Là Thiên Sư Không Phải Đạo Sĩ

Chương 31




Sau khi tạm biệt Thạch Tử Thần, trong đầu Lâm Hạo Sơ không ngừng hồi tưởng lại tình cảnh của mình khi ở chung cùng người Thạch gia đời trước, hắn nhận ra dù là Thạch Tử Thần hay Thạch Quang Tĩnh đều không nhìn vào gia cảnh của nhà hắn, đối xử với hắn chân tâm thực lòng.

Nghĩ vậy, miệng hắn đã làm ra phản ứng trước cả bộ não, phân phó lái xe quay đầu hướng tới bệnh viện Thạch Tử Thần vừa chỉ.

Đây là bệnh viện đứng đầu toàn quốc trong việc trị liệu các bệnh về da, Lâm Hạo Sơ đi theo một y tá trẻ tới một gian phòng Vip, không nghĩ tới vừa mới đi đến cửa phòng bệnh đã nghe thấy bên trong truyền đến một trận tiếng cười nhẹ nhàng vui vẻ.

Y tá ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Hạo Sơ một cái, hơi có chút bất đắc dĩ giải thích: “Cô Thư Tình chắc là lại xem chương trình hài kịch trên TV”.

Lâm Hạo Sơ ngẩn ra rồi đẩy cửa phòng bệnh đang khép hờ, kinh ngạc phát hiện Thạch Thư Tình thật sự như y tá nói, lười biếng nằm trên giường nhìn chằm chằm màn hinh LCD phía trước, cười đến cả người ngửa tới ngửa lui, nghiễm nhiên hoàn toàn đắm chìm trong chương trình TV, xem đến mức không thể tự kềm chế.

Lâm Hạo Sơ nhịn không được khiếp sợ vạn phần.

Hắn vốn tưởng rằng Thạch Thư Tình khi gặp phải chuyện này hoặc là điên cuồng đập đồ oán hận, hoặc là tránh ở chăn trong khóc đến ruột gan đứt từng khúc, nói không chừng còn nháo tự sát, lại thế nào cũng không ngờ được, cô ta thế nhưng còn có thể nhàn hạ thoải mái xem chương trình hài kịch trên TV.

Nhìn về phía màn hình TV, chỉ thấy trong đó MC không ngừng nói đùa gây cười cho khán giả, Lâm Hạo Sơ nhìn bọn họ biểu diễn thật buồn cười bỗng nhiên có chút minh bạch Thạch Thư Tình vì cái gì sẽ khác thường như vậy.

Kỳ thật Thạch Thư Tình hẳn phải là đang trốn tránh hiện thực, ý đồ mượn tạm chương trình TV để tạm thời tê liệt tình trạng của chính mình, làm cho mình tạm thời quên đi ác mộng hủy dung đáng sợ. Nhưng cái này cũng giống như những người đau khổ trong lòng sẽ tìm tới rượu để giải thoát, luôn ở trong quán rượu, nội tâm vô cùng yếu ớt, hơi chút không cẩn thận có thể dễ dàng xúc động đến miệng vết thương, sẽ vô cùng đau khổ mà chịu đựng tổn thương ập tới…

Tỷ như hiện tại, khi Thạch Thư Tình nhìn thấy Lâm Hạo Sơ lập tức nhớ lại chính mình đã bị hủy dung, trên thế giới này lại nhiều hơn một người nhìn thấy bộ dạng của mình.

Cô ta nhất thời phát ra một tiếng thét chói tai, ngay sau đó bắt lấy một bên chăn che mặt, giống như làm vậy có thể khiến Lâm Hạo Sơ quên đi bộ dạng xấu xí của mình.

“Cậu mau đi ra ngoài cho tôi! Nhanh cút ngay cho tôi!” Thạch Thư Tình tránh ở trong chăn tê tâm liệt phế hét lớn, thân thể cũng run rẩy.

Cho dù cô ta có thích Lâm Hạo Sơ hay không thì cũng đều không muốn để hắn nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này.

Y tá thấy Thạch Thư Tình phản ứng kịch liệt liền có chút khó xử nhìn Lâm Hạo Sơ, do dự có nên khuyên hắn đi ra ngoài hay không.

