Là Em, Vẫn Luôn Là Em

Chương 12





Bần đạo nhìn cái lão bất tu ở xa xa trên bầu trời kia, cười hắc hắc, nói: "Ngươi thử xuống dưới đây xem ta có bắt được không? Không phải ta khinh thường ngươi? Nhưng mà ngươi chướng mắt lắm. Ngươi! Là người không có lá gan này"

"Ha hả!" Mễ Lạp Tác thật không hỗ là lão cáo già hơn trăm tuổi, tâm cơ rất trầm ổn. Vốn ta muốn kích động hắn động thủ, sau đó dùng Nộ Long Chi Bào Hao bắn chết trong giây lát, nhưng mà lão gia hỏa gian xảo này lăng không mà đứng. Hắn nghiền ngẫm một hơi nói: "Tiểu tử, ta sống đến chừng nấy tuổi, sớm đã qua tuổi nông nỗi. Ta mặc dù tự tin nhưng không có cuồng vọng đến nỗi cùng tranh phong với thần khí, đối mặt với thần khí cao nhất như Nộ Long Chi Bào Hao vậy, thậm chí không một ai dám tiếp cận ngươi"

Ta kháo! Đồ cáo già! Bần đạo thầm mắng một tiếng, cười hắc hắc hỏi: "Vậy ngươi còn ở nơi này làm gì chứ? Thưởng thức phong cảnh hay là thử một tiễn của ta?"

"Ta đến dạy cho ngươi một cái đạo lý a" Mễ Lạp Tác đột nhiên nghiêm túc lên, lạnh lùng thốt: "Thần khí mặc dù lợi hại, nhưng cũng không phải tùy tiện nằm ở trong tay một tên ngu ngốc nào đó, có thể tùy ý vũ nhục một Đại Ma Đạo Sư" Nói xong, thân hình hắn chậm rãi mơ hồ, cuối cùng tiêu thất.

Trời! Ẩn Thân Thuật, hoặc là Ẩn Thuật rất cao cấp. Bần đạo cười lạnh nhủ thầm, cái thứ rác rưởi gì đó không biết xấu hổ mang ra dọa người. Ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thả ra thần thức, dễ dàng phát hiện phương vị của hắn. Lão gia hỏa này thật là giảo hoạt a, không ngờ đã xuống mặt đất, cái này cũng chưa nói tới, hắn còn trốn ở sau lưng Mã Kỳ Nạp, mà Mã Kỳ Nạp này không hề có chút cảm giác, tên này thật sự quá ngu ngốc. Đã cáo già mà còn sợ quỷ, nhất định hắn sợ ta lúc bắn loạn xạ làm hắn ngộ thương, mặc dù cơ hội như vậy rất thấp nhưng cũng không nên xem nhẹ. Chẳng qua, hiển nhiên là hắn rất sợ, cho nên tìm cái địa phương tương đối an toàn. Sở dĩ không chọn Mã Hách và Đông Ni, bởi vì ở trên tay của Mã Kỳ Nạp là thần khí "Tứ Nguyên Tố Thần Tí Hộ" mới có thể ngăn cản một tiễn Nộ Long Chi Bào Hao.

"Ha hả! hiện giờ ngươi có biện pháp đánh trúng ta sao? Hiện tại ta muốn thu thập ngươi có phải rất khó khăn sao nào?" Thanh âm kiêu ngạo của Mễ Lạp Tác quanh quẩn tại không trung, làm cho người ta không thể phát hiện được vị trí cụ thể ở nơi nào. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Ngươi có bản lĩnh thử xem sao?" Bần đạo khinh thường nói: "Ta còn không tin, ngươi chẳng lẽ ở thời điểm thi triển ma pháp còn có thể ẩn thân sao?"

"Ha ha! Ta đích thật không thể. Nhưng mà đừng quên, ta không phải một mình tới đây. Chỉ cần đệ tử của ta xuất thủ, như vậy thì đủ rồi" Mễ Lạp Tác cười gian nói.

"Bọn họ không sợ ta bắn sao?" Ta lạnh lùng thốt lên: "Thật đúng là thấy chết không sờn lòng a"

"Không chỉ có bọn họ sợ mà ngay cả ta cũng sợ, ta cũng không bỏ được cho dù một điều nhỏ nhất" Mễ Lạp Tác hỗn đản còn có biết thu phục nhân tâm, "Chẳng qua, nếu ngươi cứng rắn động thủ, ta cũng không có biện pháp, nhưng mà ta nhắc nhỏ ngươi, Nộ Long Chi Bào Hao cái gì cũng tốt cả, nhưng tốc độ lại quá chậm, lấy tu vi ma pháp của ngươi hiện giờ, nội trong nội 30 giây bắn ra một tiễn đã là cực hạn rồi? Tiếp đó, ngươi lấy thân thể yếu nhược có thể ngăn cản được ta sao, sự lửa giận của một Đại Ma Đạo Sư sao?"

