Lạc Bước Giữa Đồng Hoa

Chương 56




CHƯƠNG 27: KHIÊU KHÍCH. HÃY ĐỂ TA YÊU NGƯƠI THẬT NHIỀU...

Editor: Javiko

Tần Tư mút môi Bạch Niệm Phàm, mãi đến khi miệng đều tê rần mới buông y ra, chóp mũi vô cùng thân thiết cọ hai má Bạch Niệm Phàm, cúi đầu nói: “Ca ca,nếu ngươi dám mang nữ nhân về nhà, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

Bạch Niệm Phàm đào ngoáy lỗ tai, nguyên lai Tần Tư như vậy là vì ghen a... Y buồn cười niết chóp mũi Tần Tư, chủ động hôn hắn: “Có thời gian lo lắng ta, còn không bằng tự lo lắng cho ngươi đi, chờ ngươi lớn lên ra xã hội, mỹ nữ như mây xếp hàng theo đuổi ngươi, đến lúc đó nói không chừng ngươi lại không cần ta, nhưng là ta...” Y nửa đùa nửa thật nói, lại không nghĩ rằng trong lòng cũng sửng sốt, không khỏi cảm thấy chua sót khổ sở.

Tần Tư một phen ôm chặt Bạch Niệm Phàm, ngã xuống trên giường, vuốt ve mái tóc đen mượt của y, mềm nhẹ thong thả nói: “Chờ sau khi ta tốt nghiệp, ta sẽ lập tức xin phép ba mẹ, ta muốn cùng ngươi kết hôn.”

Bạch Niệm Phàm mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đụng vào trên cằm Tần Tư, hai người đều ăn đau thét lớn một tiếng, Bạch Niệm Phàm đau đến khóe mắt đều ẩn ẩn nước mắt: “Kết hôn? Ta, chúng ta thật sự có thể chứ?” Ngữ khí tuy rằng nghi hoặc nhưng vẫn tràn ngập chờ mong.

“Đứa ngốc, sao lại không thể chứ. Thế giới rộng lớn như vậy, bất cứ chỗ nào rồi cũng có chỗ cho chúng ta an thân. Huống chi, theo như những gì xảy ra hôm nay, ba mẹ cũng không thúc giục ngươi kết hôn, đến lúc đó nặng nhất ta cũng chỉ bị đánh gãy chân, ta nhất định phải cùng ngươi kết hôn.” Tần Tư hôn hôn chóp mũi Bạch Niệm Phàm.

Mũi Bạch Niệm Phàm cảm thấy xót xa, cúi đầu dán chặt vào trong lòng Tần Tư: “Nói không chừng người bị đánh gãy chân, là ta... Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ đều sủng ngươi, có đôi khi ta nghĩ, ngươi mới là con thân sinh của bọn hắn đâu! Bất quá...” Y dừng một chút, liếm liếm hầu kết Tần Tư, “Nhân sinh của ta, đều đặt ở trên người ngươi. Không thể kết hôn cũng không sao, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với ngươi, ta đã cảm thấy thực thỏa mãn.”

“Ca ca, ngươi là đang câu dẫn ta sao?” Tần Tư xoay người ngăn chặn Bạch Niệm Phàm, niết cằm y cắn xuống. Hai người nhiệt tình như lửa cắn cắn nửa ngày mới nhả ra, thở hồng hộc ôm cùng một chỗ.

“Nhịn một chút! Trong nhà không có phương tiện, trở lại trường học rồi làm!” Bạch Niệm Phàm ôm thắt lưng Tần Tư, tựa vào trong lòng hắn thì thào nói: “Tiểu Tư, ngủ đi! Ngày mai lại nghỉ ngơi một ngày, hôm sau sẽ trở về trường học, chuẩn bị kiểm tra cuối kì rồi, ngươi cũng phải ôn tập một chút.”

Tần Tư hôn lên tóc Bạch Niệm Phàm, mặc dù dục hỏa của hắn đang tăng vọt vẫn là phải nhịn xuống, kéo chăn, hai ngươi cùng ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, vợ chồng Bạch Hạo Thiên đều đi làm, trong nhà chỉ còn lại hai huynh đệ với nhau.

Sáng tinh mơ, hai người ăn điểm tâm xong liền ra ngoài tản bộ nói chuyện phiếm, cảnh sắc đầu mùa đông có chút tiêu điều, nhưng lại thật thanh tĩnh tự tại.

Trên con đường rộng lớn không có người qua lại, chỉ nghe thấy thanh âm hai người dẫm lên lá khô xoàn xoạt xoàn xoạt. Tần Tư nắm tay Bạch Niệm Phàm, ngẫu nhiên ôm y hôn môi trêu đùa, hai người nói nói cười cười dạo bộ, thập phần tự tại ấm áp.

