Là Thiên Sư Không Phải Đạo Sĩ

Chương 112: Ngoại truyện: Lăng Cách cố mộng (17)




An Đức Lược nói, Lý Dật lý gì không hiểu, nhưng mãi cho tới giờ, bất luận gặp phải khó khăn gian khổ gì, dựa vào ý chí lực siêu nhiên, Lý Dật gặp Thần giết Thần gặp Phật giết Phật, lần nào cũng năm phần dựa vào thực lực năm phần dựa vào vận may mà vượt qua được. Lẽ nào hôm nay lại bỏ cuộc như vậy? Lý Dật không cam tâm!

Nhưng không cam lòng thì cũng không có cách nào, cả nhóm bị tù thiên thạch hồn uy hiếp, đến cả người có thực lực mạnh nhất như An Đức Lược cũng phải run sợ. Dựa vào sức mạnh một mình Lý Dật, e rằng đến tư cách gõ cửa cũng không có!

Bầu không khí trong địa đạo đột nhiên trở nên nặng nề, mọi người đều chờ đợi quyết định ngưng việc gõ cửa của Lý Dật.

“Được rồi, không làm khó dễ mọi người nữa, chúng ta suy nghĩ cách khác!” Lý Dật rốt cuộc cũng thốt ra, có chút không cam tâm nhìn bức tường đá màu nâu đỏ kia, sau đó quay đi. Có được sự cho phép của Lý Dật, Tác Mã Lý là người đầu tiên nhảy lên, rồi sau đó liền chạy đến trước mặt Lý Dật.

Nhưng, ngay lúc mọi người đều di chuyển chuẩn bị rời khỏi địa đạo, trong địa đạo lại rung lên một lần nữa. Có kinh nghiệm lần thứ nhất rồi, mọi người đều biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, vậy nên dừng bước rồi quay lại nhìn, cũng không có biểu hiện gì là kinh hoàng.

Khuôn mặt của tù thiên thạch hồn lại xuất hiện trên tường đá, âm thanh mơ hồ không rõ lại vang lên: “Đợi đã! Trong các ngươi,. Có người đã tu luyện Thiên Ma Đấu khí sao?”

Lại là Thiên Ma Đấu khí! Trong lòng Lý Dật kinh hoàng, không biết vấn đề này của tù thiên thạch hồn là phúc hay là họa, hơn nữa hắn không muốn trước mặt mọi người để lộ ra chuyện mình đã từng luyện Thiên Ma Đấu khí, nên nhất thời không trả lời.

“Rốt cuộc là có, hay không?” tù thiên thạch hồn không nhận được câu trả lời khẳng định, cũng không thấy ai phủ nhận, không đủ kiên nhẫn nên đã hỏi lại vấn đề của mình.

“Có!” An Đức Lược chỉ Lý Dật: “Hắn!”

“Được! Ngươi đi theo ta!” tù thiên thạch hồn bỗng mở rộng miệng ra, trên bức tường đá lập tức mở ra một cái cửa mà người ta có thể thẳng người đi qua. Chỉ có điều, tình hình này thực sự vô cùng quỷ dị, rất dễ khiến người ta liên tưởng tới chuyện dê vào miệng cọp. Nếu tù thiên thạch hồn muốn đùa nghịch linh tinh, Lý Dật cứ như vậy tiến vào miệng hắn, đó há chẳng phải là đại đầu oan gia của oan gia.

Nhưng nghĩ ngợi một lúc, Lý Dật ra dấu cho mọi người ở lại chỗ đó chờ mình, sau đó sải bước đi vào miệng của tù thiên thạch hồn. Nếu thạch hồn muốn giết hắn, không cần dùng thủ đoạn, cứ giết trực tiếp là được rồi. Nói không chừng, việc tù thiên thạch hồn không mời mà tới chính là một cơ hội xoay chuyển tình thế!

Sau khi Ánh Vũ Tình, Tác Mã Lý thấy Lý Dật bước vào trong miệng của tù thiên thạch hồn, thì khuôn mặt đó lập tức biến mất, trở lại tình trạng như ban đầu.

“Cứ ăn như vậy sao?”