"Ngươi có thể thử xem mà" Bần đạo khinh thường nói một câu: "Ta có rất nhiều biện pháp, ngươi nuốt hận mà chết đi ha"

"Ngươi nói là ngươi đã từng sử dụng qua Đại Phong Ma Chú quyển trục rồi hả?" Mễ Lạp Tác cười nói: "Đích thực là ác mộng của pháp sư, chẳng qua mà nói, nó không có hạn chế về thời gian, đánh chết ta cũng không tin, lấy kinh nghiệm nghiên cứu ma pháp hơn một trăm năm của ta mà nhìn, nó không chỉ có hữu hạn chế mà còn thời gian rất ngắn nữa, tuyệt đối sẽ không vượt qua năm phút đồng hồ"

"Ặc, ta sẽ không ném một lần nữa?" Bần đạo chột dạ nói. Lão vương bát đản, như thế nào *** rõ như vậy? Tựa hồ cái gì cũng biết a.

"Ha ha!" Mễ Lạp Tác cười to nói" Ta mặc dù không biết ngươi làm sao tìm được chúng nó, nhưng mà ta lại biết, một quyển trục phóng ra cấm chú cấp 14 như vậy, tuyệt đối rất ít. Ngươi hiện tại nếu có thể xuất ra hai cái, ta lập tức bỏ của chạy lấy người, nếu không thể, hắc hắc! Tiểu tử, ngươi hay là buông tha đi ha?"

"Hừ!" Ta lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Người Long gia không có thói quen sống tạm bợ" Chó má, đừng nói là hai cái, ta ngay cả một cái cũng không có. Hơn nữa Đại Phong Ma Chú chính là ở trên của ta, mà lão già kia cũng đoán đúng, thời gian duy trì chỉ có năm phút đồng hồ.

"Ai!" đột nhiên Mễ Lạp Tác buồn bực nói: "Ta biết sau lưng ngươi cường đại, tất nhiên đối với ngươi cũng không thể trêu chọc được, mà tình hình hiện tại xem liền hiểu ngay, muốn động thủ chính là lưỡng bại câu thương, nhưng sau cùng nhất định ngươi cũng không che chở được Ái Liên Na. Làm gì đem cái mạng nhỏ mình nhận lấy không công? Ngươi tuổi còn trẻ, vì một kẻ đào phạm mà toi mạng, thật sự rất không đáng a. Hay là thôi đi, cùng lắm thì chúng ta đối ngoại, đúng là ngươi sau khi bị nàng lừa gạt, chủ động giao nàng cho chúng ta, như vậy, thanh danh của ngươi, thanh danh Long gia đều được bảo vệ?"

"Nhưng mà, lương tâm của ta không cho phép, danh dự Long gia cũng không lừa mình dối người để có được, ta có thể không cần danh dự, nhưng nhất định ta có thiên lý" Bần đạo lạnh lùng từ chối.

"Trời ơi! Mấy người Long gia các ngươi làm sao *** lại quật cường như vậy chứ?" Mễ Lạp Tác tức giận đến nỗi phải chửi tục. "Tiểu tử ngươi thật sự muốn bức ta động thủ hay sao?"

"Hừ! Hoặc là đánh nhau, hoặc là các ngươi quay đầu cút đi. Không có lựa chọn nào khác" Bần đạo hừ lạnh nói.

"Ngươi….! Tốt. Một khi đã như vậy cũng đừng chớ trách ta. Chuẩn bị cho ta" Mễ Lạp Tác hét lên khàn cả giọng: "Hỏi các ngươi một lần cuối cùng, giao hay không giao đào phạm Ái Liên Na?"

Đám thủ hạ của hắn là pháp sư cũng đều xuất ra hộ thuẫn và pháp trượng, làm ra một bộ dáng gây chiến bất cứ lúc nào. Nhưng mà ta thấy được tại trong mắt Mễ Lạp Tác là sự do dự. Ặc! Sợ cái rắm gì, có người dám động thủ, bần đạo trước hết giết hắn, sau đó thả ra kiếm quang đồ tể đám đồ đệ của hắn, ta nghĩ xử lý hoàn toàn bọn họ cũng không phí nhiều công phu. Cạc cạc. Làm ta vui vẻ nhất chính là, vô luận thắng hay bại, thế lực giáo đình ít nhất giảm hơn ba thành. Bần đạo đâu có không biết đạo lý biết thời biết thế chứ.

"Thật quá nhiều lời. Ngươi rốt cuộc có dám đánh hay không?" Bần đạo không kiên nhân quát lên. Nhóm khổ tu phía sau ta cũng nắm quyền trượng trong tay thật chặt, kỵ sĩ hai bên cũng không buông giáp xuống, đại chiến đã hết sức căng thẳng. Cạc cạc! Mễ Lạp Tác này có muốn động thủ hay không thì lên tiến? Làm chúng ta nóng nảy. Ta phát ra thần thức xuyên qua thì nhìn thấy cả người của hắn đang run run. Xem ra sự tức giận không ít a, nhưng mà lại sợ làm cho chuyện lớn hơn, dẫn đến không xong việc, cho nên cũng không dám trực tiếp động thủ. Nhưng muốn bảo hắn cứ như vậy mà lui về, thì mặt mũi một trăm năm nay ai sẽ thay hắn khai báo đây.

