Lạc Bước Giữa Đồng Hoa

Chương 10




Tin tình báo của bí đỏ quả nhiên lợi hại.

Nhìn bóng đen ở trên người, ta ngoại trừ cảm thán chỉ còn lại sợ hãi than ── tên gia hỏa này làm sao mà vào được vậy trời?

Khải Ân tựa hồ nhìn ra ý nghĩ của ta, hừ lạnh nói: “Em tốt nhất là nên quan tâm chính mình trước đi.” Hắn dùng lực chặn ta, từ trên cao nhìn xuống nói: “Cư nhiên dám giấu ta đi gặp người nam nhân khác, da em có phải hay không dạo này rất ngứa?”

Trên người hắn tản mát ra một cỗ hơi thở âm lãnh cùng hắc ám vô cùng khủng bố, vừa thấy là đã biết cơn tức giận đã lên đến đỉnh điểm, ta lui thân mình lại, dùng sức lắc đầu: “Ta là đi gặp bạn học, không phải gặp nam nhân khác.”

“Còn dám nói dối! Uy Liêm sao lại ở đó? Hắn cũng là bạn học của em hả?”

“Sao ngươi biết?” Ta không khỏi thốt lên, đến lúc muốn che miệng thì đã muộn mất rồi.

“Hừ, cuối cùng cũng không đánh đã khai?” Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, trong mắt hàn quang chợt lóe, “Vậy mà dám giấu ta đi thân cận kẻ khác, em nghĩ rằng ta sẽ không biết sao?”

“Cái đó, ta lúc đó chẳng qua là bất đắc dĩ thôi. . . ..” Ta xoay người tiến sát tới gần hắn, cười nịnh nọt lấy lòng, “Ta tuyệt không hề coi trọng Uy Liêm a, hắn sao có thể so sánh với ngươi được chứ, đúng không?”

“Hừ. . . . . .”

Vẻ mặt của hắn tuy rằng vẫn khủng bố như cũ, nhưng ánh mắt đã mềm đi không ít, thấy dỗ ngọt có hiệu quả, ta vội vàng nhân lúc không khí còn nóng, thừa thắng xông lên.

“Không, phải nói trên đời này không nam nhân nào có thể so sánh với ngươi, ngươi là ở trong lòng ta vĩnh viễn là đẹp nhất, là quan trọng nhất.” Nói xong, ta nhanh chóng ngẩng đầu, hôn vào mặt hắn một cái.

Ta trộm sờ sờ cánh tay chính mình, quả nhiên đã nổi da gà đầy mình, may mắn là có chăn mới không bị Khải Ân nhìn thấy.

Lời dỗ ngọt cộng thêm thế công nhu tình, Khải Ân quả nhiên rất hưởng thụ, cuối cùng mới vừa lòng mỉm cười, hơi thở quanh thân cũng chuyển từ nguy thành an, ta không khỏi lén lút lau mồ hôi.

“Ta nên bắt em làm sao đây, Mặc. . . . . .”

Hắn sâu kín thở dài, ngữ khí bất đắc dĩ lại bao hàm mười phần sủng nị. Hơi thở ấm áp quen thuộc phả trên mặt ta, một cỗ nồng đậm quyến luyến từ dưới đáy lòng dâng lên, ta cảm thấy mặt mình như nóng lên. Mà thân thể lại đột nhiên trở nên trống rỗng, kêu gào muốn được người bên cạnh ôm.

Hắn tựa hồ đoán ra lòng ta, đột nhiên xốc chăn lên, nằm bên cạnh ta, hai tay ôm ta vào  trong ***g ngực. Trong một khắc dường như cả hai đều nghe được tiếng thở dài thỏa mãn của đối phương.

Hai người ở chung, rất ít khi có được sự yên lặng như thế. Ta nằm trước ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập của hắn, một tia cảm động không sao hiểu nổi dâng lên tới ngực, thế là nhất thời xúc động, ta nói với hắn: “Ta rất nhớ ngươi!”

Hắn sửng sốt, kinh ngạc như vậy vài giây, liền lập tức ánh mắt cười mị, nghiêng đầu, mở miệng, áp sát vào hai cánh môi ta mà hôn nồng nhiệt, chỉ đến khi ta hô hấp không nổi, đầu óc choáng váng, hắn mới để ta ngã trên người hắn.

“Ta cũng rất nhớ em.” Thanh âm hắn khàn khàn nỉ non bên tai ta, một bàn tay ôm lấy lưng ta, tay kia thì không ngừng sờ sờ mông ta. “Đương nhiên, ‘nó’ cũng rất nhớ em.”

Phân thân hắn cách một lớp áo ngủ dĩ nhiên đã cương cứng lên, cọ cọ vào sườn của ta mà nóng rực lên.

