Là Con Gái Cô Gọi Tôi Ba Ba Trước!

Chương 47




- Cái này thì tôi không rõ ràng lắm, tôi chỉ có thể nói cho anh biết phương pháp thu hút Trùng vương của mình mà thôi, có thể thành công hay không thì tôi không dám chắc. Tuy nhiên, tiên sinh cứ thử xem...

Huyết Cương nói phương pháp thu hút trùng vương với Diệp Phàm.

- Hiện tại cô cần hồi phục, cho nên, đến những nơi có âm khí nồng đậm sẽ đẩy nhanh quá trình hồi phục hơn. Cho nên trong khoảng thời gian này, cô cứ tự do hoạt động.

Diệp Phàm nói.

- Vậy được, tôi đi trước đây.

Huyết Cương nói, xoay người kích động bay lên không mà đi.

- Hút khí, hút khí...

Diệp Phàm muốn đem con dơi ra, về sau sử dụng phương pháp thu hút trùng vương mà Huyết Cương truyền cho.

Tuy nhiên, giằng co một buổi tối nên chẩng có cảm giác gì nưa, hắn không khỏi có chút ủ rũ.

Tuy nhiên, dù là ủ rũ nhưng Diệp Phàm vẫn với khí khái không chịu thua. Vì thế mỗi ngày cân nhắc vấn đề này, ban ngày cũng khống chế con dơi luyện tập hút khí như vậy.

Buổi tối ba ngày sau, vẫn ở bên cạnh đầm nước. Diệp Phàm một mình vừa coi Mỹ nhân ngư tự do bơi lội tong nước, vừa luyện tập.

Rầm

Hình như cái gì đó nổ tung, Diệp Phàm cảm thấy thân thể mình rung lên. Cảm giác như thể trên người mình bị viên đạn đâm thủng, một đường khí trạng từ chỗ bị đâm thủng bị con dơi hút lên.

Khí tạng này khiến người ta có cảm giác tê dại, có chút mềm mềm. Diệp Phàm bắt đâuì cẩn thận động chuyển tâm pháp võ công.

Khí thể này bướng bỉnh giống như một đứa trẻ, ban đầu còn không chịu đi theo Diệp Phàm.

Suốt cả một buổi tối, Diệp Phàm mới bước đầu thu phục được nó. Phát hiện khí trạng này hình như rất quen thuộc với mình. Về sau hướng luyện công tuần hoàn theo kinh lạc mà đi lên.

Không lâu sau, Diệp Phàm phát hiện. Những khí trạng này cũng có thể truân tích trong đan điền. Tuy nói ban đầu không tương dung với nội khí bên trong đan điền.

Nhưng, trải qua vài ngày luyện tập của Diệp Phàm, cuối cùng cũng có thể khiến đan điền tiếp thụ khí thể kỳ quái này.

Hơn nữa, Diệp Phàm làm cho nó từ từ dung hợp với nội khí, cuối cùng đã thành công, hắn vui mừng khôn xiết. Đây không phải là một cách để tăng cường nội khí hay sao?

Về sau mỗi ngày thí nghiệm, phát hiện càng ngày càng dung hợp.

Mà khí đan điền của mình dường như cũng được tăng lên một ít, đây cũng có thể coi là một biện pháp luyện công tốt.

Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiện, nơi có thể thu hút loại khí trạng này thu hút rất nhanh, hình như thứ này ở nơi này có rất nhiều loại.

Ví dụ như, bên cạnh đàm nước khí trạng khá nhiều.

Còn ở thị trấn Hoành Không cơ bản là không có khí trạng đặc biệt này. Diệp Phàm hiểu, loại vật khí trạng này có lẽ không phải là không khí, nó phải là một loại khí có trong không khí.

Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng không biết loại khí này là khí gì, dù sao có thể có tác dụng đối với việc luyện công của mình, cũng không cần phải quan tâm nhiều nó là loại khí gì.

Diệp Phàm tạm thời gọi nó là " ngoại khí", bởi vì khí trong cơ thể người luyện võ luyện ra gọi là "nội khí". Còn loại khí đến từ bên ngoài cơ thể này gọi là "ngoại khí" cũng có chút đạo lý.

Ngày 8 tháng 2 năm 2007, là ngày đại hôn của Diệp Phàm.

Hồng Diệp Bảo cũng giăng đèn kết hoa, các huynh đệ trong giới quốc thuật do Xa Thiên dẫn đầu đều đã tới.

Tiệc rượu tổ chức ở khách sạn Kim Đô.

