Lạc Bước Giữa Đồng Hoa

Chương 19




Tẩy trang, cởi váy, cởi giầy, ta cuối cùng cũng cảm thấy có chút tự tại, từ trong tủ quần áo của bí đỏ lấy ra một bộ đồ ngủ, thỏa mãn nằm trên giường chiếc giường mềm mại.

Ellen sau khi giúp ta tẩy trang xong liền vội vã đi xuống lầu xem náo nhiệt, quả là tên gia hỏa chỉ sợ thiên hạ không loạn. Ta một bên uống nước người giúp việc đưa tới, một bên tự hỏi sự xuất hiện của La Toa dường như có chút quái dị.

Nhớ rõ An Á kiếp trước là một nữ nhân thập phần bình tĩnh cơ trí lại giàu tâm kế, nếu không cũng không có bổn sự trở thành tướng quân được Khải Ân tín nhiệm nhất. Nhưng La Toa hiện tại nhìn sao cũng thấy giống một thiên kim tiểu thư được nuông chiều, một nữ nhân hoàn tòan bị cơn ghen lấn áp điều khiển, hoàn toàn không có nửa điểm bóng dáng của An Á.

Chẳng lẽ nàng không có khôi phục ký ức kiếp trước sao?

Nếu là như thế này, ta đột nhiên có loại cảm giác đang khi dễ người yếu. Có lẽ lúc nào đó phải tìm thời gian hảo hảo bàn luận chuyện này với bí đỏ.

Bất quá có thể là do thật sự mệt mỏi, không đợi ta rõ ràng cảm giác tội ác này thì mí mắt của ta liền sụp xuống.

Cảm giác ngủ lần này dị thường quen thuộc, cơ hồ có thể nói là bất tỉnh nhân sự, chờ đến khi ta tỉnh lại thì không khỏi có chút cười khổ.

Trước mắt không phải là phòng của bí đỏ mà là một nơi giống như kho hàng, có thể nghe được tiếng sóng biển bên ngoài. La toa đứng trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống, dữ tợn nhìn ta, phía sau nàng còn có mấy bảo vệ. Mà ta lại đang bị tróitrên ghế, trên người còn mặc áo ngủ của bí đỏ.

Hiển nhiên, ta lại bị trói, chẳng qua lần này bọn cướp đã đổi thành cừu nhân của ta.

Thấy ta tỉnh lại, La Toa châm chọc nói: “Tư vị thuốc ngủ thế nào?”

Ta hồi tưởng một chút, xem ra chén nước kia đã bị hạ dược, trách không được khi đó ta cảm thấy có cảm giác đặc biệt. Bất quá không nghĩ tới La Toa không coi bí đỏ vào đâu mà mang ta đi, hệ thống bảo vệ nhà hắn cũng chỉ có như thế.

“Ngươi sao có thể mang ta đi?” Ta tò mò hỏi.

“Chỉ cần có tiền thì có gì là không thể làm được?”

Nguyên lai là có nội gián! Quả nhiên là ứng với  câu “cướp nhà khó phòng, trộm đường khó tranh” (ta bừa =.= “Cướp nhà khó phòng, thâu đoạn ốc lương). Mặc kệ là ai, nếu bị bí đỏ điều tra ra hẳn là sẽ thực thảm. Nhớ tới kiếp trước bộ dạng bí đỏ thẩm vấn phạm nhân, ta không khỏi vì tên nội gián kia mà bi ai.

Có lẽ là biểu tình của ta quá mức rõ ràng, La Toa trào phúng nhìn ta nói: “Hừ, ngươi còn có tâm tư đi lo lắng cho người khác, tốt nhất là nên lo lắng một chút cho chính mình đi.” Tay nàng lạnh lẻo sờ sờ mặt ta, thì thào. “Chính là khuôn mặt này mê hoặc Địch Tu Tư của ta. Nếu khuôn mặt này bị hủy hẳn là anh ấu sẽ trở về bên người ta . . . . .”

Nếu thực sự đơn giản như thế thì tốt rồi.

Bí đỏ nếu như chỉ đơn thuần vì khuôn mặt này mà yêu thương Tuyết Lị thì Tuyệt Lị kiếp trước sẽ không bởi vì thương hắn mà thống khổ.

Ta thương hại nhìn La Toa. Kỳ thật đáng thương nhất vẫn là nàng, vô luận kiếp trước hay kiếp này đều không chiếm được tình yêu của Khải Ân, bị ghen tuông làm mù quáng. May mắn là nàng không có ký ức kiếp trước, nếu không ta hiện tại không biết sẽ nhận ‘đãi ngộ’ của nàng như thế nào nữa.

Mới nghĩ đến đây, “Ba!” một tiếng, ta lại bị La Toa tát cái nữa.

“Ánh mắt đó là gì thế? Ta không cần sự thương hại của ngươi.” Nàng tâm thần thét to với ta, “Không, ta không thể buông tha cho ngươi dễ dàng như vậy.”

Nàng đột nhiên ác độc nở nụ cười, rồi đoạt lấy khẩu súng của tên bảo vệ, nhắm ngay  đầu ta: “Chỉ có khi ngươi chết , Địch Tu Tư mới có thể hoàn toàn thuộc về ta!”

Ta thu hồi lời nói vừa rồi, tên gia hỏa này hoàn toàn không đáng đồng tình. Ta nhìn họng súng màu đen, có chút bất đắc dĩ, từ sau khi nhận thức bí đỏ, ta liền đặc biệt có duyên với mấy khẩu súng, thậm chí ngay cả ám sát đều cũng có chúng. Nói đến ám sát, đối tượng đáng hoài nghi nhất chính là La Toa, ta nhịn không được hỏi nàng: “Sát thủ lúc trước chẳng lẽ là do ngươi phái tới?”

La Toa nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Mạng ngươi thật tốt, sát thủ hàng đầu mà cũng không thể giết chết ngươi. Hừ, bất quá không liên quan, bây giờ ta sẽ tự mình chấm dứt tính mạng của ngươi!” Nói xong, nàng rút chốt bảo vệ, đưa súng lên. Tiếng súng chói tai vang vọng trong nhà kho trống trải, tử thần như đang hướng ta mỉm cười.

Cùng lúc đó, cánh cửa bị La Toa khóa đột nhiên bị người khác đạp đổ, tiếp theo, một tiếng thê lương quen thuộc thét lên cùng tiếng súng: “Không. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.