “Cậu rốt cuộc có đáp ứng tôi không? Đừng có không nói tiếng nào thế chứ!”

Ta chậm rãi buông chén trà xuống, cố ý làm mất hứng thú của hắn: “Khi cầu người khác gì thì cần phải có tâm?”

Uy Liêm đôi đồng tử xoay tròn, lập tức mặt mày hớn hở cười: “Đương nhiên, đương nhiên, bữa cơm này tôi mời, cậu thích ăn gì cũng được.”

“Hắc hắc, vậy là tốt rồi, tôi sẽ không khách khí .”

Đồ ăn Trung Quốc ở nước ngoài cũng chẳng phải rẻ, là một học sinh, ta cần phải tiết kiệm. Cho nên sau khi đạt được kết quả mong muốn, ta cũng không làm khó xử hắn nữa, mở thực đơn ra, chuẩn bị có một bữa cơm no đủ. Đúng lúc này, Mại Khắc Tư đi vào, nguyên lai là bảo chúng ta đổi sang chỗ lớn hơn để cho hai bảo vệ của ta cũng có thể ăn cơm.

Sau khi đổi vị trí, ta không chút khách khí kêu một đống món ngon mà ta chưa được ăn bởi viêm màng túi. Mại Khắc Tư ở một bên hoảng sợ nhìn ta, khiếp đảm nói: “Đủ rồi đủ rồi. Đỗ Mặc có bệnh không vậy, chúng ta căn bản ăn không hết nhiều đồ như vậy. Hơn nữa tao vẫn còn là một sinh viên nghèo, làm gì có nhiều tiền như vậy!”

“Không có việc gì, Uy Liêm nói bữa này anh ấy mới, mày yên tâm ăn đi, ăn không xong đóng gói mang về.” Ta buông thực đơn xuống, có chút luyến tiếc. Ở nước ngoài lâu quá nên ta đặc biệt rất nhớ những món ăn Trung Quốc. Anh quốc trừ bỏ khoai tây vẫn là khoai tây, phương pháp nấu nướng đơn điệu khiến cho người ta phải hộc máu, mà nước Mĩ cũng chẳng khác là mấy. Ăn đi ăn lại, vẫn là thích bông cải Trung Quốc nhiều nhất, hương vị tốt nhất.

“Uy Liêm?” Mại Khắc Tư nhìn Uy Liêm, lại nhìn ta, đột nhiên ngộ ra gì đó, rồi mới vẻ mặt *** đãng nói: “Không nghĩ tới tao mới rời đi trong chốc lát mà hai người đã gọi tên nhau thân thiết như vậy rồi. Chẳng lẽ đây là tình yêu sét đánh sao? Thật sự là làm cho bà mối là tao đây cảm thấy rất có thành tựu.”

Ta hung hăng lườm nguýt hắn một cái: “Thu hồi cái sắc mặt đáng khinh kia của mày đi. Chúng ta đã sớm quen biết nhau rồi, không phải như mày nghĩ đâu.”

Uy Liêm cũng tức giận trừng mắt nhìn Mại Khắc Tư đang không biết giờ đã nghĩ theo hướng nào rồi, mà Mại Khắc Tư kinh ngạc nói “Các người đã sớm quen biết nhau? Sao trùng hợp thế, làm sao mà biết nhau?”

“Anh ấy là bạn của anh trai ta.”

“Cậu ấy là em trai của bạn ta.”

Ta cùng Uy Liêm thập phần hợp nhau cùng lúc nói ra tên biến thái nhân cách phân liệt, bí đỏ, đối với người này, cả hai đều giống nhau, bảo trì im lặng.

Mại Khắc Tư thế là lại bắt đầu tò mò cái người là bạn của Uy Liêm nhưng cũng là anh trai của ta. Tuy rằng việc này nếu nói ra sẽ có chút phiền toái, nhưng hiện tại thời gian rất nhiều, ta cũng chậm chậm đem việc này nhất nhất nói ra cho Mại Khắc Tư, Uy Liêm thì ở một bên bổ sung. Sau khi đồ ăn được đưa lên, chúng ta vừa ăn vừa nói. Mà hai bảo vệ kia của ta vẫn làm theo nguyên tắc vàng, đó là giữ im lặng, trừ bỏ giúp ta thử món ăn thì thời gian còn lại một chữ cũng không nói, cũng không biết đại ca, nhị ca là từ đâu tìm được hai tên gia hỏa buồn tẻ này.

Bữa cơm này ước chứng mất tới ba giờ, đồ ăn đương nhiên là chưa hết nhưng chúng ta đều đã no căng bụng, thế là chúng ta quyết định đóng gói mang về. Ta chọn mấy thứ, chuẩn bị mang về cho các ca ca hưởng lộc. Khi tính tiền, Uy Kiêm vẻ mặt đau lòng, Mại Khắc Tư thì ở một bên dùng ánh mắt u oán nhìn ta, hai người này quả nhiên là họ hàng, lúc này đều nhất trí đối ngoại chống lại tên đầu sỏ là ta đây. Ta thổi sáo, đứng một bên nhìn trần nhà, làm bộ không phát hiện.

Ra khỏi nhà hàng, bên ngoài mặt trời đã sắp lặn, Mại Khắc Tư muốn ta đi chơi bóng cùng. Ta nhìn trời, giờ đã bốn giờ chiều, nhớ tới vẻ mặt lo lắng của đại ca, nhị ca đành quyết định vẫn là không nên đi, để tránh thêm chuyện phiền toái.

“Tao không đi được, phải về nhà. Bằng không hai người anh của tao sẽ lo lắng.”

“Anh trai của mày sao giữ mày chặt thế? Bọn họ không phải luyến em trai đấy chứ?”

Thật đúng là bị hắn nói trúng rồi, nhưng chủ yếu là do bọn họ sợ ta bị ám sát.

Uy Liêm bởi vì đã từng trải qua lần ám sát đó, cho nên thập phần hiểu được mấy người anh trai của tao vì sao lại khẩn trương như thế, hắn trộm nói bên tai ta: “Tôi sẽ giải quyết chuyện này, cậu gọi điện thoại bảo bọn họ tới đón cậu đi.” Rồi hắn kéo theo Mại Khắc Tư đang không hiểu gì hết đến bãi đậu xe.

Ta hướng Uy Liêm một ánh mắt cảm kích, tên gia hỏa này tuy là một hoa hoa công tử, nhưng nhân phẩm vẫn là không tồi, Hàn Ngữ Phong có thể yên tâm được rồi.

Sau khi được đại ca đón về nhà, ta đưa những món ăn Trung Quốc đem về đưa cho bọn họ.

Mở hộp ra, hương tỏa bốn phía, lập tức làm cho người ta muốn động mười đầu ngón tay, đại ca, nhị ca vui sướng ăn hết. Ta bởi vì lúc nãy đã ăn nên giờ không thể nhét thêm gì được nữa, chỉ có thể lên lầu mở máy tính ra, cùng trò chơi làm bạn, trong lòng lại cảm thấy may mắn vì không ai phát hiện bữa tiệc họp mặt thân thiết tuy có chút xui xẻo này.

Nguyên tưởng rằng việc này có thể như vậy bình an vượt qua, không nghĩ tới, buổi tối, ta vẫn là không có thể tránh được một kiếp này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.