Đương nhiên, đại viện Kiều gia cũng giăng đèn kết hoa, tuy Kiều Viễn Sơn không muốn làm rình rang quá nhưng vài chiếc đèn lồng lớn là phải có.

Còn xe đón dâu cũng không quá xa hoa, tất cả đều là xe Hạ Lợi màu xanh, thuê từ công ty taxi. Đương nhiên, xe thuê cũng chỉ có hơn mười chiếc.

Đoàn xe rước dâu này rất bình thường, bình thường đến mức ở đường phố thủ đô không ai chú ý cả. Họ còn tưởng là dám cưới của hai gia đình bình thường.

Diệp Phàm hôm nay là chú rể, tự lái xe đến đốn Kiều Viên Viên. Diệp Phàm đương nhiên là một thân chính trang, còn Kiều Viên Viên thì diện một bộ váy cô dâu lộng lấy, khiến cho đấng mày râu phải rớt tròng mắt ra ngoài…

Tất cả mọi người của Kiều gia đều đến rồi. Cả đại gia đình cũng có đến mấy chục người, tối hôm trước Kiều Viễn Sơn cũng tổ chức tiệc rượu, địa điểm ngay tại đại viện Kiều gia.

Khách mời cũng không nhiều, và hầu hết là khách của Kiều Viễn Sơn. Đương nhiên những vị khách mời đó phân lượng không hề nhỏ, tất cả đều là những Chủ tịch tỉnh, Bí thư Tỉnh ủy hay đại soái biên cương…

Buổi tối thứ hai khách mời của Diệp Phàm hầu như là những khách mà Triệu Bảo Cương mời hôm Diệp Thanh Liên bái làm ông nội.

Chỉ là khách Diệp Phàm mời đến hôm nay không nhiều các cụ già như hôm trước Triệu Bảo Cương mời.

Vốn Vương Nhân Bàng đề nghị làm ở Hồng Diệp Bảo cho tăng thêm không khí, tuy nhiên dù sao khuôn viên của Hồng Diệp Bảo quá rộng.

Một biệt thự lớn như vậy của quan chức mà để phóng viên đăng tin ra ngoài thì sẽ phiền toái lớn.

Tuy nói là tiền mua biệt thự là do Diệp Phàm tự kiếm, nhưng dù sao cũng nên tránh đi thì hơn. Cho nên cuối cùng đặt ở khách sạn Kim Đô.

Đây đối với Cổ gia mà nói là một chuyện vui lớn, cha của Cổ Phi Phi là Cổ Tắc Thiên đích thân đến khách sạn, đích thân mình sắp xếp mọi việc.

Hiện tại Cổ gia đã thật sự thấy được năng lực của Diệp gia, đã muốn hoàn toàn muốn dựa vào Diệp gia.

Hơn nữa, Cổ gia cũng muốn nhân cơ hội này làm quen với những khách mời của Diệp gia…Nếu thuận lợi điều này sẽ rất có lợi cho hoạt động kinh doanh của Cổ gia.

Cổ gia thật sự đã nhìn thấy những cái lợi khi đi theo Diệp gia. Bởi vì thái độ của Cổ gia đối với Diệp gia thay đổi

Vương Long Đông hiện tại có thân phận rất cao trong Cổ gia, mỗi lời gã nói ở Cổ gia đều rất có trọng lượng.

Thấy như vậy người vui nhất là Cổ Phi Phi, ở nhà không những là công chúa mà còn là hoàng hậu.

Xe rước dâu đầu tiên tới Hồng Diệp Bảo, người nhà Diệp Phàm đều ở trong biệt thự này.

Hồng Tà và Lệ Vô Nhai hôm nay cũng rất phấn chấn, hai người hiện tại đeo chân giả.

Loại chân giả nhập từ nước ngoài này đi lại cũng rất tiện, vì hai người công lực rất cao nên có thể đi lại một cách rất tự nhiên.

Hai người đều mặc trang phục truyền thống, chân cũng đeo giày vải. Nghe nói đây là giày vải mà Chu Chân Chân đích thân may cho. Khi đeo xong, Hồng Tà còn có chút cảm thán, còn Lệ Vô Nhai thì cảm thán nói:

- Thế nào, có vợ cũng tốt đấy chứ.

- Khoe khoang cái gì thế?

Hồng Tà liếc mắt nhìn một cái.

- Thì khoe vợ chứ sao, nếu không phải chị dâu cậu thấy cậu đáng thương cũng may cho một đôi thì liệu cậu có có mà đi không?

