Là Con Gái Cô Gọi Tôi Ba Ba Trước!

Chương 49: Đại viện tử




́i lạy núi Côn Lôn.

- Tính rồi, tính cái rắm. Ngọc sư đệ, cậu xem mấy ngàn năm qua phái Côn Lôn chúng ta có chật vật như vậy bao giờ chưa? Thù này không báo chúng ta còn dám xưng là Côn Lôn đại phái sao, còn gì là thể diện nữa? Thù này, phải báo, nhất định phải báo.

La Hồ Sơn tức giận.

- Tôi không phải nói là không báo thù, nhưng phải từ từ.

Ngọc Hồng Đông nói.

- Côn Lôn chúng ta thật sự không có cao thủ sao? Các cậu sai rồi.

Dương Trấn Tử đột nhiên nói.

- Còn có cao thủ, ở đâu?

La Hồ Sơn nói

- Vũ sư huynh tiên thiên đại viên mãn đều đã như vậy, chứng tỏ Diệp Phàm kia thực lực đúng là đáng sợ.

Mặc dù là hắn áp dụng thủ đoạn bất chính ám toán Vũ sư huynh thì hắn cũng là thực hiện được.

Cho nên, nếu ra tay với Diệp Phàm, tôi và anh đều không được. Ít nhất cũng phải cao thủ tiên thiên mới có thực lực này.

Phái chúng ta ngoài Vũ sư huynh còn có ai tiên thiên?

- Hừ, thật sự không được, tôi phải đi bái sơn.

Dương Trấn Tử hừ lạnh nói.

- Bái sơn?

La Hồ Sơn cùng Ngọc Hồng Đông nhìn Dương Trấn Tử với vẻ khó hiểu.

- Trong phái có quy định, ngoài gặp nguy hiểm liên quan đến sinh tử tồn vong của môn phái, nếu không không được đi “bái sơn”.

Việc này, chỉ giao cho mỗi chưởng môn. Các cậu đương nhiên không biết. Hôm nay sẽ cho các cậu biết. Trên núi Côn Lôn chúng ta còn có một chuyện “bái sơn”.

Nhưng, đối với kết quả của việc “bái sơn” chúng tôi cũng không rõ ràng lắm. Nhưng, các thế hệ chưởng môn vẫn truyền lại như thế.

Tôi nghĩ, nếu có thể giải quyết vấn đề nguy hiểm của môn phái, “bái sơn” chắc chắn tồn tài cao thủ, nếu không sao có thể giải quyết?

Dương Trấn Tử nói là chuyện long trời lở đất. Chính hai vị trưởng lão Ngọc La cũng khiếp sợ không hiểu.

Thật lâu sau, La Hồ Sơn hỏi

- Chưởng môn, núi này ở đâu, đi bái như thế nào?

- Việc này tôi không thể nói, tôi không phải đã nói, mỗi thế hệ chỉ có chưởng môn biết được bí mật này sao.

Chưởng môn đời trước dặn đời sau, đến giờ tôi còn chưa sử dụng quyền lực này bao giờ. Việc này tôi còn lo lắng rằng “sơn” này tuyệt đối không dễ bái.

Muốn dùng cơ hội này vì Diệp Phàm, về sau nếu môn phái gặp nguy hiểm

Bởi vì “sơn” này không thể thường xuyên bái. Cơ hội hữu hạn, chúng ta không thể lãng phí. Phải thận trọng.

Dương Trấn Tử vẻ mặt nghiêm trọng.

- Vậy vẫn từ từ, nếu đại sư huynh có thể tỉnh dậy, việc này dễ giải quyết rồi. Hơnn nữa sẽ biết rõ hắn ám toán thì cũng hết sức quan trọng. Nếu không, chúng ta mười phần mù quáng. Đến giờ cũng không rõ vì sao đại sư huynh lại như thế. Mà Diệp Phàm bị thương thế nào chúng ta cũng không rõ ràng lắm.

La Hồ Sơn nói.

Chớp mắt đã đến cuối năm.

Diệp Phàm kiêm nhiều chức nên bận rộn. Công nhân viên chức tập đoàn Hoành Không vẫn đang chờ đưa tiền lì xì.

Trước khi nghỉ lễ, địa khu Giang Hoa tiến hành một lần điều chỉnh nhân sự.

Con của Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Bạch Vạn Thăng đến địa khu Giang Hoa nhận chức Ủy viên địa ủy, kiêm Bí thư địa thành ủy Giang Hoa. Bạch Vạn Thăng tự mình đưa con đến.

Sau khi công bố quyết định chính là ăn cơm chiều, ăn cơm chiều xong Bạch Vạn Thăng cùng Diệp Phàm uống trà.

- Trợ lý Diệp, nhớ lại chuyện trước kia, Bạch Vạn Thăng tôi có chút chấp nhất. Lúc đó nhìn vấn đề góc độ hoàn toàn khác.