Xung quanh đều đen tối, Lý Dật vội đẩy Đấu khi ra đầu ngón tay để phát ra một chút ánh sáng, với ánh sáng này, có thể thấy phía trước có một thông đạo dài chưa đầy hai mét, lúc hắn đang đi về phía trước, thì thông đạo liền tự động kéo dài, cứ như vậy bước được vài chục bước, tình trạng vẫn như trước, khiến cho Lý Dật có cảm giác đang ở trên một cái máy chạy bộ. Xung quanh vẫn là nham thạch màu nâu đỏ, có một sự ấm áp, Lý Dật biết, đây chính là bên trong tù thiên chi thạch.

Nhận thấy tù thiên thạch hồn đích thực không có ác ý, Lý Dật mới yên tâm dũng cảm bước tiếp trên “máy chạy bộ”.

Bỗng nhiên, trước mắt sáng lên, một không gian hư ảo hiện lên trước mắt Lý Dật. Không gian này không nhỏ nhưng cũng không lớn, ước chừng bằng một cái sân bóng rổ, bao phủ lấy toàn bộ không gian là một màu máu đỏ, có điều màu đỏ này không có một chút sát khí, ngược lại, lại đem đến cho người ta một cảm giác yên tĩnh, nhu hòa. Nếu không nằm ngoài dự đóan, thì nơi đây chính là lao tù.

Lý Dật tính toán một chút, tổng cộng hắn bước năm trăm bảy mươi hai bước, mỗi bước dài tám mươi tám cen ti mét, như vậy tính ra độ dày của tù thiên chi thạch là: năm trăm lẻ ba mét!

Tù thiên chi thạch giam giữ Dương Ma Thiên trên cao, không ngờ dày đến năm trăm lẻ ba mét!

Nhưng điều mà Lý Dật kinh động rất nhanh sau đó liền xuất hiện từ phía trên, bởi vì, ngay lúc mắt hắn đang tập thích ứng với lao tù bên trong tù thiên chi thạch, một bóng người màu máu đỏ xuất hiện.

Người nay lơ lửng cách mặt đất chừng hai mét, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xếp bằng tu luyện, quay lưng về phía Lý Dật, nhìn không rõ bộ dạng như thế nào, nhưng nhìn từ phía sau lưng, dáng người này tương đối đều, không phải cơ bắp nhưng cũng không mỏng manh, có một mỹ cảm rất khiến người ta hưởng thụ.

Một cái bóng nam nhân lại khiến cho người ta mỹ cảm, đây là lần đầu Lý Dật gặp phải, không biết người này có phải mỹ nam không!

“Ngươi họ gì?” người kia nhẹ nhàng hỏi, giọng nói điềm đạm vô cùng.

“Tại hạ họ Lý, tên chỉ có một chữ Dật!” Lý Dật dường như dùng lực Đấu khí để áp chế sự kích động trong lòng, bóng người đầy mỹ cảm và giọng nói điềm đạm kia, không hiểu vì sao khiến Lý Dật có một cảm giác bị bức bách khó thở. Cảm giác này không giống với cảm giác bị một cường giả có thực lực hơn mình rất nhiều áp chế, trước mắt hắn, Lý Dật cảm giác mình như một cành liễu bay bay trong gió nhẹ, căn bản không khống chế được phương hướng của mình. Nhưng có một cảm giác, Lý Dật không hề thấy lạ lùng, phải biết rằng, người này là Phong hào Đấu Thần —— nếu hắn đoán không sai!

“Họ Lý?” giọng nói của Dương Thiên ma hơi thay đổi: “Tại sao lại là họ Lý? Đây vốn là họ của ngươi sao?”

Cảm giác vạn Thần, khiến Lý Dật biết không ít chuyện của Phong hào Đấu Thần Dương Ma Thiên, một nam nhân vì thê nhi mà cam chịu nỗi khổ vạn năm tù cấm, bất luận hắn là một ác ma giết qua bao nhiêu người, cũng đều khiến Lý Dật không khỏi tự nhiên có một cảm giác khâm phục.

“Tại hạ họ Lý, nhưng mẫu thân thì họ Dương!”

Dương Thiên Ma trầm ngâm một lúc, vẫn không quay đầu lại, Lý Dật không có cách nào suy đoán trong lòng vị cường giả chí cường này rốt cuộc đang nghĩ gì. Người này chính là biển lớn mênh mông, từ biểu hiện bên ngoài ngươi căn bản không thể đoán ra một chút suy nghĩ nào trong lòng hắn.