Đang lúc chúng ta giương cung bạt kiếm căng thẳng, thì một trận vó ngựa vang lên đánh phá sự trầm tĩnh. Thanh âm được truyền đến từ bên trong thành, tọa kỵ lọt vào tầm mắt đầu tiên chính là Độc Giác thú kỵ sĩ. Bọn họ đã đến cơ hồ liền chứng minh phía sau tất sẽ có đại nhân vật. Không phải Giáo hoàng thì là Thánh Nữ Tiên Nhã đến đây. Lại gần hơn một chút nữa, nhìn thấy trên áo giáo của bọn họ là huy chương kim chữ thập đặc thù, ta chỉ biết là Tiên Nhã đã đến đây. Buồn bực a. Là mà một tiểu cô nương nhân từ đã đến, khẳng định là không đánh được. Xong rồi! Cái kế này của bần đạo xem như mất trắng. Về sau phải đợi một cái cơ hội tốt như vậy, thật không biết phải đợi đến năm nào tháng nào.

Nghi thức xuất trướng của Tiên Nhã thật xa hoa, bất quá tương đối nhân tính hóa chính là, bọn họ phái không ít người làm cho tất cả bảo hộ quân đoàn đang nằm sấp trên mặt đất mang về hai bên tiến hành cứu chữa, bằng không, bị kỵ binh giẫm đạp lên sợ là thành đống thịt nát. Đợi cho chiếc xe ngựa 12 con kéo Tiên Nhã chậm rãi dừng lại, không đợi người khác nâng đỡ, tự Tiên Nhã nhảy ra, tiểu nha đầu lúc này thành thục hơn nhiều, tính trẻ con ở trên khuôn mặt cơ hồ biến mất không thấy, mà biến chuyển thành một loại khí chất thánh khiết đặc biệt. Nàng sau khi nhảy xuống chuyện thứ nhất là một đường chầm chậm chạy đến trước mặt ta. Ánh mắt thâm tình nhìn nhìn ta, bất quá mang theo một tia nghi hoặc. Ta cũng không tái ngụy trang, rõ ràng đã xóa pháp thuật đưa ra nguyên bản chân diện mục.

"Ô… ô!" Sau khi Tiên Nhã xác nhận ra, rốt cục vẫn không nhịn được nước mắt chảy đầm đìa trên khuôn mặt, bổ nhào vào lồng ngực của ta, làm cho lời nói mấy vạn người đối nàng vấn an hành lễ của bọn họ ta cũng không nghe được. Bần đạo thật choáng váng a, nơi này có mấy vạn người đang nhìn. Bất quá, thấy bộ dáng kích động của Tiên Nhã, ta ngay cả dũng khí cùng lực lượng đẩy nàng ra cũng biến đi đâu mất. Quên đi, mặc kệ nó? Vẫn câu nói kia rất đúng, đi trên con đường của mình, làm kéo theo người khác.

Nghĩ vậy, tay của ta rốt cục lại giống như trước đây nhẹ nhàng vuốt vuốt bờ vai của nàng, sau đó bần đạo thâm tình nói: "Một ngày không thấy như cách ba thu. Ta rất nhớ ngươi a. Vốn dĩ thừa dịp đến Thánh đô để nhìn xem ngươi thế nào, nhưng tại thời điểm muốn đi lại bị người ta vây đánh. Không làm sao được đành phải bỏ chạy. Ngươi sẽ không trách ta đấy chứ?"

Cạc cạc! Bần đạo thừa nhận, bần đạo thẳng thắn, bần đạo nói dối. Kỳ thật, vốn nghĩ trộm đến trộm đi nhẹ nhàng, nhưng mà, nếu nói cho nàng biết rằng trong đầu nàng có Nhã Điển Na là một cục cưng của ta. Ta đây không bị nàng lột da hay sao. Căn cứ kinh nghiệm bần đạo cùng Nhã Điển Na ở chung mấy trăm năm, lựa chọn nói dối là sáng suốt nhất. Bất quá, bần đạo dám thề rằng, tuyệt đối là lới nói dối chân thật, nếu như bị các nàng bắt gặp được, ta tuyệt đối sẽ nhìn các nàng. Nếu sự thật không đúng. À mà không có, ta có nói dối đâu nào? Cho nên, nhân phẩn của bần đạo rất đáng tín nhiệm a. Cạc cạc!!

Đầu óc Tiên Nhã vẫn đang trống rỗng, nàng ngẩng đầu lên, nhìn ta nói: "Chỉ cần ngươi còn nhớ rõ ta, ta rất thỏa mãn"

"Nói cái gì đó!" Bần đạo nghiêm túc nói: "Ta đã quên chính mình họ gì, nhưng cũng không có thể quên được ngươi nha?"

"Ân!" Tiên Nhã càng thêm cảm động, giọt lệ càng rơi xuống. Hắc hắc. Xem ra, tuyệt chiêu mà năm đó bần đạo lừa Nhã Điển Na còn chưa mất hiệu nghiệm a. ặc ặc. Dễ chịu quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.