Từ khi nằm viện tới nay, tuy rằng đã qua hai năm nhưng cảm xúc của Thạch Thư Tình vẫn luôn không ổn định, cửa phòng bệnh đa số thời điểm đều khép hờ lại, vì lo sợ cô ta sẽ làm ra chuyện ngu ngốc. Phòng bệnh nằm tại hành lang phía tây, rất ít người đi qua đây nên bọn họ không cần lo lắng sẽ có người “quấy rầy” đến Thạch Thư Tình.

Hiện tại nếu như có người ngoài xâm nhập Thạch Thư Tình sẽ có phản ứng mãnh liệt tới mức nào ai cũng không thể đoán trước được.

Nhưng điều này cũng khó trách, đối với một người phụ nữ nhất là một người xinh đẹp mà nói thì bị hủy dung so với chết còn kinh khủng hơn. Y tá yên lặng nghĩ như vậy nhưng cũng không hề đồng tình với cô ta.

Cùng người đã có vợ dây dưa mờ ám, còn đúng lý hợp tình tới cửa muốn làm vợ chính thức, đối với vợ người ta làm đủ các loại cưỡng bức lợi dụ, làm kẻ thứ ba phá hủy gia đình người khác, hủy dung cũng là cô ta gieo gió gặt bão!

“Tiên sinh, ngài xem cảm xúc của Thư Tình tiểu thư không được ổn định, nếu không ngài đi trước, hôm nào lại đến thăm cô ấy sau?” Y tá nhìn Thạch Thư Tình đã cuốn chăn kín mít ngần ngại nói.

Lâm Hạo Sơ dừng một chút, cuối cùng nói: “Không sao, tôi là vị hôn phu của cô ấy, tôi sẽ khuyên nhủ.”

Vị hôn phu? Y tá bất ngờ nhìn về phía Lâm Hạo Sơ, phản ứng đầu tiên chính là trên đầu của hắn đang đội một cái mũ xanh tỏa sáng lập lòe.

Cô nhìn Lâm Hạo Sơ, trên mặt tràn ngập đồng tình…

Nghe nói kẻ có tiền liền thích làm cái gì môn đăng hộ đối rồi cả đám cưới vì lợi ích gia tộc, nói vậy hôn nhân giữa thiếu niên này cùng Thạch Thư Tình chính là như vậy mới định ra? Thiếu niên này thoạt nhìn ước chừng trên dưới hai mươi tuổi, so với Thạch Thư Tình còn nhỏ hơn mấy tuổi, lớn lên cũng rất thanh tú, không nghĩ tới hắn lại phải kết hôn với một bà chị, mà bà chị này còn không an phận, lúc này còn biến thành người quái dị, thật đúng là đáng thương.

Lâm Hạo Sơ tất nhiên là cảm nhận được ánh mắt khác thường của y tá nhưng hắn không để ý, hắn ôn hòa cười, nói: “Có thể phiền chị đi ra ngoài trước được không? Tôi muốn nói chuyện riêng với chị Thư Tình.”

Hộ sĩ nhìn Lâm Hạo Sơ mặc quần áo toàn hàng cao cấp không giống như một tên lừa gạt, mà phản ứng của Thạch Thư Tình hiển nhiên cũng quen biết Lâm Hạo Sơ liền chỉ do dự một chút, liền gật đầu đi ra ngoài.

Sau khi cửa khép lại, Thạch Thư Tình cũng không tiếp tục đuổi Lâm Hạo Sơ đi, chỉ cực kỳ bi thương khóc ròng nói: “Vì sao cậu đến thăm tôi? Vì sao không phải là Tả Chấn Phi? Lâu như vậy vì sao anh ấy không đến thăm tôi? Thậm chí cả điện thoại cũng không gọi một cuộc? Vì sao, vì sao chứ?!”

Tả Chấn Phi, cũng chính là cha của Tả Trạm Vũ, kẻ ngoại tình với Thạch Thư Tình. Lâm Hạo Sơ không khỏi nghĩ đến đời trước sau khi Thạch Thư Tình bị hủy dung, Tả Chấn Phi quả thật không đến thăm cô ta lấy một lần, cũng không liên hệ với cô ta cho dù Thạch Quang Tĩnh và Thạch Tử Thần bất đắc dĩ cầu xin ông ta đến gặp Thạch Thư Tình một lần, ông ta đều tàn nhẫn cự tuyệt.

Về sau, Tô Duy và Tả Trạm Vũ được người Tô đón về, nghe nói Tả Chấn Phi còn đến Tô gia cầu xin bọn họ tha thứ nhưng đáng tiếc chính là cho dù vợ ông ta Tô Duy hay đứa con trai ruột Tả Trạm Vũ, đều không mềm lòng.

