Là Con Gái Cô Gọi Tôi Ba Ba Trước!

Chương 84: Vệ sỹ




́ng rắn.

- Những việc này con đương nhiên biết.

Kiều Báo Quốc hơi chút buồn bực gật đầu.

- Nội bộ cũng cần phải có thời gian, ba thấy cũng có thể từ bên ngoài tác động vào.

Kiều Viễn Sơn nói.

- Ý của ba là từ sự can thiệp của Khu kinh tế Hoành Không?

Diệp Phàm vừa nghe liền hiểu ngay.

- Đúng vậy, một khi Khu kinh tế Hoành Không được thành lập. Cơ khí TQ cũng gần như trở thành một nhà máy trực thuộc Khu kinh tế Hoành Không.

Bất kể các đồng chí của Tập đoàn Cơ khí TQ nghĩ thế nào thì sự thật cũng như vậy. Còn Ban quản lý Khu kinh tế Hoành Không có quyền quản lý không thể tranh cãi đối Cơ khí TQ.

Nếu có đồng chí nào thực sự làm quá đáng thì Diệp Phàm con có thể ra tay chỉnh đốn một chút. Như thế cũng là danh chính ngôn thuận.

Hơn nữa, có thể thông qua Ban Quản lý cũng có thể tiến hành sự điều chỉnh thích hợp đối với Ban Đảng ủy Cơ khí Hoành Không. Ngay cả phía Ủy ban Quốc tư cũng khó mà nói được gì.

Nếu Ban Quản lý không có một chút quyền lực gì thì Ban Quản lý lập ra để làm gì.

Huống chi quan hệ của con với chủ nhiệm Cao Nhất Thiên cũng được đặt trong đó. Thực ra, đa phần công việc của Bộ đều là do Phó Chủ nhiệm thường trực Cao Nhất Thiên chủ trì.

Kiều Viễn Sơn đúng là tinh quái.

- Ba, việc thành lập Khu kinh tế Hoành Không bây giờ đang gặp phải khó khăn rồi.

Diệp Phàm nói.

- Đồng chí Chí Hòa không đồng ý?

Kiều Viễn Sơn sửng sốt hỏi.

- Không, chú Ninh vẫn rất ủng hộ. Chính là những đồng chí bên phía Điền Nam có vài suy nghĩ khác.

Diệp Phàm nói.

- Ừm.

Kiều Viễn Sơn hưởng ứng một tiếng.

- Hay là ba chào hỏi với các đồng chí bên Điền Nam một tiếng, con tin rằng bọn họ sẽ phần nào nghe lời có phải thế không nào?

Diệp Phàm hỏi. Diệp Phàm không muốn đối đầu với những đồng chí bên Điền Nam, như thế mọi người gặp nhau sẽ không ngại.

- Có đồng chí Chí Hòa ủng hộ con thì còn không làm được hay sao, con đừng chỉ chờ ta có thể mở lời.

Những lời này ta cũng không tiện nói, ta làm công tác tổ chức, can thiệp vào việc này hơi có chút không phù hợp.

Hơn nữa, không cẩn thận thì sẽ mất chức.

Kiều Viễn Sơn nhìn Diệp Phàm nói, rồi đột nhiên cười nói tiếp,

- Việc này có lẽ con đã nghĩ ra cách rồi có phải không nào?

- Ha ha, ba cũng nhìn ra rồi sao. Chỉ là con không muốn dùng đến thủ đoạn cực đoan này mà thôi.

Diệp Phàm đem việc đưa ra Hội đồng quản trị nói qua một lượt.

- Con à, con lo lắng quá nhiều rồi. Hội nghị Thường vụ tại sao thường xuyên xuất hiện kết quả giơ tay biểu quyết.

Chính là bởi vì ý kiến không thống nhất đấy. Nếu việc gì cũng có thể bàn bạc để đưa ra kết quả thì trên đời này quá yên bình rồi.

Các đồng chí bên Điền Nam có cách nghĩ của bọn họ, còn con cũng có cách nghĩ của con. Thực ra nói thẳng một chút.