“Trời tính không bằng người tính, công pháp Thiên Ma cửu biến, đã không còn được truyền trong mình gia tộc Dương thị rồi. Nhưng Lý Dật, ngươi mặc dù là người ngoài họ, nhưng trong ngươi có chảy dòng máu của Dương thị. Lại đây, để ta nhìn ngươi cho rõ!”

Lý Dật dường như không bị khống chế mà mở rộng bước chân, đi về phía Dương Ma Thiên đang lơ lửng trên không, lúc này, Dương Ma Thiên vẫn giữ nguyên tư thế xếp bằng, nhưng chậm rãi xoay lại và hạ độ cao.

Lúc này Lý Dật mới nhìn thấy rõ tướng mạo của Dương Ma Thiên.

Dương Ma Thiên có dáng vẻ quả xứng với cái bóng hoàn mỹ của mình, khuôn mặt trung chính, vừa thô lại vừa ôn nhu, ngũ quan cũng thế, từng đường góc cạnh rõ ràng nhưng không mất đi đường cong. Chỉ là, nam nhân sống lấy đơn vị là vạn năm này, lại có thể lưu giữ lại làn da trắng đầy vẻ phú quý giàu sang, thực sự làm cho người ta có một cảm giác quỷ dị vô cùng.

“Dáng vẻ cũng tạm được, trẻ tuổi vậy mà đã tu luyện được Thiên ma tứ biến, coi như rất giỏi rồi!” thì ra Dương Ma Thiên cũng đang đánh giá Lý Dật, chẳng qua là hắn nhìn càng sâu thì có thể thấy được những chỗ sâu bên trong Lý Dật.

Lý Dật đột nhiên thấy nghi hoặc, cứ cho là mình đã tu luyện Thiên Ma Đấu khí, cứ cho là đã tu luyện được Long chú của Long tộc, dựa vào hai điều này, thì liệu có thể đối phó với Phong hào Đấu Thần không?

“Ta, nên xưng hô với ngươi thế nào đây?” Lý Dật nhếch miệng, nở một nụ cười xán lạn, đồng lời hỏi một vấn đề mà bản thân cũng cảm thấy kì quái.

“Đương nhiên là Thái ngoại công rồi! Ngoại sanh nhỏ, ngươi dù sao cũng có một nửa dòng máu của Dương thị, Thiên Ma cửu biến công pháp không biết là do nữ nhân Dương thị nào truyenè lại cho người. Ai, nữ nhi ngoại tộc, quả không sai, thứ mà tổ tông truyền lại, nói đưa là đưa cho người ngoài, cũng không biết lão tổ tông vì Thiên ma cửu biến công pháp này, mà tốn biết bao tâm huyết!” Dương Ma Thiên nhìn mặc dù giống một người trung niên nhưng những lời này vừa được nói ra lập tức có ngay cái giọng của một người già mới có.

“Thái ngoại công, nữ nhân Dương thị truyền Thiên Ma công pháp cho ngoại sanh, ở ngay phía trên người, đương kim Thiên Ma Thánh nữ!”

“Thì ra là nàng, nàng đưa ta đến tù thiên chi động cũng được mười mấy năm rồi, thật đã làm khó nàng rồi!” đề cập đến Thiên Ma Thánh nữ, trong mắt Dương Ma Thiên lập tức dâng lên một tình cảm thương mến, quả nhiên là một nam nhân chí tình.

“Thái ngoại công, theo ngoại sanh được biết, ông bị giam trong tù thiên động này hoàn toàn là vì tự nguyện để bảo vệ thê tử, nếu đã như vậy, vì sao lại muốn để nữ nhân của Dương thị đến chỗ này chịu khổ? Điều này đối với nữ nhân Dương thị mà nói có phải là quá không công bằng không?” Lý Dật không quên sứ mệnh cứu mẫu thân, cũng không quan tâm tâm tình của Dương Ma Thiên, lớn gan nói ra nghi ngờ của mình, hay nói cách khác là đang thỉnh cầu.

Dương Ma Thiên nghiêm túc đánh giá Lý Dật, kẻ có thể nói những lời như vậy dưới sự uy hiếp của Phong hào Đấu Thần như mình, kí ức trong hắn không nhiều, lẽ nào nhiều năm như vậy qua đi, lá gan của con người lại lớn lên nhiều?