Sau khi về đến nhà, Bạch Niệm Phàm đi vào phòng bếp pha cà phê, đưa đến phòng khách cũng không thấy bóng dáng Tần Tư. Từ phòng khách tìm đến trong phòng thủy tinh trồng hoa trên tầng hai, quả nhiên nhìn đến Tần Tư ngồi trên bàn đu dây, lười biếng phơi nắng mặt trời.

Bốn phía phòng thủy tinh đều là kính mờ bán trong suốt, ánh mặt trời xuyên thấu qua thủy tinh, đem toàn bộ nhà kính đều chiếu thập phần ấm áp.

“Tiểu Tư, sao lại chạy tời nơi này.” Bạch Niệm Phàm đem cà phê đặt lên bàn tròn bên cạnh, vươn tay tưởng sờ tóc Tần Tư, không nghĩ tới Tần Tư xoay tay kéo một cái, liền đem Bạch Niệm Phàm ôm vào trong lòng, hai người ngồi ở trên bàn đu dây, theo trọng lực gia tăng mà lắc lư qua lại.

“Làm ta sợ chết đi được! Muốn ôm ta thì cứ việc nói thẳng, bàn đu dây không lớn, ngã xuống sẽ không tốt!” Bạch Niệm Phàm cẩn thận ổn định thân thể, oán trách.

Tần Tư cười ôm sát Bạch Niệm Phàm, động tác vừa trở nên xấu xa vừa nói: “Ta đúng là muốn ôm ngươi, đêm qua nghẹn đến bây giờ! Sáng tinh mơ cùng ngươi đi tản bộ, kỳ thật ở ngay trên đường lớn kia làm tình cũng là lựa chọn không sai, chẳng qua thời tiết quá lạnh, mùa hè năm sau có thể thử một chút! Còn hôm nay, bầu trời tươi đẹp như vậy, trong nhà lại không có người, ân? Ca ca, muốn hay không?”

Khóa quần Bạch Niệm Phàm trực tiếp bị kéo xuống, phân thân cách quần lót bị ngón tay Tần Tư vuốt ve, rất nhanh liền có phản ứng, đè lại tay Tần Tư, Bạch Niệm Phàm kích động nhìn cửa sổ sát đất xung quanh nói: “Đừng, sẽ bị người ta nhìn thấy mất!”

Tần Tư làm như không nghe thấy, càng thêm lớn độ mạnh trong tay, vừa nắm vừa nhéo, tay kia cũng không nhàn hạ, hai ba động tác liền thoát hết quần ngoài cùng quần lót Bạch Niệm Phàm, đem hai chân y gấp khúc ở trên bàn đu dây, nửa quỳ trên mặt đất hầu hạ tiểu đệ đệ đã dần cương cứng của Bạch Niệm Phàm.

“Mới một chút đã có phản ứng rồi, ca ca, xung quanh im lặng như vậy làm sao có người nhìn đến được, yên tâm!” Ngón tay Tần Tư xoa nắn nhục hành hống nhạt của Bạch Niệm Phàm, cẩn thận thưởng thức cảnh sắc không hề che giấu giữa hai chân y.

Ánh sáng ban ngày thực sung túc, không mông lung như lúc làm tình ban đêm, mang một tia kích thích thị giác rõ ràng, đầu ngón tay Tần Tư từ trên xuống dưới miêu tả thứ kia, tận mắt chứng kiến nó từ nửa cứng rắn chuyển thành cương cứng cả cây, bao bì bị hắn nhẹ nhàng đẩy ra, đầu đỉnh diễm hồng run rẩy bại lộ ở trong không khí, hai chân y cuộn mình ở trên bàn đu dây, hai khỏa thịt cầu cũng theo bàn đu dây đong đưa mà nhoáng lên từng nhịp, Tần Tư hơi chút nâng mông Bạch Niệm Phàm ra ngoài một ít, lập tức liền thấy được cúc động nho nhỏ hồng nhạt kia đang hé ra rụt lại. Hắn lập tức liền bật cười: “Ca ca thật sự là *** đãng, nơi đó đều cơ khát thành như vậy! Xem xem cái miệng nhỏ nhắn này đều chảy nước rồi a...”

Bạch Niệm Phàm nan kham khép lại ánh mắt, không dám nhìn người trước mặt, hai tay gắt gao giữ lây bàn đu dây, toàn bộ thân thể nửa ngồi lui ở trên bàn đu dây, bộ dáng nửa người dưới bị Tần Tư dùng ánh mắt “Khiêu khích”, y cảm thấy địa phương thẹn thùng kia đều như đang bị lửa thiêu đốt “Đừng nhìn!”

“Sao có thể không nhìn chứ?” Tần Tư quay mặt Bạch Niệm Phàm qua, “Ca ca, hãy xem xem ta sẽ yêu thương ngươi như thế nào! Vài ngày trước không phải chúng ta còn cùng nhau xem video tình yêu của hai ta sao! Lúc xem thân thể ca ca so với trước đây mẫn cảm hơn rất nhiều đó, bây giờ đang là buổi sáng, ca ca có thể tận mắt xem bản hiện trường... Đến, chúng ta bắt đầu đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.