Lã Mai Nương

Chương 10




, trực tiếp cắt đứt.

Cát Minh Lãng ôm nỗi kích động cùng tâm tình bất an xuất hiện ngoài cửa phòng của Tô Mộc, khi hắn nhìn thấy thân ảnh kia xuất hiện, toàn bộ cảm xúc bối rối đều biến mất, chỉ còn lại cảm giác ngưng trọng. Ngay lập tức Cát Minh Lãng dùng tư thế gần như bản năng vội vàng bước lên vài bước vươn ra hai tay.

- Tô chủ tịch, chào ngài, tôi là Cát Minh Lãng.

Trong quan trường không phân biệt tuổi tác, có chỉ là quan chức cao thấp. Quan cao một cấp đè chết người, nói chính là cấp bậc làm quan. Chỉ cần quan chức của anh cao hơn một cấp, cho dù anh nhỏ tuổi, nhưng cấp dưới cao tuổi nhìn thấy anh vẫn phải bảo trì tư thế cung kính lễ độ.

Đây là quy củ, không ai được phá hư!

- Chào ông!

Khi nãy Tô Mộc đã quở trách Ô Dương, cỗ lửa giận trong lòng cũng đã tiêu tan không ít, hiện tại gặp mặt Cát Minh Lãng cũng không cần tiếp tục sầm mặt. Hơn nữa hắn cũng không biết tại sao Cát Minh Lãng tới đây, lý do hội báo công tác gì đó gặp quỷ đi thôi.

Tính danh: Cát Minh Lãng.

Chức vụ: phó chủ nhiệm văn phòng quản ủy hội khu khai phát huyện Hình Đường.

Sở thích: sưu tập tem.

Độ thân mật: 60.

Thăng chức: màu xám số 1.

Bệnh kín: đau thắt lưng.

Trong nháy mắt Tô Mộc bắt tay cùng Cát Minh Lãng, trong quan bảng đã hiển lộ ra tin tức làm đáy lòng Tô Mộc thầm kinh ngạc, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới độ thân mật của Cát Minh Lãng dành cho hắn lại cao như vậy, đạt tới sáu mươi! Phải biết rằng đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, hoàn toàn không có khả năng như vậy, điều này tuyệt đối không bình thường.

Trị số độ thân mật trong quan bảng hơn năm mươi đã mang ý nghĩa đối phương có hảo cảm với Tô Mộc, vượt qua tám mươi thì hắn có thể tín nhiệm đối phương, có thể đem người kia kéo vào trong phe cánh của mình.

Cho dù Tô Mộc thật tự tin, nhưng còn chưa khờ dại tới mức cho rằng Cát Minh Lãng sùng bái mình tới như vậy.

Khoan đã, chẳng lẽ bởi vì dãy thăng chức thể hiện, chính là màu xám số một!

Điều này nói rõ điều gì!

Ý nghĩa một ngày sau Cát Minh Lãng sẽ bị cách chức, nói cách khác vào ngày mai giờ này Cát Minh Lãng ít nhất sẽ không còn đảm nhiệm chức vụ phó chủ nhiệm văn phòng quản ủy hội. Hoặc là bị điều đi, hoặc là bị kéo xuống.

Cát Minh Lãng là bị bức bách không còn đường nào khác, thật sự không còn biện pháp. Cho nên mới không quản đêm hôm khuya khoắt mà thông qua quan hệ của Ô Dương muốn gặp được mình.

Chẳng lẽ Cát Minh Lãng hỗn trong quản ủy hội khu khai phát thảm như vậy ?

Ý niệm chỉ thoáng hiện lên trong nháy mắt, đã được Tô Mộc chải vuốt thật rõ ràng. Có được quan bảng, Tô Mộc hoàn toàn không hoài nghi tính chân thật về tin tức mình có được.

Như vậy điều kế tiếp Tô Mộc cần làm chính là chờ Cát Minh Lãng biểu diễn, xem hắn rốt cục muốn như thế nào ?

- Tô chủ tịch, muộn như vậy quấy rầy ngài nghỉ ngơi, thật sự vô cùng có lỗi, tôi tới đây là báo cáo công tác với ngài…

Lời của Cát Minh Lãng còn chưa nói xong, liền bị Tô Mộc mạnh mẽ cắt đứt.

- Cát chủ nhiệm, việc công thì ngày mai tới phòng làm việc của tôi nói sau. Nếu ông không có việc gì thì về trước đi, đừng chậm trễ nghỉ ngơi!

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

- Tôi…

Cát Minh Lãng thật không ngờ Tô Mộc lại sắc bén như vậy, không hề cho hắn cơ hội hòa hoãn, đi lên lập tức thẳng thắn bức bách.

Những lời nói mà hắn soạn sẵn trong đầu hoàn toàn không còn dùng được, Tô Mộc lại không muốn nghe.

- Tô chủ tịch, van cầu ngài giúp đỡ tôi đi.