Bọn họ chỉ để ý tới lợi ích của mình chứ chẳng quan tâm đến lợi ích của con đâu. Còn xây dựng Khu kinh tế Hoành Không là đại cục, bọn họ đã bất nhân thì các con còn nghĩa gì nữa.

Rất nhiều chuyện đều có sự đối ngược, mọi người đều có thể vượt qua được. Một khi việc cạnh tranh lợi ích lên đến đỉnh điểm, chỉ có thể sử dụng quy tắc đã định để giải quyết.

Kiều Viễn Sơn nói,

- Hơn nữa, con cũng đừng nghĩ các đồng chí bên phía Điền Nam đơn giản như thế.

Ngay cả khi con sử dụng biện pháp cứng rắn đối với việc này, tin rằng bọn họ cũng sẽ thông suốt.

Còn con nói là phá vỡ mối quan hệ, điều đó sẽ không thể xảy ra. Hai đồng chí Trần, Dương của tỉnh Điền Nam nếu không có chút trí tuệ nào thì cũng không thể được như ngày hôm nay đâu.

Diệp Phàm, con đừng có xem thường ý chí của các lãnh đạo. Nếu xem nhẹ thì chỉ có thể chứng tỏ ý chí của con mới là chưa đủ lớn.

- Ha ha, nếu con có ý chí của bố thì chẳng phải sẽ sớm leo lên cao rồi sao.

Diệp Phàm cười nói.

- Con đúng là.

Kiều Viễn Sơn vui vẻ, ông ta nhìn Diệp Phàm nói,

- Tuy nhiên, Báo Quốc vừa mới xuống, phải tạo được những thành tích không giống như trước kia thì mới được. Điểm này con là người hiểu rõ nhất. Bằng không sẽ khiến cho người ta coi thường.

- Việc này con cũng đã nghĩ tới rồi.

Diệp Phàm nói qua một lượt việc của Cảng Tân Môn.

- Đồng chí Bình Phong nói không sai, phải tranh thủ được đơn đặt hàng đó của Tân Môn. Khu kinh tế Hoành Không thành lập phải được phát triển.

Hơn nữa, tốt nhất là có thể phát triển vượt cả Đại quy hoạch Hoành Không thì mới là hoàn hảo. Một khi Khu kinh tế Hoành Không được thành lập, khí thế của bọn con cũng sẽ được nâng lên một bước mới.

Để đấu thầu được hoặc người ta muốn giúp đỡ bọn con thì đương nhiên cũng phải có một lý do hợp lý có phải không nào?

Kiều Viễn Sơn nói.

- Con sẽ cố gắng.

Diệp Phàm gật đầu, liếc nhìn anh vợ, nói,

- Đại cữu ca, về việc 3 tập đoàn gia nhập Đại quy hoạch Hoành Không, bên phía Cơ khí TQ có ý kiến gì hay không?

- Đương nhiên tôi không có ý kiến gì, tuy nhiên, tôi thấy Bí thư Nạp hình như có ý kiến. Hơn nữa, nghe nói gần đây Bí thư Nạp có liên hệ mật thiết với phía Điện khí Tây Nam.

Ông ta còn đích thân chạy đi đâu đó một chuyến. Tôi nghĩ là ông ta đến Điện khí Tây Nam để bàn chuyện với Cố Hữu Toàn và Ô Vân Sơn.

Tôi đã cho người thầm đi nghe ngóng, có lẽ là có liên quan đến việc hợp tác của 3 tập đoàn chúng ta.

Đối với việc gia nhập vào Đại quy hoạch Hoành Không, bọn họ có cách nghĩ của mình. Hơn nữa, một khi gia nhập chắc chắn sẽ lấy Tập đoàn Hoành Không là chính.

Bởi vì, Đại quy hoạch Hoành Không là do các chú tạo ra. Đây là sự thực không thể tranh cãi.

Kiều Báo Quốc nói.

- Quan hệ trước kia của Ô Vân Sơn với Ngô Trung Bảo rất thân thiết, hai người bọn đã nhiều lần qua lại với em.

Tuy nhiên, cuối cùng bọn họ cũng rất buồn bực. Người phản đối việc gia nhập vào Đại quy hoạch Hoành Không kịch liệt nhất chính là Ô Vân Sơn.