Nhưng, hiện giờ nghĩ thông, nhìn đại quy hoạch Hoành Không có thể phát triển, tôi rất vui. Địa khu Giang Hoa chuyển điện huyện Lăng Hà, đây là một cơ hội lớn.

Mà hiện giờ các anh đang quy hoạch đường cao tốc Lăng Hà Giang Hoa tôi rất hài lòng.

Một khi cao tốc hoàn thành, thủ phủ địa khu Giang Hoa cùng thành phố Giang Hoa có thể được nối liền.

Cơ hội phát triển cũng tốt. thành phố Giang Hoa thành thành phố vệ tinh của khu trung tâm mới.

Tôi hi vọng khi còn sống có thể nhìn thấy kết quả này.

Bạch Vạn Thăng vẻ mặt chân thành.

- Trưởng ban Bạch yên tâm, nguyện vọng tốt đẹp của ông chúng tôi sẽ giúp ông thực hiện. Hơn nữa hiện giờ đồng chí Hoa Giang đã đến thành phố Giang Hoa, cậu ta sẽ là tác giả trực tiếp thực hiện nguyện vọng của lão Bạch. Tôi sẽ ủng hộ bằng chính sách và tài chính. Tin rằng trong tương lại không xa, ông có thể nhìn thấy kết quả.

Diệp Phàm cũng thái độ thành khẩn.

Nếu Trưởng ban Bạch người ta đã hạ mặt, mình còn làm gì, người đứng giữa điều đình chuyện này chính là Lưu lão. Tuy nói Lưu lão cũng không trực tiếp nói gì nhưng hai bên đều có thể hiểu ý.

- Vậy là tốt rồi, trợ lý Diệp, gần đây các anh xây dựng tổ chức Đảng kiến thiết Hoành Không rất thành công.

Đảng viên nòng cốt trên thực tế đã nhận thử thách trong kiến thiết, học được kinh nghiệm về như vậy lại càng tăng thêm sức mạnh.

Hơn nữa đảng viên nòng cốt đi đầu tác dụng rất rõ ràng. Từ lãnh đạo cho đến công nhân đều có phong trào học tập.

Công trường có một khí thế mời.

Trưởng ban Bạch cười nói.

- Trưởng ban Bạch quá khen, đây chỉ là một chuyện bình thường. Công tác tư tưởng cho các đảng viên đương nhiên là việc không thể ngừng.

Kết hợp với thực tế xây dựng cũng là kiểm nghiệm năng lực thực tế của các đảng viên. Có một số đồng chí nói thì hay nhưng khi ra thực tế làm được hay không sẽ biết ngay, lời nói hùng hồn thành vật bài trí hết.

Tình hình này không thuận lợi cho việc triển khai công tác. Vì tình huống này nên lãnh đạo Tập đoàn Hoành Không chúng tôi đã quyết định việc này.

Hơn nữa, lại gồm đảng viên của hai tỉnh học tập. Thứ nhất là lấy việc huấn luyện là nòng cốt chính, để họ trở về bắt đầu công tác có hiệu quả.

Giai đoạn tiếp theo chính là nhóm nòng cốt sau khi trở về sẽ thực hiện việc lớn như thế nào, phát huy tác dụng của mình như thế nào.

Về việc này tôi đang muốn báo cáo Trưởng ban Bạch một chút…

Diệp Phàm cũng nhân cơ hội báo cáo nể mặt Bạch Vạn Thăng một chút.

Việc này không báo cáo thì không báo cáo, trên thực tế cũng không phải việc lớn gì, quan trọng chỉ là vấn đề thái độ.

Người ta Bạch Vạn Thăng đã hạ mình, hắn đương nhiên phải cho mình là cấp dưới của ông ta.

- Ôi, không tồi, đối với giai đoạn phát triển của các cậu, Tỉnh ủy chúng tôi cũng quyết định cử một tổ công tác tham gia tổ xây dựng đảng của các cậu.

Phối hợp với thực hiện quy hoạch của Hoành Không. Hơn nữa, ý định của chúng tôi chính là điều động một ý đảng viên đã tham gia xây dựng quy hoạch thành công vào cộng đồng học tập.

Muốn mở rộng tổ công tác đảng xây dựng quy hoạch ra phạm vi toàn tỉnh. Quy mô phải lớn hơn nữa.

Đồng chí Diệp Phàm, cậu xem như vậy có được không?

Trưởng ban Bạch cười nói.

- Tôi phải cảm ơn Trưởng ban Bạch, tổ công tác đảng xây dựng được coi trọng, tôi hoàn toàn đồng ý với đề nghị của Trưởng ban Bạch.

Vậy sang năm mới chúng ta sẽ bàn chuyện này. Đến lúc đó, tôi sẽ gửi Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy một bản báo cáo.

Diệp Phàm nói.

Biết đây là Bạch Vạn Thăng tạo thế cho mình, việc này triển khai ra, thì Diệp Phàm sẽ là người sáng lập.

