Lạc Bước Giữa Đồng Hoa

Chương 37




CHƯƠNG 8: CỞI SẠCH, BẰNG KHÔNG TA SẼ ĐI TÌM NGƯỜI KHÁC!

Editor: Javiko

Nước mắt từng giọt tích lạc lên bồn rửa tay, Bạch Niệm Phàm kinh ngạc nhìn chính mình trong gương, vội vàng mở ra vòi nước khoát lên mới dịu đi chút nóng bỏng trên mặt. Khi y ngẩng đầu liền nhìn đến ảnh ngược của một người khác trong gương, mạnh mẽ xoay người, bọt nước chưa kịp lau khô duyên dáng chảy vào áo tắm.

“Tiểu Tư, ngươi... ngươi vào từ khi nào?” Bạch Niệm Phàm giữ chặt bồn rửa tay, nhìn Tần Tư đang ôm tay đứng ở phía sau, cứ việc đã cố trấn định từ trước nhưng là thanh âm vẫn khó nén rung rung.

Tần Tư cười lớn, ngón tay khẽ nâng kính mắt, đôi mắt thẳm sâu nhìn chằm chằm vào thân thể vừa mới tắm rửa xong của Bạch Niệm Phàm, bên môi nhộn nhạo tà cười: “Mười phút trước, khi đó ngươi còn đang tắm nên ta tự mở cửa vào. Lão sư, ngươi nhìn chính mình lâu như vậy có nhìn đến thứ gì khác không?”

“Ta nào có, chẳng qua có chút thất thần thôi. Nếu đến đây thì ngồi một lát đi, có muốn uống trà hay cà phê gì không?” Bạch Niệm Phàm ý thức được ánh mắt trắng trợn của Tần Tư, khuôn mặt tuấn tú lập tức thiêu nóng, kéo xuống khăn mặt lung tung lau đi lớp nước chưa khô, ý đồ làm dịu đi không khí xấu hổ lúc này.

Cánh tay thật dài lập tức trụ lại trên tường, Tần Tư tựa vào bên tướng ngăn lại Bạch Niệm Phàm, lắc lắc ngón tay: “Lão sư, ngươi biết rõ thứ ta muốn uống cũng không phải trà hay cà phê gì mà. Lão sư tắm rửa xong rồi vậy không biết đã chuẩn bị tốt chưa?” Tần Tư tới gần Bạch Niệm Phàm, nửa ôm thắt lưng y, cúi đầu chen vào áo tắm Bạch Niệm Phàm hít sâu một ngụm: “Lão sư, ngươi thực thơm.”

Câu nói trực tiếp mang theo rõ ràng khiêu khích này làm Bạch Niệm Phàm đỏ hồng từ mặt cho đến ngực, y giãy dụa muốn tránh đi cái ôm của Tần Tư: “Tiểu Tư, có gì cần nói thì đợi chúng ta ra ngoài rồi nói sau!”

Tần Tư đem Bạch Niệm Phàm ôm sát vào trong ngực, há mồm cắn lên cái cổ thon dài trắng nõn của Bạch Niệm Phàm.

“A! Ngươi!” Bạch Niệm Phàm hô lên, chỉ cảm thấy địa phương bị cắn hỏa lạt lạt đau nhưng mà Tần Tư đang chôn ở giữa cổ y vẫn không có ý định dừng lại, dọc theo cổ y một đường cắn xuống.

“Tiểu, Tiểu Tư... Không cần... Ân...” Bạch Niệm Phàm níu tóc Tần Tư, lại không dám mạnh tay sợ làm đau hắn, chỉ có thể bị động ngưỡng cổ kêu rên.

Tần Tư cắn lên xương quai xanh gợi cảm, hung hăng liếm vài cái, vài giọt chất lỏng lạnh lẽo thuận theo cổ y chảy vào miệng hắn. Tần Tư ngẩng đầu vừa thấy, Bạch Niệm Phàm ánh mắt hơi hơi khép lại, hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống.

“Ngươi, ngươi liền không tình nguyện như thế?” Tâm tình nguyên bản sung sướng của Tần Tư lập tức trầm xuống, một phen đem Bạch Niệm Phàm đẩy lên bồn rửa tay, nâng cằm y tức giận hỏi.

Bạch Niệm Phàm gắt gao mân môi, không nói một câu, chính là lăng lăng nhìn Tần Tư.