Nhìn thấy không khí càng ngày càng lạnh, đại não Cát Minh Lãng nóng lên, đem ý nghĩ trong lòng trực tiếp hô to. Vừa hô ra miệng hắn giống như buông xuống toàn bộ gánh nặng, lại tiếp tục nói tiếp.

- Tô chủ tịch, tôi thật sự không còn biện pháp, nếu không tôi sẽ không tới quấy rầy anh muộn như vậy. Nếu anh không giúp tôi, tôi hoàn toàn xong rồi.

Chính diễn tới đây!

Tô Mộc đã biết trễ như vậy Cát Minh Lãng còn tới đây đương nhiên có vấn đề, làm sao cho phép hắn tiếp tục diễn trò. Nếu đổi lại là lúc bình thường, có lẽ Tô Mộc còn có thể tiếp tục nghe hắn nói, nhưng hiện tại Tô Mộc lại không có tâm tư này.

Đạo làm quan cần kết hợp cương nhu, có đôi khi chỉ có thể dùng nhu, nhưng đôi khi nhất định phải biểu hiện kiên cường. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể phóng thích quan uy, mới làm cho người biết đừng chơi đùa tâm nhãn trước mặt của mình.

- Cát chủ nhiệm, ông đây là ý gì ?

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

- Tô chủ tịch, là ngài không biết thôi, nếu ngài không giúp tôi, tôi thật sự không biện pháp sống. Kỳ thật tôi cũng không phải mong ngài cứu tôi, chỉ muốn ngài giúp chủ trì công đạo. Tôi làm việc trong khu khai phát, mặc dù không phải nhân vật gì lợi hại, nhưng cũng dám nói không phải người tầm thường vô vi.

- Dựa vào cái gì muốn kéo ngã tôi ? Vị trí phó chủ nhiệm văn phòng quản ủy hội khu khai phát kia, tôi có thể không làm. Nhưng không có lý nào bởi vì chút việc nhỏ lại lấy đi vị trí của tôi. Tô chủ tịch, tôi chỉ muốn mời ngài chủ trì công đạo, tôi muốn cử báo phó chủ nhiệm Cổ Phồn của quản ủy hội.

Cảm xúc Cát Minh Lãng đột nhiên có chút kích động.

- Cát chủ nhiệm, nếu là việc công, ngày mai tới văn phòng rồi nói sau, hiện tại ông đi về trước!

Ngay lúc Cát Minh Lãng trở nên kích động, Tô Mộc quyết đoán đứng dậy cắt đứt lời của hắn, vẻ mặt không chút do dự, thái độ dị thường kiên quyết.

- Tô chủ tịch, tôi…

Cát Minh Lãng làm sao cũng không nghĩ tới, sự tình lại xuất hiện một màn hí kịch như thế. Hắn vốn cho rằng Tô Mộc nhất định sẽ nghe hắn nói, nhưng vì sao Tô Mộc lại cắt đứt giữa chừng ?

Ngay lúc Cát Minh Lãng còn muốn tiếp tục biện giải, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó Ô Mai cùng Ô Dương xuất hiện ở cửa.

Bởi vì vừa rồi Cát Minh Lãng đi vào vẫn chưa đóng cửa, cho nên hai người có thể trực tiếp đi vào.

- Tô chủ tịch, ngài không sao chứ ?

Ô Mai nhìn lướt qua Cát Minh Lãng, vội vàng hỏi.

- Cô nói đi ?

Sắc mặt Tô Mộc không vui hỏi lại.

- Tôi…

Ô Mai hung hăng trừng mắt nhìn Ô Dương, sau đó nhìn Cát Minh Lãng trầm giọng nói:

- Cát chủ nhiệm, ngày mai Tô chủ tịch còn có công việc, ông có chuyện gì thì tới văn phòng nói đi. Đã trễ thế này, nên về nhà nghỉ ngơi cho sớm.

Bởi vì tâm tình không tốt, trong lời nói của Ô Mai mang theo vẻ lạnh lùng. Cát Minh Lãng nhìn thấy sắc mặt Tô Mộc tối sầm, đã không còn dám mở miệng, hiện tại hai chị em Ô Mai cũng tới, hắn càng không khả năng nói ra, nếu thật sự tiếp tục càn quấy, như vậy mới đánh mất mặt mũi hoàn toàn.

Dù sao Cát Minh Lãng cũng là cán bộ lãnh đạo, sao có thể làm ra loại chuyện không phẩm cấp này.

- Tô chủ tịch, tôi đi về trước.

Cát Minh Lãng xoay người, vẻ mặt tối tăm rời đi.

Đợi khi Cát Minh Lãng rời khỏi, Ô Mai vội bước tới thấp giọng nói:

- Chủ tịch, việc này đều là lỗi của tôi, là tôi không giáo dục tốt Ô Dương, ngài muốn phạt hắn thế nào cũng được cả.

