Là Em, Vẫn Luôn Là Em

Chương 8





Mà nội dung ở phía dưới, chỉ là quay quanh vấn đề làm sao giết chết toàn bộ. Phái ra một đội khoảng 5 vạn nhân mã để cướp đoạt cờ hiệu cùng chế phục Thanh Long quân đoàn, một đường khai phá trạm canh giác cảnh giới, dưới sự phối hợp của rất nhiều cao thủ cùng pháp sư, có thể thành công không bị phát hiện ra, vượt qua vệ thành, tốc hành đến tổng bộ Thanh Long quân đoàn ở Thanh Long thành, vào đêm tối vượt qua đại môn Thanh Long thành, theo sau đó là năm mươi vạn đại quân hùng dũng tiến vào. Giết toàn bộ quân chủ lực Thanh Long quân đoàn.

Bần đạo cẩn thận suy nghĩ một hồi, chiến thuật này đủ ngoan độc, nhưng mà suy diễn theo lẽ thường mà tính thì tỷ lệ thành công không đến 3 thành. Không, ngay cả một thành cũng không được. Điểm mấu chốt nhất có hai: làm sao để giết được một Kiếm Thánh thống lĩnh năm vạn đại quân nếu cha ta suất lĩnh, bằng vào Long Lân giáp cùng Thiết Giáp Thú, tuyệt đối không có khả năng vượt qua được. Mà Long Lân giáp đó là do ta tự thân cố ý chế tạo mà thành, có thể nói chuyên môn đối phó Phùng Tu Tư, là người am hiểu trớ chú. Mặc dù, hiện tại oán niệm quấn quanh phụ thân, nhưng khả năng thương tổn không lớn khi bị trúng trớ chú. Bên trong Long Lân giáp kia ta thêm vào một viên Quang Minh Ngọc? Đó là kết tinh của Thiên sứ tám cánh mới có được chứ không phải đồ bỏ nha. Ít nhất lấy thân phận Hắc Ám Ma đạo sư của Phùng Tu Tư là không có khả năng phá vỡ hộ thân Quang Minh Ngọc trên người phụ thân ta được.

Bất quá, cho dù là thành công thì tất cả trạm canh gác dọc đường có thể nhổ toàn bộ được sao? Chiến trường cách Thanh Long thành vài trăm dặm, trạm canh gác ở dọc đường không có một ngàn cũng có mấy trăm. Như thế nào có thể bị giết một cách lặng yên không một tiếng động? Nếu năm mươi vạn đại quân của Phùng Tu Tư chạy đến Thanh Long thành mới bị chúng ta phát hiện. Rõ ràng tập thể Thanh Long quân đoàn kia đi tự sát là vừa, còn mang theo cái quân nhân chính quy làm gì? Quả thực quá mất mặt cùng xấu hổ a?

Chẳng lẻ bản kế hoạch trên tay ta đây là đồ giả? Ta trải qua một hồi tìm hiểu tên bí thư quốc vụ mới biết được, nó đích xác là thật, đành phải đem nó trả lại chỗ cũ, sau khi xử lý một chút. Mang theo nghi hoặc đầy đầu mà về tới khách sạn nơi ta ở. Lại phát hiện thúc tổ đang chờ tin tức của ta.

"Đã lấy được hả? Tiểu tử" Vẻ mặt cười nhạo của thúc tổ nhìn ta hỏi.

"Chỉ là nhìn nhìn mà thôi, không có mang về" Ta nghiêm trang nói.

"Ta nhổ" Thúc tổ cười mắng: "Chỉ bằng ngươi sao? Ai mà tin được? Nếu thật sự đúng, ngươi hãy nói cho ta nghe một chút về kế hoạch của Phùng Tu Tư đi"

"Được thôi" Ta kể lại những chuyện vừa trải cho hắn nghe.

"Đây là bản kế hoạch của đệ tam danh tướng trên đại lục soạn ra sao? Ha ha!" Thúc tổ cuồng tiếu nói: "Tùy tiện tìm một tên ngu ngốc soạn ra so với hắn thực tế hơn nhiều"

"Ta cũng nghĩ như vậy" Ta thành thật nói.

