Lạc Bước Giữa Đồng Hoa

Chương 68: [H]




Editor: May

“Ngày 14 tháng 5 năm 2007, trời trong. Cô và bạn học của cô đi dạo phố, nói thích một sợi dây chuyền trong quầy, không mua, sau khi cô đi, tôi đi đến quầy hàng đó, giá cả dây chuyền có chút dọa người, tôi đi quán ăn đêm làm phục vụ, mùi son phấn và mùi nước hoa bên trong quá nồng, có rất nhiều phụ nữ lắc lư ở trước mặt tôi, ghê tởm, ói đến đau bao tử.”

“Ngày 15 tháng 6 năm 2007, trời âm u. Bỏ lỡ thi tốt nghiệp trung học, phải lưu ban, quán ăn đêm phát tiền lương xuống, miễn cưỡng góp đủ tiền sợi dây chuyền kia, rốt cuộc cũng không cần đi nơi ghê tởm đó, một tháng ói gầy bốn ký.”

“Ngày 28 tháng 6 năm 2007, trời trong. Cuối cùng tôi len lén để sợi dây chuyền kia vào trong cặp của cô, buổi chiều tôi nhìn thấy cô mang dây chuyền đi nhà vệ sinh, rất vui vẻ.”

“Ngày 31 tháng 8 năm 2007, trời trong. Mẹ gặp gỡ một người bạn cũ, người bạn cũ đáp ứng bà, giúp đỡ chăm sóc tôi, thật ra tôi không cần bất kỳ ai chiếu cố, nhưng khi tôi biết người bạn cũ của mẹ tên Tống Mạnh Hoa, tôi đồng ý, bởi vì con gái Tống Mạnh Hoa tên Tống Thanh Xuân.”

“Ngày 23 tháng 9 năm 2007, trời đầy mây. Tôi vào ở nhà họ Tống hai mươi ngày, cô giống như không thế nào thích tôi, cô thích Tần Dĩ Nam.”

“Ngày 23 tháng 11 năm 2007, trời trong. Cách lễ giáng sinh còn có một tháng, cô đã bắt đầu chuẩn bị quà cho Tần Dĩ Nam, taôi rất muốn cùng cô lâu thêm một lát, cho nên liền theo cô chọn quà, nhưng cô luôn miệng liến thoắng đều không rời Tần Dĩ Nam, uống dấm, phát hỏa, bỏ đi, buổi tối áy náy không thể ngủ.”

“Ngày 14 tháng 12 năm 2007, tuyết nhỏ. Cô đã lâu đều không để ý tôi, cũng không có nhìn thẳng tôi một chút, rất muốn nói câu thực xin lỗi với cô, chính là, ngay cả cơ hội nói một câu thực xin lỗi mà cô cũng không cho tôi, bởi vì mỗi lần cô nhìn thấy tôi, chính là lạnh lung hô một tiếng, xoay người rời đi.”

“Ngày 25 tháng 12 năm 2007, lễ giáng sinh. Cô đi tìm Tần Dĩ Nam, cha Tống mẹ Tống đều không ở nhà, nửa đêm nhận được điện thoại của cô, mất ví tiền, một mình khóc rất khổ sở ở sân bay, tôi đi đón cô. Sau khi tôi ở nhà họ Tống, đó là lần đầu tiên cảm giác đặc biệt hạnh phúc.”

“Ngày mùng 5 tháng 1 năm 2008, tâm tình càng ngày càng tốt, bởi vì quan hệ của tôi và cô cũng càng ngày càng tốt.”

“Ngày mùng 7 tháng 5 năm 2008, lần đầu tiên có xúc động muốn giết người, mặc kệ là Đường Noãn, hay là những tên côn đồ lưu manh trong quán bar, tốt đẹp trong lòng bàn tay tôi, không cho phép bất cứ người nào bắt nạt!”

“Ngày 23 tháng 5 năm 2008, sinh nhật của tôi, hẹn cô cùng nhau ăn cơm.”

“Ngày 24 tháng 5 năm 2008, tối hôm qua cô lỡ hẹn, tôi uống say, sau đó cường ngủ cô... Tìm một ngày, không tìm được cô...”

“Ngày 25 tháng 5 năm 2008, tôi bán đi tất cả mọi thứ mình gom góp được, cũng bán đi nick trò chơi mình đã chơi rất lâu, dùng toàn bộ tiết kiệm trong thẻ, mua một cái nhẫn kim cương, chỉ cần cô chịu gặp tôi, tôi liền cầu hôn cô, mặc kệ cô có nguyện ý hay không, tôi đều sẽ nỗ lực làm đến khi cô bằng lòng.”

Ngón tay lật xem sổ nhật ký của Tống Thanh Xuân bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy lên.

Hóa ra, lúc trước sau khi anh cường ngủ cô, từng mua nhẫn, còn muốn cầu hôn cô...

“Ngày 27 tháng 5 năm 2008, một ngày khó quên nhất trong đời, một ngày tuyệt vọng nhất trong đời, tôi biết được một bí mật, giấc mộng của tôi hoàn toàn vỡ nát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.