“Bạch Niệm Phàm! Họ Bạch! Lão tử đã nói với ngươi! Đừng hứa hẹn những thứ ngươi không làm được với ta! Ta chỉ biết ngươi luôn thích nói dối! Ta chỉ biết các ngươi chưa bao giờ đem ta để ở trong lòng! Lão tử từ nhỏ chính là một cái dã loại không cha nuôi cũng chẳng có mẹ dạy, cuộc sống như vậy căn bản không thích hợp với ta! Họ Bạch, ngươi thẳng thắn đi! Cảm giác bị ta chạm vào thật ghê tởm phải không, ngươi mắng a! Ngươi đánh a! Đừng lúc nào cũng trang ưu nhã thanh thuần! Lão tử không hiếm lạ!” Tần Tư kéo lấy áo tắm Bạch Niệm Phàm rống to.

Bạch Niệm Phàm tùy ý hắn rít gào, nhìn thiếu niên đã lớn đang tức giận rít gào trước mắt y chỉ cảm thấy như bản thân về tới thật lâu trước kia, lần đầu tiên nhìn thấy một hài tử bẩn hề hề cảnh giác mọi thứ không tín nhiệm bất luận kẻ nào. Ánh mắt tuyệt vọng cùng cô độc này của Tần Tư cái, Bạch Niệm Phàm rất đỗi quen thuộc.

“Tần Tư.” Bạch Niệm Phàm bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí thập phần bình tĩnh: “Ta chưa từng muốn gạt ngươi. Ngươi đã trưởng thành, đã có thể phân biệt thị phi thiện ác, ta làm sao lại có thể gạt ngươi. Chẳng qua, rất nhiều chuyện, ta không thể dùng ánh mắt thế tục đi cất nhắc, giữa ta và ngươi có lưỡng đạo gông xiềng, ta biết ngươi không thèm để ý, nhưng là ngươi có bao giờ nghĩ tới, nơi này của ta...” Y chỉ ngực mình nghẹn ngào “Rất đau rất đau...”

Tần Tư cắn răng, mày rậm nhăn thành một đoàn, bộ dạng lí trí như vậy của Bạch Niệm Phàm hoàn toàn là thứ hắn sợ phải nhìn thấy nhất! Hắn một phen quay người Bạch Niệm Phàm, giữ chặt thắt lưng y, khiến y nhìn vào hai người trong gương. “Họ Bạch, ngươi hãy nhìn cho rõ! Hãy nghe cho thật rõ ràng!” Tần Tư tựa vào trên vai Bạch Niệm Phàm, mặt dán lên mặt y, ánh mắt cũng là thẳng tắp nhìn vào hình ảnh Bạch Niệm Phàm trong gương.

“Tần Tư là Bạch gia các ngươi cho, Tần Tư là dựa theo hi vọng của Bạch gia ngươi sống sót! Ta vốn hai bàn tay trắng! Duy nhất có cũng chỉ là nơi này!” Tần Tư nắm tay Bạch Niệm Phàm phủ lên ngực hắn, “Nơi này, ta cũng chỉ có nơi này. Lưỡng đạo gông xiềng, ta không ngại. Không có vấn đề gì, ta biết ta tùy hứng, ta là đồ hỗn đản, ta vô sỉ bức bách ngươi, ta... yêu ngươi.”

Bạch Niệm Phàm cả người cứng ngắc, lỗ tai ong ong vang lên, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói “Ta yêu ngươi”, thật lâu đều không thể phản ứng.

Tần Tư nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Bạch Niệm Phàm, khóe môi gợi lên nụ cười chua sót, hắn chỉ biết, thứ duy nhất hắn muốn có trên đời này, thứ hắn vẫn liều mạng bắt lấy, đều luôn vuột mất khỏi tay hắn. Hắn chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Bạch Niệm Phàm, nhìn đôi môi khẽ mở của y, ghé sát vào khẽ hôn rồi cúi đầu nói: “Bạch Niệm Phàm, ta yêu ngươi.”

Buông ra Bạch Niệm Phàm, sắc mặt trầm thấp của Tần Tư đột nhiên bật cười: “Như vậy cũng tốt, ta không nên tham lam như thế. Ta thủy chung sẽ không thể bước vào thế giới của ngươi. Có lẽ ta nên đi tìm người khác, trường học này cái khác không có nhưng nam nhân nữ nhân xinh đẹp còn nhiều mà.”

Hắn phất phất tay, bước đi ra ngoài, vừa đi được mấy bước lại nghiêng đầu khẽ nhếch mi, tươi cười trên mặt cũng đã khôi phục: “Lão sư, quấy rầy. Trừ phi ngươi cởi hết, bằng không ta vĩnh viễn cũng sẽ không quay lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.