"Theo như lời hắn nói, Thanh Long quân đoàn bị năm vạn đại quân của người ta đánh tới tận cửa còn không có biết, cái đó trừ khi người của Xà Vẫn quân đoàn giết hết thủ vệ canh gác của chúng ta. Còn không như vậy hãy bảo tất cả mọi người Thanh Long quân đoàn chết hết đi, đỡ phải hù dọa người khác" Thúc tổ cười lớn nói.

"Cũng không nhất định" Bần đạo đột nhiên hét lớn. Bởi vì ta từ trong lời nói của thúc tổ mới có được một chút linh cảm.

Mà thúc tổ cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Sau khi ta nói ra, lập tức cũng có phát hiện. Bừng tỉnh đại ngộ. Hai người chúng ta nhìn nhau cười, trăm miệng một lời đồng thanh nói: "Trừ phi là … !"

Một khi đã rõ ràng tình huống cụ thể, ta cùng thúc tổ ôm các nàng đang ngủ mê say là Ái Liên Na và Lệ Phù Nghệ thông qua Không Gian Môn Cái Thứ trước tiên là đi tới Bác Lạp Tư thành. Hắc hắc! còn không có tính toán sổ sách cho khách sạn? Ha ha hay là về trước hẳn rồi nói sau.

Sau khi trở về lãnh địa, trước thu xếp cho hai nàng thật tốt. Ta liền triệu tập hội nghị khẩn cấp. Triệu hồi ba người tâm phúc đến là, Khắc Lý, Vương tiên sinh và Tạp La. Chờ cho bọn hắn ngồi xuống nghế, ta cũng không nhiều lời, nói thẳng vào vấn đề.

"Ta có được tin tức đáng tin cậy, sắp tới Tạp Đặc sẽ tiến công Đại Hán quốc với quy mô lớn, tổng cộng binh lực là 150 vạn người. Lấy Phùng Tu Tư và Xà Vẫn quân đoàn làm chủ lực, mà quân đoàn đứng mũi chịu sào là Thanh Long quân đoàn chúng ta. Ta mệnh lệnh, sáng sớm mai Tạp La chuẩn bị sẵn sàng và xuất phát, suất lĩnh hai ngàn Cuồng Long thiết kỵ hỏa tốc tiếp viện Thanh Long thành" Ta mệnh lệnh trực tiếp.

"Được!" Tạp La sau đó hưng phấn lên, cách vài thập niên sau, rốt cục hắn đã có thể làm tướng quân bước vào Thanh Long thành. Vì ngày này, hắn đã chờ đợi đã lâu.

"Ngày mai còn muốn điều động 3000 bộ đội Dực Nhân tộc đến Thanh Long thành tập kết đợi lệnh, tốc độ bọn họ phải rất nhanh, có thể chính mình xuất phát trước, mọi chuyện ở nơi này sau khi chúng ta đi rồi, cũng nhờ đến Vương tiên sinh toàn quyền xử lý"

"Vâng! Đại nhân yên tâm" Vương tiên sinh vội vàng nói.

"Khắc Lý, ngươi đi cùng ta, chúng ta lập tức quay về Vương đô" Ta nhìn Khắc Lý nói: "Đối phó Phùng Tu Tư chỉ sợ là nhờ cả vào ngươi đó"

"Không thành vấn đề! Đại nhân" Khắc Lý cười nói. Hiện tại tu luyện của hắn cũng đã thành công, đã ít nhiều có một tia tiên ý xuất hiện.

"Chúng ta muốn bảo trì liên lạc sau này, nhưng thông tin liên lạc thật sự phiền toái" Ta quay đầu nhìn Vương tiên sinh nói: "Trước kia ta đã kiến lập một trạm Dực Nhân truyền tin đặc biệt muốn nhận lấy tin tức ngay tức thời, ta muốn yêu cầu tại thời điểm đại chiến phát sinh, có thể tùy thời cùng các ngươi liên lạc. Trận chiến này thế địch quá mạnh mẽ, ta có lẽ sẽ hướng ngươi cầu viện"

"Thỉnh đại nhân yên tâm, ta tuyệt đối sẽ làm tốt nhiệm vụ" Vương tiên sinh hướng ta bảo đảm.