Từ đó Lâm Hạo Sơ có thể xác định không sai biệt lắm, Tả Chấn Phi thật ra chính là một kẻ khốn nạn. Đừng nói là vợ ông ta là Tô Duy, chỉ sợ với Thạch Thư Tình cũng chưa chắc ông ta đã là thật lòng thật dạ. Ông ta yêu đương với Thạch Thư Tình chắc hẳn cũng là vì sắc đẹp và tuổi trẻ của cô ta mà thôi, hoặc còn vì tài sản kếch sù của Thạch gia.

Chẳng qua sau khi Thạch Thư Tình bị hủy dung, Thạch gia có cho bao nhiêu tiền ông ta cũng sẽ không sống hết cả đời với một cô gái xấu xí. Huống hồ vợ và con trai được Tô gia đón về, so tài phú và địa vị Thạch gia căn bản không đáng giá nhắc tới.

Lâm Hạo Sơ cảm thấy Thạch Thư Tình hiện tại cần nhất không phải là an ủi mà là cần ai đó thức tỉnh, bởi vậy hắn không chút nào lưu luyến nói: “Chị nói xem vì sao? Ông ta nếu yêu chị không có khả năng khi chị xảy ra chuyện đã hai năm mà không hề xuất hiện!”

Thân thể đang chôn trong chăn dừng một chút, Lâm Hạo Sơ tiếp tục tàn nhẫn vạch trần: “Bác Thạch và anh Tử Thần đi tìm Tả Chấn Phi nhưng ông ta không muốn gặp chị. Thạch Thư Tình, tỉnh lại đi, ông căn bản là không…”

“Cậu nói bậy!!!” Lâm Hạo Sơ còn chưa nói hai chữ “yêu chị” Thạch Thư Tình đã đột nhiên chui ra khỏi ổ chăn, cũng không quản xem mặt mình đã hoàn toàn bại lộ trong không khí, khàn cả giọng hét lên với Lâm Hạo Sơ: “Chấn Phi đã nói sẽ chỉ yêu mình tôi! Anh ấy chưa tới thăm tôi nhất định là có nỗi khổ! Nhất định là như vậy!!”

Lâm Hạo Sơ nghe vậy, chỉ cảm thấy không thể nói thêm gì nữa.

Vì cái gì sự thật đã rõ ràng đến như vậy Thạch Thư Tình lại không chịu tin tưởng? Vì cái gì Tả Chấn Phi hai năm không ngó ngàng đến nhưng cô ta vẫn còn muốn lừa mình dối người?

Lâm Hạo Sơ thật muốn nhìn xem trong đầu Thạch Thư Tình chứa gì, nhưng đột nhiên ý thức được đời trước chính hắn so với Thạch Thư Tình cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Hắn đối với Trịnh Hải Dung, không phải cũng chấp mê bất ngộ như vậy?

Cho nên nói, lúc trước giúp hai người bọn họ định hôn sự là bác Thạch cha hắn hẳn là đã dự đoán trước! Hắn và cô ta chính là người một nhà, vào một cửa…

Có thể là thân phận vị hôn phu của Lâm Hạo Sơ kích thích đến Thạch Thư Tình, dẫn đến Thạch Thư Tình khóc không ngừng mà còn tiếng khóc càng thêm ruột gan đứt từng khúc.

Thạch Thư Tình vô số lần mà ảo tưởng mình đi vào giáo đường, mặc trên người một bộ áo cưới xinh đẹp kéo tay cha đi qua cổng mái vòm kết hoa, phía trước không xa chính là Tả Chấn Phi mặc tây trang đi giầy da, khí vũ hiên ngang đứng ở nơi đó chờ mình…

Ngay tại lúc Thạch Thư Tình khóc đến cực kỳ bi thương, một người đàn ông trung niên kích động tiến vào, lập tức ôm Thạch Thư Tình vào trong lòng, ôm cô ta giống như dỗ trẻ con nói: “Tiểu Tình ngoan, ba ở đây, Tiểu Tình ngoan…”

Lâm Hạo Sơ khi thấy rõ người vừa tới trong lòng giống như bị một kim mạnh mẽ đâm vào, thật lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Bác Thạch…”

Hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, Thạch Quang Tĩnh xưa nay bảo dưỡng thân thể rất tốt thế nhưng trong hai năm ngắn ngủi lại biến thành một đầu đầy tóc bạc, trông như già thêm mười tuổi. Hắn nhớ đời trước mình vì Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên mà tận lực xa cách Thạch gia, xa lánh Thạch Quang Tĩnh, thậm chí khi Thạch Thư Tình xảy ra chuyện đến một câu an ủi cũng không nói liền cảm thấy hối hận áy náy không thôi.

Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên nếu đã nghĩ mọi cách đem những người hầu trong Lâm gia đuổi đi, thanh trừ người bên cạnh hắn thì đương nhiên cũng sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào châm ngòi quan hệ của hắn cùng người Thạch gia, hơn nữa châm ngòi đến vô cùng thành công.

Lâm Hạo Sơ đã từng tự hỏi vì sao hắn vô cùng khao khát tình thân, giữa người Thạch gia và hai mẹ con Chu Văn Vận lại cố tình đi chọn người sau.

Đáp án không cần nói cũng biết, bởi vì hai mẹ con Chu Văn Vận sẽ dung túng hắn còn người Thạch gia thì không.

Lâm Hạo Sơ thật sự là vô cùng đau đớn mà nghĩ, mình thật tiện, so với những hôn quân trong thời cổ đại nghe lời gièm pha còn tệ hơn!

Thạch Quang Tĩnh ngơ ngác nhìn Lâm Hạo Sơ, thật sự không ngờ rằng người thường ngày chỉ muốn cách xa bọn họ vạn dặm hôm nay thế nhưng sẽ đến thăm con gái ông, trong mắt lập tức hiện lên vẻ vui mừng.

“Tiểu Sơ à, vài năm nay vẫn tốt chứ?” Sau khi trấn an Thạch Thư Tình, Thạch Quang Tĩnh vẫn như mấy năm trước, vô cùng hiền lành hòa ái mà vỗ vai Lâm Hạo Sơ, hoàn toàn không trách cứ hành động vong ân phụ nghĩa của hắn.

Lâm Hạo Sơ trong lòng cảm động, gật đầu hỏi: “Bác Thạch, mặt của chị Thư Tình  vẫn còn điều trị sao? Vì sao không ra nước ngoài chữa trị?”

Kỳ thật với tình trạng của Thạch Thư Tình đã tốt hơn tưởng tượng của hắn, có lẽ cô ta vẫn cấy ghép da đều đặn, nhưng muốn khôi phục như trước là tuyệt đối không có khả năng.

“Cũng định như vậy nhưng nó không chịu, nói sợ Tả Chấn Phi đến thăm sẽ không gặp được! Cho nên chỉ có thể mời bác sĩ từ nước ngoài sang đây trị liệu.” Thạch Quang Tĩnh nói tới đây không khỏi nghiến răng nghiến lợi: “Tả Chấn Phi là tên súc sinh, con gái của bác vì gã biến thành như vậy, gã lại không đến thăm dù chỉ một lần!”

Thạch Quang Tĩnh nói xong liền nắm chặt tay như hận không thể bóp nát Tả Chấn Phi, nhưng cuối cùng ông vẫn nói với Lâm Hạo Sơ: “Tiểu Sơ này, cháu có phải vừa nói gì với tiểu Tình không? Cháu nghe bác, đừng nói những lời tổn thương mó, cho dù là sự thật cũng đừng. Nó hiện giờ lưu lạc đến như vậy, đừng phá vỡ ảo tưởng cuối cùng của nó.”

Lâm Hạo Sơ nhất thời ngơ ngẩn.

Hiển nhiên, Thạch Quang Tĩnh vì Thạch Thư Tình còn có thể có chút hi vọng liền tùy ý cô ta tự lừa mình dối người. cô ta và Tả Chấn Phi sẽ có được hạnh phúc. Nhưng ông có từng nghĩ qua Thạch Thư Tình đợi mười năm, hai mươi năm, thậm chí năm mươi năm, từ tuổi thanh xuân tươi đẹp chờ đến khi thành bà lão tóc trắng bạc đầu, vẫn không chờ được Tả Chấn Phi. Khi đó, cô có đau khổ hay không.

Mọi người vì không đành lòng mà che giấu sự thật tàn khốc, lại quên đi trên đời này vẫn còn “tử chiến đến cùng, tuyệt địa phùng sinh” …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.