Lạc Bước Giữa Đồng Hoa

Chương 6: Chương thứ sáu




“Xảy ra chuyện gì? Sao mặt em như trái khổ quả vậy? Em chẳng lẽ không đúng là lo lắng cho tên gia hỏa kia? Có tâm sự khác?”

Ta ngẩng đầu, buồn khổ nhìn đại ca cùng nhị ca. Nếu chỉ cần là vì thân thể bí đỏ mà phát sầu thì ta sẽ không cần phải buồn rầu nhiều như thế.

Đang lúc ta còn đang do dự muốn hay không đem chuyện ta yêu bí đỏ thành thành thật thật nói cho đại ca cùng nhị ca thì nhị ca đột nhiên dùng giọng nói âm trầm hỏi ta: “Mặc, chẳng lẽ em vẫn còn yêu tên gia hỏa kia?”

“. . . . . .” Nhị ca ngữ khí kinh người, ta nhất thời chưa chuẩn bị đến khi lấy lại tinh thần thì mặt đã muốn nóng lên.

“Em đỏ mặt? Em thật sự yêu hắn?” Nhị ca hướng ta rống giận. “Anh tuyệt đối không cho phép.”

“Em. . . . . . Hắn. . . . . .”

Ông nội ngươi, nhị ca làm gì mà phải thông minh đến vậy chứ.

Nhị ca tiếp tục đỏ mắt hướng ta rống giận: “Có nghe hay không, anh tuyệt đối không cho phép em ở chung với hắn!”

“Đừng kích động như thế. . . . . ” Đại ca ôm lấy nhị ca đang nổi trận lôi đình trấn an trong chốc lát, rồi mới quay đầu nghiêm khắc nhìn ta: “Mặc, là thật sao?”

Ta khẽ cắn môi, thật sự không muốn lừa bọn họ, nói lời thật: “Phải, em cũng vừa mới phát hiện chính mình lại yêu đi hắn.”

“Tên hỗn đản đó!”

Vừa dứt lời, khuôn mặt nhị ca lúc này vặn vẹo, nổi giận đùng đùng tiến ra phòng bên ngoài.

“Cư nhiên dám can đảm câu dẫn em anh, anh phải đi tìm hắn tính sổ!”

Nhìn thấy tư thế nhị ca như muốn đi làm cái gì đó, đại ca đầu đầy hắc tuyến, giữ chặt hắn: “Thân ái, em không cần làm rối loạn thêm nữa……”

“Vậy anh nói nên làm sao đây?” Nhị ca đặt mông thật mạnh, ngồi vào trên giường ta, lời tuy là nói với đại ca nhưng ánh mắt lại thập phần hung ác trừng trừng nhìn ta. “Chẳng lẽ cứ như vậy trơ mắt nhìn bọn họ giẫm lên vết xe đổ?”

“Hiện tại cũng không phải thời kì chiến tranh, bí đỏ cũng không phải quốc vương, hắn muốn giẫm lên vết xe đổ sợ là rất khó đi. . . . . .”

Ta nhìn chằm chằm vào nhị ca, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Nhị ca lại quay đầu bĩu môi với đại ca, ý bảo hắn nói chuyện.

Đại ca nhíu mày thật sâu, nhưng không có phát hỏa, vẫn như cũ nghiêm túc hỏi ta: “Mặc, em tính toán sao, nếu yêu  hắn, vậy em chuẩn bị cùng hắn ở một chỗ sao?”

“Nếu em nói đúng thì anh giải quyết sao?” Ta hỏi lại.

“. . . . . .”

Đại ca không nói chuyện, nhưng biểu tình do dự của hắn đã nói lên hết thảy.

Ta cười khổ, đã sớm dự đoán được sẽ như vậy, cho nên mới cảm thấy vô cùng khổ sở.

Ở kiếp trước là chúng ta bị ép buộc.

Ta than nhẹ: “Yên tâm đi, ca, em không chuẩn bị cùng hắn ở một chỗ đâu.” Cho dù ta thương hắn, cũng không thể. Chỉ cần linh hồn phụ vương mẫu hậu không được an bình, ta sao có thể yên tâm thoải mái cùng ở một chỗ với hắn được.

Nghe xong đáp án của ta, đại ca, nhị ca không có cao hứng mà ngược lại dị thường lặng yên, lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta.

“Mặc, em không phải còn việc gì giấu chúng ta đấy chứ?”

Ta lắc đầu: “Không có, em vốn không muốn cùng hắn ở chung một chỗ.”

“Bởi vì các ngươi cùng là nam nhân?” Nhị ca hỏi.

“Anh cảm thấy được ta sẽ vì để ý ánh mắt một người mà không ở chung với hắn sao?”

“Vậy em vì cái gì không muốn ở cùng hắn?”

Ta ra vẻ kinh ngạc nhìn hắn: “Nhị ca, anh hỏi em như thế, sao nghe như anh hy vọng em ở cùng hắn thế?”

Nhị ca túng quẫn nói: “Nói hươu nói vượn. Em không muốn cùng hắn một chỗ, anh cao hứng còn không kịp. Anh chỉ bất quá là, chẳng qua là . . . . .”

“Mặc, em cũng không phải là một người tiêu cực, em cho tới bây giờ đều là người nếu muốn gì đều phải làm cho được. Em yêu Địch Tu Tư, nhưng thái độ hiện tại của em thật sự có điểm khác thường, chúng ta cũng là lo lắng cho em.” Đại ca thay nhị ca nói ra những lời còn lại.

Ta hướng bọn họ cười cười: “Yên tâm đi anh, em không sao, từ trước đã sớm quyết định như vậy rồi, không cần lo lắng.”

“. . . . . .”

“Em đã nói như thế, chúng ta cũng không hảo nói thêm gì nữa. Em cũng đã lớn, chúng ta tin tưởng phán đoán của em, nhưng. . . . . .” Đại ca đi tới, ôn nhu vuốt ve hai má ta, “Có việc thì không cần nghẹn ở trong lòng, nhất định phải nói cho chúng ta nghe, biết không?”

Ta gật gật đầu.

“Đừng cười, em không biết, em cười có bao nhiêu khó coi đâu, giống như phải khóc ra mới đúng. . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.