"Tốt lắm" Bần đạo hăng hái nhìn bọn họ nói: "Có chư vị tương trợ sức mạnh, Phùng Tu Tư bất quá nhảy nhót vài vở hài kịch mà thôi. Ta sẽ làm cho toàn bộ mọi người trên đại lục biết rằng, Long Thanh Thiên ta không chỉ có bắt sống Ni Cổ Lạp Tư, mà Phùng Tu Tư ngu ngốc này vẫn bị ta bắt giữ như thường"

"Đại nhân anh minh" Mấy lão già cũng bị lời nói của ta kích động không thôi. Lần trước khi ta bắt sống Ni Cổ Lạp Tư, bọn họ đều đi theo ta cũng được thơm lây, không chỉ có được ban thưởng đại lượng tài vật, tước vị cùng huân chương vinh dự từ quốc vương, mà một ai đó nhắc tới được làm việc cho ta, sẽ được người ta nhìn với ánh mắt khác xưa, khiến cho đám thủ hạ của ta có cảm giác hào quang chiếu rọi. Lần này một khi ta có thể lại sáng tạo ra huy hoàng, bọn họ sẽ ít nhiều được vinh quanh. Cho nên mỗi một người bọn họ đều ra sức, khăng khăng một mực muốn đi theo ta.

Sau khi sĩ khí bọn họ tăng lên. Ta một khắc cũng không lưu lại, mang theo hai cô gái đang mê man ngủ nhanh chạy về Vương đô, chỉ thiệt thòi cho Cái Thứ thôi, bằng không nếu dựa vào đôi chân trần của ta thì biết khi nào tới đây. Sau đó an trí các nàng ở trong phòng ngủ của ta, rồi mang theo thúc tổ tới gặp gia gia, lúc này trời đã điểm canh ba. Hắc hắc! Có khi kém hơn a.

"Ai?" Khi chúng ta đến giữa sân đã bị người khác ngăn cản.

"Ta đây" Ta nghi hoặc nhìn nhìn hai thị vệ lạ mặt, hỏi: "Ta như thế nào chưa từng gặp qua ngươi a?"

"Là Ngũ thiếu gia?" Hắn thật đúng đã nhận ra ta, vội vàng cười làm lành: "Chúng tôi vừa mới được điều tới, lúc này ở trong phủ căng thẳng quá, nên chúng ta mới được điều đến nơi đây"

"Ân! Đi gọi là lão Đao đến đây đi" Ta gật gật đầu, đề phòng nói.

"Vâng" Một trong hai người đáp ứng rồi đi khỏi. Chỉ chốc lát sau lão Đao đã theo hắn tới đây. Nhìn thấy lão Đao ta mới yên lòng.

"Ngũ thiếu gia?" Lúc lão Đao nhìn thấy ta liền chấn động, nói: "Ta nghe hắn nói là ngài mà vẫn còn không tin? Ngài trở về khi nào vậy?"

"Vừa mới về. Quân tình khẩn cấp, ta muốn gặp gia gia" Ta nhanh nhạy nói.

"Vị này chính là… ?" Hắn cũng không để ý lời đe dọa của ta, mà tập trung vào cương vị công tác.

"Gia gia bảo ta mang người đến" Ta hồi đáp.

"Ta cứ như vậy mà đi thông báo sao?" Ý của lão Đao là hắn muốn hỏi tên của thúc tổ. Ta nào dám nói cho hắn biết? Lại nói nơi này còn có hai gã thị vệ?

"Đúng thế" Ta trực tiếp nói như vậy.

"Được rồi, mời ngài vào" Lão Đao cũng không thèm để ý, đưa chúng ta vào phòng khách đãi trà. Sau đó tự mình đi đến phòng ngủ của gia gia để thông tri.

"Cái lão già này dáng vẻ rất kiêu ngạo a" Thúc tổ bất mãn nói. Trên miệng thì nói như vậy, nhưng trong ánh mắt long lanh gợn sóng lại bán đứng tâm tình của hắn.

"Ha hả!" Ta chỉ cười cười nhưng không nói gì. Không lâu sau lão Đao đã phụ giúp gia gia đến đây.

