Lạc Bước Giữa Đồng Hoa

Chương 8: Chương thứ tám




Ta phải cam đoan mãi ngoại trừ ăn cơm sẽ không làm gì khác thì đại ca, nhị ca mới miễn cưỡng cho đi, nhưng điều kiện là ta phải mang hai bảo vệ theo sau.

Ta không ngừng gật đầu đồng ý, tuy rằng còn phải mang theo bảo vệ, có chút không vừa ý nhưng so với với việc có tới bảy, tám cái đuôi theo sau thì vẫn tốt hơn. Thế là mười hai giờ trưa, đại ca đúng giờ đưa ta đến tận cửa nhà hàng Bốn Mùa.

Hắn lại lo lắng, mãi dặn dò ta nhất định phải chú ý an toàn rồi mới cho ta xuống xe còn hắn lái xe trở về.

Ta nhìn theo phía sau xe đại ca, nhẹ nhàng thở ra. May mắn đại ca không kiên trì theo vào quán, nếu không sẽ bị hắn thấy ta cùng Mại Khắc Tư thân cận nhau, mà như vậy ta sẽ cách ngày chết không xa.

Ta xoay người đi vào nhà hàng.

Một phục vụ nhiệt tình đi tới, nhìn hai cái đuôi mặc đồ đen, đeo kính râm phía sau ta liền ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát: “Tiên sinh. . . . . . Ngài, ngài làm gì vậy? Chúng ta là kinh doanh hợp pháp, ngài, ngài. . . . . .”

Hai tên bảo vệ phía sau nghiêm mặt tựa như thần giữ cửa khiến ta bật cười, ta cũng có chút khổ dở khóc dở cười, nhìn tên này ta biết là hắn nghĩ rằng ta tới thu hộ phí? Chẳng lẽ ta nhìn giống người xấu lắm sao?

“Tôi đến tìm người.”

“A.” Tên phục vụ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng khi ta muốn vượt qua hắn để vào bên trong thì hắn chặn ta lại.

“Tôi, chúng tôi nơi này không. . . . . .không được đánh nhau!” Tên phục vụ nhìn ta đỏ mặt, thế là hắn cuống quít quay đầu nhìn hai cái đuôi phía sau, khuôn mặt lại trở nên trắng bệch.

Ta hứng thú nhìn vẻ mặt biến đổi của hắn, biểu tình của tên gia hỏa này thật đúng là muôn màu muôn vẻ.

“Tôi đến tìm bạn mình, không phải đến đánh nhau, yên tâm đi.”Tên phục vụ, vẻ mặt hoài nghi nhìn ta.

Ta cuối cùng cũng có chút không kiên nhẫn, ăn bữa cơm sao lại phiền toái đến thế, thói đời gì thế này! Đang muốn đẩy hắn ta ra thì di động đột nhiên vang lên, là Mại Khắc Tư.

“Đỗ Mặc, mày sao còn chưa đến? Mày là tên gia hỏa không tuân thủ thời gian! Vì chờ mày mà tao cũng chưa gọi món ăn, bụng đói muốn chết.”

Ta bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt kiên quyết của tên phục vụ đang chắn trước mặt ta, thập phần vô tội.

“Đã sớm đến, bọn họ không cho tao tiến vào.”

“A? Có chuyện gì vậy? Để tao ra xem, mày đợi chút” Hắn đóng điện thoại.

Ta buông di động, tiếp tục giằng co cùng tên phục vị mang biểu tình thấy chết không sờn. Cũng may lúc này Mại Khắc Tư từ bên trong đi ra, cùng đi còn có một nam nhân Trung Quốc.

Sau khi giải thích tình huống, nam nhân kia lớn tiếng khiển trách tên phục vụ, rồi mới cúi đầu khom lưng hướng ta cùng Mại Khắc Tư giải thích: “Thật có lỗi, tiên sinh, tôi là quản lí nơi này, chúng tôi lúc nãy có vô lễ, giờ tôi thay mặt cậu ta giải thích. Cậu ta là người mới tới, còn chưa có hiểu quy củ, hy vọng các ngài không lấy làm phiền lòng.”