Lệ Vô Nhai cười nói.

- Tôi cũng sẽ tìm người may cho.

- Đi tìm đi, Nhất Diệp sư thái không phải vẫn ở núi Nga Mi sao? Có bản lĩnh thì đi tìm đi.

Lệ Vô Nhai dùng phép khích tướng.

Hồng Tà vừa nghe thấy tên Nhất Diệp sư thái là người mềm nhũn.

Chưởng môn Võ Đang Trương Thiên Lâm dẫn theo mấy trưởng lão đến chúc mừng, mà phái Lao Sơn cũng cử Ngưu Ly đạo trưởng đến tặng quà.

Phi Linh Đang Tuyết Nha Nha không có mặt, mà đại diện Tuyết gia là mẹ của Tuyết Hồng. Cũng chiếu lệ tặng một số lễ vật đặc biệt của Tuyết gia, không có bán bên ngoài.

- Em đã đến rồi?

Thấy Nam Vân Thiên Mi tiến vào, phía sau là mấy người của Kim Lăng Nam Vân gia bê lễ vật. Diệp Phàm có chút xấu hổ.

- Tôi thay mặt anh tôi đến, kỳ lạ lắm hả?

Nam Vân Thiên Mi bình thản nói.

- Vậy…mời vào.

Diệp Phàm giơ tay xa. Mấy người Xa Thiên liền tiến lên đón quà tặng.

Tuy nhiên, dáng người thoát trần của Nam Vân Thiên Mi thật khiến người ta phải chú ý. Không hề thua kém Kiều đại tiểu thư đang mặc áo cưới là bao.

- Anh Diệp, hôm nay có trò hay để xem rồi hả?

Vương Nhân Bàng ghé vào tai Diệp Phàm nói, rồi chớp mắt với Nam Vân Thiên Mi.

- Trò hay gì, cậu muốn ăn đánh có đúng không?

Diệp Phàm tức giận nói.

- Nhìn kìa, lại thế nữa rồi.

Vương Nhân Bàng buồn rầu nhéo nhéo nắm tay.

- Cậu nói trong lòng Nam Vân Thiên My có tư vị gì?

Không ngờ Trương Ẩn Hào lại buông ra một câu như vậy.

- Có tư vị gì à, là vị chua rồi.

Vương Nhân Bàng vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa,

- Cút đi cho tôi, đừng có ở đây mà nói lung tung nữa.

Diệp Phàm trừng mắt.

- Tôi cút, được chưa, không nói nữa.

Vương Nhân Bàng nhíu mày, cười cười rồi chuồn mất.

- Haiz, đàn bà nhiều cũng nhiều phiền toái lắm.

Trương Ẩn Hào thở dài.

- Đúng vậy, đặc biệt là những người đàn bà này ai nấy đều cao ngạo, ai nấy đều ưu tú.

Nói vậy chứ trong lòng Diệp lão đại cũng không phải không có tư vị. Cá và tay gấu, khó mà có được cả hai. Cũng không biết trong lòng Nam Vân Thiên Mi bị tổn thương như thế nào.

Hôm nay theo lý mà nói hẳn là cô sẽ không đến, nhưng cuối cùng cô vẫn đến. Đồng chí Trương, cậu nói xem, hôm nay cô ấy đến liệu có phải để cho Kiều đại tiểu thư nhìn thấy hay không? Hơn nữa, coi quần áo của cô, chỉ cần sửa lại một chút là thành áo cưới rồi.

Đường Thành nói.

- Khó đấy, Diệp lão đại thì càng khó. Kiều đại tiểu thư phỏng chừng cũng có thể nhìn ra điều gì đó. Chuyện này hình như Diệp lão đại giấu quá kín, nhưng ghen tuông là thiên tính của phụ nữ mà. Có lẽ Kiều tiểu thư cũng như vậy, tối nay Diệp lão đại có khi phải quỳ xuống mà xin ấy chứ.

Đêm tân hôn mà phải như vậy, thật là đáng thương.

Trương Ẩn Hào rung đùi đắc ý, “nói xấu” người nào đó.

- Thằng nhóc cậu phải quỳ thì có ấy, cứ chờ xem, sẽ có ngày cậu phải như vậy.

Bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Diệp Phàm, khiến cho Trương Ẩn Hào giật nảy người. Rồi chợt nhớ ra lỗ tai của tay Diệp Phàm này thật sự rất thính, dường như mình cách hắn một dặm hắn cũng nghe thấy vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.