Ta cả kinh nhảy dựng lên, cuống quít đẩy hắn ra, động tác nhanh chóng đem chăn đắp lên người

“Ha hả, cái đó, ta hôm nay mệt lắm. . . . .”

“Mệt vì ra ngoài gặp nam nhân khác?” Hắn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn ta, rồi mới ngồi dậy, thừa lúc ta không chú ý, bàn tay hắn cầm chặt mắt cá chân ta kéo về phía hắn.

“Ta không phải đã giải thích rồi sao? Ta cùng Mại Khắc Tư chỉ là bạn bè, đi gặp Uy Liêm cũng là bởi vì hắn.” Ta oa oa kêu to.

Hắn vẫn không hài lòng, lực đạo tăng thêm: “Lần này gặp nam nhân, lần sau có phải hay không sẽ gặp nữ nhân? Ta mới rời em đi trong chốc lát, em liền khó dằn nổi lòng mà muốn làm hồng hạnh xuất tường (ngoại tình_ thanks bạn raichan), chẳng lẽ ta không đủ thỏa mãn em sao? Vậy bây giờ ta liền thỏa mãn em cho đủ, cho em không còn nghĩ được tới người nào khác nữa, ngoại trừ ta!”

Ta dùng sức ôm chặt giường, thiếu chút nữa khóc rống lên: “Đại gia, ta thật sự không hề nghĩ tới việc phản bội ngươi.”

Cho dù muốn cũng không dám a, ta không muốn chết không toàn thây!

“Hơn nữa ngươi trừ bỏ cái này thì không thể nghĩ đến cái gì khác sao? Lão tử không phải máy móc làm tình, ta chịu không nổi sức ép của ngươi đâu!”

“Không thể.” Hắn nói như đinh đóng cột. “Khi em ở trước mặt ta, ta còn hận không thể đem em nuốt vào, vậy làm sao có thể buông tha cho em được?”

Hắn đột nhiên nhíu mày, phỏng chừng là bất mãn với sự phản kháng của ta, rồi hắn buông mắt cá chân ta ra, đem từ từ từng ngón tay của ta kéo ra khỏi giường.

Mười ngón tay dần dần thất thủ, ta thảm thiết kêu to, hắn ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Kêu đi kêu đi, ta thì không sao, nhưng em chắc chắn là muốn hai người anh trai của em thấy được cảnh đông cung này sao?”

“. . . . . .” Ta ngậm miệng lại, ngực kịch liệt phập phồng, phẫn hận nhìn hắn.

Những chuyện biến thái như thế chỉ có hắn mới dám làm.

Ta buông giường ra rồi đột ngột đẩy ngã hắn, ngay lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, ta nhanh chóng ngồi dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cửa, hy vọng có thể ra ngoài tìm kiếm cứu viện. Hắn lại lập tức ở phía sau ta, nhảy dựng dậy, hét lên một tiếng, đem ta đặt dưới thân hắn trên mặt đất.

Tên gia hỏa này không chỉ thân cao dọa người thể mà trọng lượng cũng thực kinh người, ta tựa như bị thái sơn đè lên, không thể thở nổi, tuy rằng mặt đất có trải thảm nhưng cũng làm cho đầu ta mọc sao Kim, hoa mắt chóng mặt một hồi lâu.

“Còn trốn nữa không?” Hắn ngồi ở trên lưng ta, dù bận vẫn ung dung hỏi.

Ta lắc đầu, giơ hai tay lên đầu hàng.

“Sớm biết như thế, lúc đầu cần gì phải. . . . . ” Hắn ôm ta đến trên giường, thương tiếc sờ sờ phía sau đầu ta, “Sưng lên một cục to rồi nè, đau không?”

Ngươi nói coi? Biết rõ mà còn cố ý hỏi!

Ta thở hổn hển trừng mắt nhìn hắn.

Hắn đột nhiên hô hấp như bị kiềm hãm, rồi lại trở nên thập phần dồn dập, hai mắt lóe ra quang mang dục vọng, cười xấu xa đè ta xuống: “Ta nhịn không được, Mặc, đây chính là do em câu dẫn ta a. Loại ánh mắt này. . . . . bất cứ nam nhân nào cũng chịu không nổi. . . . . .”

“Ta XX ngươi OO. . . . . . Ô. . . . . ngươi hỗn đàn. . . . . .”

Ta bị hắn hôn khiến lời nói ra đều bị nuốt vào bụng.

Đêm vẫn còn dài, nãy giờ ta đã hao tổn nhiều lực lắm rồi, hơn nữa năng lực chẳng bằng ai, chỉ có thể bị hắn cứ vậy, đè ép suốt một đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.