Mại Khắc Tư có chút căm giận còn muốn tìm hắn tranh cãi, ta giữ chặt hắn, lắc lắc đầu. Thật vất vả mới được ra ăn bữa cơm, ta cũng không muốn bởi vì việc nhỏ này mà thêm phiền phức.

Sau khi giải thích, tên quản lí cuối cùng quyết định tặng chúng ta một món cá hấp, hy vọng chúng ta bỏ qua.

Mại Khắc Tư đắc chí đưa ngón tay ra: “Ha ha, được không ít tiền.”

“. . . . . .”

“Đúng rồi, Đỗ Mặc, hai người phía sau mày là gì vậy?” Tình toán xong, hắn chú ý tới hai cái đuôi phía sau ta.

“Bảo vệ.” Ta lời ít mà ý nhiều nói.

“. . . . . ” Mại Khắc Tư vẻ mặt hoảng sợ, “Mày từ khi nào thì có bảo vệ vậy?”

“Anh trai ta cho.” Ta nhẹ nhàng đẩy hắn, “Nói sau đi. Mày còn đứng đó làm gì? Đưa ta vào đi.”

Mại khắc tư kỳ quái nhìn hai bảo vệ phía sau ta, mang ta đi vào nhà hàng, vừa đi vừa nói chuyện.

“Tao nói với mày, chờ một chút thấy anh họ ta, ngàn vạn lần không được kích động. Hắn kỳ thật rất hiền, mặc dù có bệnh lông ngắn nhưng kỳ thật ở chung tốt lắm.”

“Tao kích động làm gì? Chẳng lẽ anh họ mày là danh nhân?”

“Hắc hắc, đương nhiên rồi.” Mại Khắc Tư kiêu ngạo nói, “Tất cả những ai từng thấy qua anh họ tao đều không chết không tha. Hắn vốn không muốn tới, bởi vì mày là bằng hữu tao nên mới đặc biệt ưu đãi.”

“Tao đây thật đúng là nên cám ơn ngươi.” Ta ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Nếu trước kia ta còn có thể kinh ngạc một chút, nhưng hiện tại có mấy ông anh trai của ta cùng bí đỏ như vậy, trái tim đã được luyện đến vô cùng cứng rắn, nên dù là tổng thống Mĩ có đứng trước mắt ta cũng không ngạc nhiên tí nào.

“Là chỗ này, anh họ ta kia.” Mại Khắc Tư chỉ vào một góc rồi nói: “Không nghĩ tới mày còn mang theo bảo vệ đến, chúng ta chắc nên đổi nơi lớn hơn.”

Ta không để ý tới Mại Khắc tư đang nói gì, lập tức đi đến phía sau anh họ hắn, vỗ vỗ hắn. Người nọ quay đầu lại, nhìn thấy ta, kinh ngạc vạn phần.

“Là cậu?”

“Nói nhảm, tất nhiên là tôi rồi. Quả nhiên là anh. Sao vậy, cuối cùng tịch mịch khó nhịn quá nên muốn có một em trai a?” Ta tới cạnh ghế, không chút khách khí ngồi xuống.

“Cậu sao biết? Mại Khắc Tư đang làm cái quỷ gì vậy?” Hắn đột nhiên dừng lại, rồi mới thần tình sợ hãi than. “Chẳng lẽ cậu chính là cái người bạn học xinh đẹp đến kinh thiên động địa mà quỷ thần cũng phải sợ trong lời Mại Khắc Tư nói?”

“Đúng vậy, chính là bất tài ta, Uy Liêm! Anh nói xem tôi có nên hay không đem chuyện này nói cho bí đỏ cùng mấy người anh trai của tôi biết?”

Ta âm hiểm cười, không chút ngoài ý muốn nhìn vẻ mặt trắng bệch của Uy Liêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.