“Ngươi đang chất vấn ta sao?’

“Ngoại, ngoại sanh không dám!”

Trầm mặc một lát, Dương Ma Thiên dường như âm thầm thở dài, lúc này mới hỏi lại: “Lý Dật, ngươi đã nghe qua Thiên yêu quả chưa?”

Thiên yêu quả? Cái tên rất quen thuộc! Tuy hắn đến Đấu Thần Đại lục chưa đến một năm, nhưng đan nay thuốc kia, cỏ này quả kia mà hắn tiếp xúc cũng không ít, dù là trí nhớ của Lý Dật siêu quần, muốn lục lọi trong đó ra cái tên Thiên yêu quả cũng cần chút thời gian, hoặc là sự nhắc nhở.

Thấy biểu hiện của Lý Dật, cũng không ngoài dự đoán, Dương Ma Thiên tiếp tục nói: “Ngươi không biết Thiên yêu quả cũng là bình thường, thứ này đối với cấp độ cường giả như ngươimà nói, không dễ có được. Nhớ lại năm đó, Thái ngoại công ngươi không lớn hơn ngươi là mấy, vì một quả Thiên yêu quả mà giết hai ba chục người, nếu có thuốc hối hận để uống, Thái ngoại công tuyệt đối không vì muốn nhanh chóng tăng thực lực mà giành lấy Thiên yêu quả như vậy!”

“Thiên yêu quả! Ta nhớ ra rồi, đây là một loại độc vật, mặc dù có lợi là sẽ tấn cấp, nhưng sau này sẽ có rất nhiều tác dụng phụ, trong thế giới linh hồn sẽ sản sinh ra một linh hồn khác!” cuối cùng cũng nghĩ ra, ngày đó thứ mà Liệt Diễm Long mãng cùng Hải Hoàng đế tranh đoạt, không phải là Thiên yêu quả sao?

“Không sai! Vì lí do Thiên yêu quả này, Thái ngoại công ngươi giờ đang có hai linh hồn ở trong thế giới linh hồn. Nhưng linh hồn mới này, vẫn luôn bị ta áp chế. Nhưng sớm muộn cũng có một ngày, linh hồn mới này sẽ thay thế linh hồn của Thái ngoại công. Lý Dật, giờ ngươi đã rõ rồi chứ, Thái ngoại công tự nguyện vào tù thiên chi động chịu khổ muôn đời, không đơn thuần là vì thê nhi, một lí do quan trọng đó là vì linh hồn mới này. Cứ cho là có một ngày hắn có thể thay thế ta, có tù thiên chi động này rồi, hắn muốn ra ngoài hại Dương thị tộc nhân thì cũng là điều mơ tưởng.”

Nói đến đây, trên gương mặt anh tuần trung chính của Dương Ma Thiên hiện lên một sự hung ác, nhưng thần thái này cũng nhanh biến đổi.

“Thánh nữ nói trên, nếu không sai, thì chính là mẫu thân của ngươi. Lý Dật, ngươi đến Long đảo là để cứu mẫu thân sao?”

“Không dối gạt Thái ngoại công, Lý Dật mới tới Long đảo không phải là như vậy, chẳng qua là vào nhầm, nhưng sau khi biết mẫu thân bị nhốt trên Long đảo, liền muốn đưa mẫu thân ra khỏi Long đảo, để sống một cuộc sống như người bình thường!”

“Nếu đã vậy, thì mấy lão Long có phải muốn ngươi giết ta không?”

Lý Dật nhất thời không biết nên trả lời thế nào, suy nghĩ, trước mặt Thái ngoại công hầu như không gì không làm được, nên thật thà một chút không nên bịp bợm thì tốt hơn, vì thế hắn trả lời: “Đúng vậy, bọn họ dạy ngoại sanh ‘Long chú’, nói rằng như vậy có thể hoàn toàn giết được Thái ngoại công!”

Dương Ma Thiên dường như cũng không ngại ý đồ giết mình của Lý Dật, nhưng ngữ khí bỗng nhiên thay đổi: “Thực ra, Thái ngoại công cũng không hi vọng Dương thị nữ nhân bị giam cầm như vậy, nhưng cũng là vì linh hồn mới kia, nên không thể không làm như vậy!”…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.