Còn thái độ của Nạp Mãi Đề Lâm có lẽ còn có chiều hướng mềm dẻo một chút. Đương nhiên không phải là nói thái độ của Nạp Mãi Đề Lâm có thay đổi, mà là muốn nói phong cách làm việc của người này không như Ô Vân Sơn.

Còn nói về Bí thư Đảng uỷ của Điện khí Cố Hữu Toàn em vẫn thấy rất lạ, cơ bản chưa từng tiếp xúc với ông ta. Người này có gì đó khó hiểu.

Diệp Phàm nói.

- Tuy cậu chưa từng tiếp xúc với ông ta, nhưng người ta lại hận cậu tận xương tuỷ.

Kiều Báo Quốc “hừ” một tiếng.

- Điều này đúng là lạ, dù là việc cạnh tranh lợi ích của hai tập đoàn cũng đâu cần phải hận em đến mức như thế chứ.

Diệp Phàm liếc nhìn Đại Cữu ca hơi chút nghi ngờ.

- Cậu đừng cho rằng ta đang doạ cậu, nhưng có lẽ cậu vẫn chưa hiểu được Cố Hữu Toàn là người như thế nào đâu.

Kiều Báo Quốc xoa cằm tỏ ra đắc ý.

- Ồ.

Diệp Phàm nhìn gã.

- Cố gia Cố Thiên Long ở Kinh thành chắc chú không xa lạ chứ?

Kiều Báo Quốc nói.

- Đương nhiên, lẽ nào Cố Hữu Toàn có liên quan tới bọn họ?

Cuối cùng Diệp Phàm cũng hiểu ra một chút.

Trước kia Cố Thiên Long đã khiến cho mình rời khỏi chiếc ghế Tư lệnh Quân khu trước thời hạn, còn cháu của ông ta Cố Tuấn Phi bây giờ đã trở thành người bại liệt.

Ngay cả con trai cả của Cố Thiên Long Cố Phong Sơn, khi đó đang là Phó Bí thư Đảng uỷ tỉnh Nam Phúc cũng vì việc của con trai mà bị điều đến làm việc ở ngành Tôn giáo quốc gia.

- Không sai, Cố Hữu Toàn chính là em họ của Cố Phong Sơn. Bố của Cố Hữu Toàn Cố Viễn Đình chính là em ruột của Cố Thiên Long.

Việc này vốn là tôi cũng không biết, sau khi Bí thư Nạp chạy đến chỗ bọn họ thì tôi đã lưu ý.

Cho người đi tìm hiểu một số quan hệ trong gia đình của Cố Hữu Toàn, thế là đã phát hiện ra được thông tin quan trọng này.

Kiều Báo Quốc nói.

- Nếu như thế thì Cố Hữu Toàn mới là trở ngại lớn nhất của các anh trong việc gia nhập Đại quy hoạch Hoành Không. Còn Ô Vân Sơn và Nạp Mãi Đề Lâm cũng có những tính toán cho lợi ích của mình.

Diệp Phàm gật đầu nói.

- Điều đó là chắc chắn, Hội nghị Hiệp thương sáng mai có lẽ sẽ có một “trận đấu”. Cậu phải chuẩn bị cho tốt. Có lẽ việc này nếu thực sự phải gia nhập thì sẽ có trở ngại rất lớn. Tôi cảm thấy hy vọng không nhiều.

Kiều Báo Quốc nói.

- Ai muốn cản hy vọng của em, em cũng không ngại sẽ đá người đó.

Diệp Phàm dứt khoát.

- Không đá được đâu em rể ạ, ba người bọn họ là người cầm lái của hai tập đoàn lớn. Chỉ một mình ta ủng hộ thì quá yếu. Hơn nữa ta cũng vừa mới đến đó, sức nặng của lời nói rất yếu. Về việc này ta vốn cũng đã bàn bạc với Bí thư Nạp rồi. Tuy nhiên, con cáo già đó chẳng thể hiện ra điều gì cả.

Kiều Báo Quốc nói.

- Anh sợ rồi hả.

Diệp Phàm không chịu được liền mỉa mai.