Gia gia vừa đi vào, lập tức thân hình không ngừng run run, ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú vị thúc tổ. Mà thúc tổ cũng đồng dạng như thế. Hai người nhìn nhau một hồi, thần tình bình tĩnh trở lại, sau đó trăm miệng đồng thanh hừ một tiếng. Nguồn: http://truyenfull.vn

Lão Đao nhìn thấy thúc tổ dám hừ lạnh gia gia ta, ngay tức thì giận dữ rút kiếm, hung tợn nhìn chằm chằm thúc tổ, chỉ cần gia gia ra lệnh một tiếng, sẽ phóng tới làm thịt ngay. Thúc tổ để ý nhếch miệng khinh thường nói: "Lão tàn phế còn chưa có chết hả?"

Lão Đao tức giận thực sự, nổi giận gầm lên một tiếng như muốn động thủ, gia gia lại nói: "Lão Đao ngươi trước đi ra ngoài đi, ta có vài lời muốn nói tên hỗn đản ngu ngốc này"

"Vâng" Lão Đao thu hồi kiếm chạy ra ngoài. Nhìn thấy gia gia nói như vậy, hắn cũng không phải tên ngu dốt gì, nên đã nhìn ra vị thúc tổ này có quan hệ với gia gia không tầm thường chút nào.

"Tiểu tử hỗn đản" Gia gia hung tợn nện một trượng vào mông thúc tổ, mắng lớn: "Dám nói chuyện với ta như thế hả, có phải muốn chết à?"

"Ai u!" Thúc tổ không ngại chịu một đòn, liền gào khóc lên, nói: "Ngươi lại đánh vào cả tay của ta nữa"

"Ngươi làm gì nào? Ta sợ tên ngu ngốc ngươi mới lạ đó" Gia gia nói xong, lại một lần nữa tàn nhẫn đập tới.

"Ai nha, ta từ nhỏ đã bị ngươi bức hiếp, đến hiện tại ngươi vẫn còn muốn khi dễ ta, gia môn đều không có. Cũng đừng trách ta khi dễ một người tàn phế như ngươi" Thúc tổ một bên quát to, một bên đưa tay đến.

Hai người xúm lại binh binh bàng bàng một hồi, hơn nữa vừa đánh nhau lại vừa mắng. Nói đến đấu khí mạnh yếu, hai ngươi xấp xỉ nhau, nhưng mà tuổi của gia gia lớn hơn, thời gian tu hành nhiều hơn, thoáng hơn thúc tổ một bậc. Chỉ là gia gia lại đang ngồi, thúc tổ lại đứng, một người thì hành động bất tiện, một người thân thủ linh hoạt. gia gia liền ăn đấm nhiều hơn. Cũng may thúc tổ ra tay có chừng mực, cho nên nhất thời gia gia còn chịu đựng được. Chẳng qua tay thì thúc tổ lưu tình, nhưng trên miệng lại không buông tha. Gia gia thân là tộc trưởng, là thân phận đại nguyên soái, khi nào thì có cơ hội chửi ầm lên chứ? Nếu có một lời không hợp lập tức chém thẳng cẳng. Mà thúc tổ lại không giống, hắn lăn lộn với những người dưới đáy xã hội, ít nhiều cũng có một chút lưu manh, kỹ xảo mắng chửi tuyệt đối gia gia không thể bằng được.

Vì thế, gia gia bị thúc tổ mắng cho mặt mũi đỏ bừng đến tận mang tai, nhưng lại không đánh lại hắn. Thúc tổ nhìn thấy càng thêm đắc ý, nói: "Ngươi là phế vật nha, ngu ngốc càn thêm ngu ngốc, còn muốn cùng ta động thủ, hãy luyện thêm vài năm nữa rồi hẳn nói. Ha ha!" Nhưng làm hắn vui mừng không trọn, chính là đắc ý vênh váo như vậy là có ý nghĩa gì chứ.

Vừa lúc đó, ta lại phát hiện tại trong ánh mắt gia gia xuất hiện ý cười. Hắc hắc! Thúc tổ ngu ngốc, lại thua nữa rồi. Gia gia ta cáo già như vậy sao để hắn tùy tiện khi dễ được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.