Học tập chính trị có vẻ khó tạo ra thành tích, trên thực tế cũng là nơi dễ tạo ra thành tích nhất. Một khi có hoạt động, sẽ lại bổ sung thêm cho Diệp Phàm thành tích.

Trên thực tế, năng lực công tác của Diệp Phàm đã được lãnh đạo tán thành. Ở phương diện này lại có thành tích, vậy mười phần hoàn mỹ.

Bạch Vạn Thăng đưa ra viên đạn bọc đường như vậy đương nhiên cũng là trải đường cho con trai. Trước kia quan hệ với Diệp Phàm mâu thuẫn, hiện giờ con lại thành cấp dưới của người ta, không làm thế không được.

Không phải độc nhất vô song, Diệp Phàm vừa mới trở lại tập đoàn Hoành Không liền nhận được điện thoại của Trưởng ban tổ chức tỉnh Thiên Vân.

Trưởng ban Vát cũng ra sức khen ngợi Diệp Phàm về việc triển khai tổ công tác đảng xây dựng quy hoạch học tập.

Hơn nữa, ý tứ không khác gì Trưởng ban Bạch.

Diệp Phàm đương nhiên vui vẻ, hai tỉnh thống nhất như vậy đối với hoạt động của tổ đảng xây dựng cũng thuận lợi hơn một bước.

Lam Tồn Quân nghe nói việc này sau đó thiếu chút nữa cười toe toét nói:

- Anh Diệp, vẫn là cách của anh, ban đầu tôi còn có chút nghi ngờ có được hay không, hiện giờ xem ra ánh mắt của anh chuẩn hơn tôi.

- Cái này căn bản là chó ngáp phải ruồi. Mục đích của tôi chỉ là vì làm cho hoạt động này có thể triển khai, làm cho đồng chí Thái Trung có thể ủng hộ công tác của cậu.

Không thể tưởng tượng được lại có thể thành công, thật không ngờ. Thật đúng là một thu hoạch ngoài ý muốn.

Gần đây Thái Trung rất sôi nổi, đối với chuyện này anh ta rất quan tâm.

Nhưng, gần đây anh ta có chút ý tứ gì với cậu không?

Diệp Phàm hỏi.

- Tuy không nói thẳng ra, nhưng gần đây thái độ của anh ta có thay đổi lớn trên hội nghị thường vụ. Hơn nữa lần trước phương án sáu triệu có thể thông qua cũng là anh ta ra mặt mạnh mẽ. Việc này có lẽ là chọc giận Dương Chí Thăng. Người này gần đây có chút lạ.

Lam Tồn Quân cười nói.

- Xem ra còn phải tăng cường lung lạc anh ta mới được, lại cho anh ta một chút “ưu đãi” là được.

Vài ngày sau hai tổ công tác của hai tỉnh được cử xuống gia nhập tổ đảng xây dựng của chúng ta. Quy mô càng lúc càng lớn.

Đến lúc đó, ảnh hưởng cũng theo nước lên thuyền lên. Mà Thái Trung cũng phải tỏ thái độ mới được.

Nếu không, tổng huấn luyện viên sau này có đến lượt anh ta hay không cũng khó nói.

Diệp Phàm hừ nói.

- Đó là đương nhiên, một khi Ban tổ chức của hai tỉnh gia nhập có lẽ cử một phó trưởng ban xuống đây phối hợp triển khai công tác.

Đến lúc đó, cấp bậc rất cao, trình tự cũng theo đó mà đề cao. Thái Trung là một cán bộ cấp phó giám đốc sở muốn giành chỗ thì phải xem biểu hiện của anh ta. Tuy nói đều là chiến tuyến tổ chức nhưng là trong tay người ta.

Lam Tồn Quân nói.

- Cậu nói xem đồng chí Dương Chí Thăng có tiếp tục ngồi xem không?

Diệp Phàm cười nói.

- Thật ra anh ta hiện giờ có lẽ đã động tâm, chẳng qua hiệu được hoạt động này là anh và tôi muốn làm nên không xin gia nhập. Anh ta không nói chúng ta cũng không để ý đến anh ta, xem ai có thể làm được.

Lam Tồn Quân cười gượng một tiếng.

- Ha ha, khá lắm cậu Lam, cậu làm vậy không phải là làm cho đồng chí Dương Chí Thăng keo kiệt chết sao.

Diệp Phàm cười nói.

- Đây đều là cách làm của anh Diệp, nếu không, tôi còn không có cách nào nắm anh ta. Hơn nữa, không có cách này thì Thái Trung đã bắt tay với Dương Chí Thăng, mọi việc đã được người ta quyết định, tôi còn có chuyện gì làm.

Lam Tồn Quân giọng đầy cảm kích.

Tết đến…

Lần đầu tiên Diệp Phàm ăn tết với Kiều Viên Viên và các con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.