- Tôi sợ gì chứ?

Kiều Báo Quốc tức giận, tuy gần đây quan hệ của với Diệp Phàm có cải thiện nhiều, nhưng trong lòng Báo Quốc vẫn có chút vướng mắc. Đương nhiên là do hào quang của Diệp Phàm đã tạo ra áp lực rất lớn đối với Kiều Báo Quốc.

- Anh sợ chỗ mình ngồi chưa vững cho nên không dám đắc tội với những người đó mà thôi, dù nói thế nào việc thành lập Khu kinh tế Hoành Không cũng là tốt cho anh. Vì thế, anh phải thể hiện sự ủng hộ rõ ràng đối với công việc của em.

Khí thế của Diệp Phàm mạnh hơn chế áp Kiều Báo Quốc.

- Tôi mặc kệ, các cậu thành lập hay không thì liên quan gì đến tôi. Hơn nữa, cậu cũng đừng có nói dễ nghe như thế.

Vì tôi, vì bản thân cậu mới là chủ yếu nhất. Khu kinh tế Hoành Không được thành lập rồi, đồng chí Diệp Phàm cậu ngồi vào vị trí Chủ nhiệm Ban Quản lý, cao quá rồi.

Kiều Báo Quốc tôi khi đó lại chính là cấp dưới của chú. Thế nào, thoải mái quá phải không nào?

Kiều Báo Quốc tức giận.

- Thoải mái, đó là đương nhiên. Tuy nhiên, em đã ở Tập đoàn Hoành Không này 2 năm rồi. Sau khi em đi chẳng phải là của anh hay sao, Diệp Phàm em trải đường cho anh, anh lại không biết tốt xấu.

Cùng lắm thì chặt một cái thành hai. Em cũng chẳng muốn thành lập Khu kinh tế, Đại quy hoạch Hoành Không cũng đủ để em tạo được thành tích rồi.

Diệp Phàm “hừ” lạnh lùng.

Thấy Kiều Viễn Sơn vẫn đứng bên không nói gì, cũng không biết trong đầu bố vợ mình đang nghĩ gì.

- Đó là việc của cậu, tôi không quan trọng.

Kiều Báo Quốc “hừ” nói, dường như sự tức giận bị kìm nén trước kia đối với Diệp Phàm nay lại bộc phát.

- Ba, nếu Kiều đại công tử của chúng ta đã có thái độ như vậy rồi thì con cũng không cần phải bàn nữa.

Có ý gì, việc cỏn con cũng không dám đứng ra ủng hộ con, lẽ nào Diệp Phàm con trời sinh ra là phải bôn ba vất vả vì anh vợ.

Uy phong của Kiều gia đại viện đâu mất rồi, con cảm thấy anh ấy cũng không cần phải quá cẩn thận như thế.

Cần phải để cho ba con cáo già kia nhìn thấy đại pháo của Kiều gia đại viện không phải là hư thực mới phải chứ.

Tuy lời con nói có hơi quá khích nhưng đây là sự thực. Nếu sáng mai đồng chí Kiều Báo Quốc anh cũng không ủng em thì một mình em cũng sẽ chiến đấu với ba lão hồ ly đó.

Diệp Phàm nói.

- Được rồi, hai đứa nói đi nói lại rồi lại vãi nhau rồi. Thực ra ta chưa nghĩ được, tính khí này của hai đứa con làm sao lại có thể đi tới được như hôm nay.

Con xem xem, như thế có phù hợp với thân phận hiện tại của hai đứa hay không? Có lẽ giống với hai đứa đầu đường xó chợ thì đúng hơn.

Chặt một cái làm hai thì ai được lợi? Việc ngày mai nhất định Báo Quốc phải một lòng ủng hộ Diệp Phàm.

Hai đứa đồng lòng thì uy lực mới có thể phát huy được mạnh nhất. Bằng không, Kiều gia đại viện thực sự sẽ để cho người ta cười cho.

Người ngoài người ta có thể đồng tâm, hai đưa các con lại nội chiến như thế. Các con đang muốn làm gì thế?

Kiều Viễn Sơn “hừ” nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.