Tô Mộc không chút để ý nhìn lướt qua Ô Mai, hờ hững nói:

- Cần nói tôi cũng đã nói qua, tôi cần nghỉ ngơi, hai người trở về đi.

- Chủ tịch…

Ô Mai còn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tô Mộc, trong lòng nhất thời lạnh run, vội vàng sửa lời nói:

- Chủ tịch, vậy ngài nghỉ ngơi sớm một chút.

Nói xong Ô Mai lần dẫn Ô Dương đi ra ngoài, thật cẩn thận đóng cửa lại. Chờ sau khi trở về văn phòng của Ô Dương, Ô Mai mới tức giận mắng to.

- Ô Dương ah Ô Dương, em bảo chị nên nói em thế nào mới tốt, có phải em bị mờ mắt hay không, sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như thế! Có biết hay không tự suy đoán nghiền ngẫm ý tứ của lãnh đạo, đó là kiêng kỵ lớn nhất. Phải, mọi người ai cũng đoán, nhưng cũng chỉ là đoán mà thôi. Ai bảo em gan lớn trùm trời tới mức dám chém trước tâu sau, thay chủ tịch làm chủ!

- Em có biết đây là hành vi gì hay không ? Đặt ở cổ đại, chính là chém đầu! Em đúng là đầu heo, sao chị lại có đứa em trai như em. Em không biết địa vị hiện tại của chị đều do Tô chủ tịch cấp cho sao ? Nói thật cho em biết, Triệu chủ tịch rất muốn kéo chị xuống. Nếu chị bị kéo xuống, bị đánh mất địa vị, em nghĩ chị và em còn lại gì ?

- Nếu như chị không có quan chức trong người, em cho rằng em còn bảo trụ được hết thảy hiện tại ? Em đó, đã nói qua với em bao nhiêu lần, vì sao không hề có chút tiến bộ, không biết sửa đổi chút nào. Em quả thật muốn chọc chị tức chết, Ô Dương ah Ô Dương, hiện tại chị cũng lười nói em, em thật sự vô cùng hỗn đản!

Bây giờ Ô Dương thật sự vô cùng hối hận tới xanh ruột, sớm biết sẽ xuất hiện chuyện như vậy, cho dù đánh chết hắn cũng sẽ không lỗ mãng như thế.

- Chị, chị đừng nóng giận, chị đừng nóng giận, chẳng lẽ Triệu Thụy An thật sự muốn kéo chị xuống sao ?

Ô Dương vội vàng chuyển đề tài hỏi.

- Không cần em quan tâm!

Ô Mai tức giận nói.

- Em…

Ô Dương ủ rũ, trong lòng nhủ thầm, em có thể không quan tâm sao ? Giống như lời chị nói, nếu chị không còn chức quan, em còn tính cái gì ?

Thật hối hận!

Trong lòng Ô Dương chỉ còn ý nghĩ này!

Tô Mộc tắm rửa xong, bình phục lại tâm tình, châm điếu thuốc đứng bên cửa sổ, thoáng híp mắt, nghĩ lại lời nói của Cát Minh Lãng, cầm di động gọi ra ngoài.

- Đỗ Liêm, điều tra tình huống điều động nhân sự quản ủy hội khu khai phát gần đây cho tôi.

Cát Minh Lãng có bị điều động hay không, kỳ thật Tô Mộc không quan tâm, việc hắn quan tâm chính là hắn làm phó chủ tịch huyện được phân công quản lý khu khai phát, là chủ nhiệm quản ủy hội, thế nhưng lại không hề nhận được báo cáo gì về việc điều động nhân sự quản ủy hội, điều này thật không bình thường.

Không có vị lãnh đạo nào có thể khoan dung việc quyền lực bị người nhúng chàm!

Tô Mộc cũng vậy!

Cổ Phồn ?

Trong đầu Tô Mộc nghĩ tới phó chủ nhiệm quản ủy hội vừa tới hội báo công tác mấy ngày trước, khóe môi không khỏi hiện lên độ cong băng sương. Cổ Phồn, đã biết ông là người của Triệu Thụy An, trước đây cho dù là Vương Vĩ Hoa được phân công quản lý khu khai phát, ông cũng đã bằng mặt không bằng lòng. Nhưng nếu ông dám vươn tay vào quyền điều động nhân sự, đừng trách tôi không khách khí.

Quản ủy hội khu khai phát là thuộc về tôi, cũng chỉ có thể do tôi quản lý!

Nếu là đề nghị dân chủ thì tôi có thể khoan dung, nhưng không nói quy củ dám xem thường lãnh đạo, xem thường kỷ luật tổ chức, quả quyết không được!

Ai dám loạn vươn tay, tôi sẽ chặt tay người đó!

- Cục diện tốt không dễ dàng có được, tôi sẽ không cho bất luận kẻ nào phá hư!

Trong sương khói vấn vít, trên mặt Tô Mộc hiện lên vẻ kiên nghị quyết đoán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.