Là Con Gái Cô Gọi Tôi Ba Ba Trước!

Chương 44: Bệnh viện




́t Chiêm Hùng bày tỏ thái độ cứng rắn.

- Lão Thiết, anh nói vậy là có ý gì. Bộ cũng không thể nói anh đúng không? Hiện giờ tôi không phải là đại diện cho bộ trao đổi với anh chuyện này.

Xem có cách nào để vẹn toàn hai bên giải quyết tốt việc lớn này. Nếu anh cứng rắn làm như vậy, bộ chắc là không thể ngăn.

Bởi vì pháp luật nên như thế, nhưng lo lắng hậu quả thôi. Đây đối với Diệp Phàm mà nói cũng không có lợi.

Tôi biết, tình cảm của hai anh thân thiết, nhưng tình thân cũng phải suy nghĩ một chút cho hắn có phải không?

Quách Thiên Minh thiếu chút nữa khuyên hết nước hết cái.

- Lão Quách, không phải Thiết Chiêm Hùng tôi không nể mặt anh, chuyện này không thể thương lượng. Ngay cả người anh em thân thiết nhất của Thiết Chiêm Hùng tôi thiếu chút nữa cũng bị người ta giết mà tôi lại không quan tâm thì tôi thành cái gì?

Chuyện này có gì xảy ra tự tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm. Lão Quách anh cũng đừng cản.

Bên kia muốn hỏi anh cứ trả lời thẳng là tôi không đồng ý là được. Bảo đồng chí Cung Khai Hà tìm tôi là được.

Cùng lắm thì ông đây mặc kệ, trở về làm lão nông dân câu cá. Mẹ kiếp, còn tự tại tiêu dao nhiều lắm.

Thiết Chiêm Hùng kích động, đứng cả lên.

- Ôi, được rồi, việc này hôm nay nói đến đây thôi. Tôi hi vọng anh có thể suy nghĩ nhiều hơn. Cậu cũng không cần quá mức quan tâm. Việc này bộ không có ý kiến.

Quách Thiên Minh nói.

- Chuyện này tôi không lo lắng, lão Quách, tôi và anh đều từng nhiệt huyết, nếu đổi lại tôi và anh bị như vậy thì sẽ như thế nào?

Thiết Chiêm Hùng nói một câu xong xoay người đi rồi.

- Ôi, tôi cũng không chịu được.

Sau lưng giọng Quách Thiên Minh vang lên.

- Tổ trưởng Cung, việc này tôi không giúp được các anh, nếu cứ áp xuống đây không phải là cách làm việc của Quách Thiên Minh tôi.

Bởi vì, từ góc độ của Diệp Phàm, hắn cũng không sai, hơn nữa, hắn vẫn là người bị hại. Việc này tôi thấy các anh nên nghĩ cách khác tốt hơn.

Đừng đắc tội với người thanh niên này. Một khi làm cho hắn uất ức trong lòng, phái Côn Lôn sẽ thấy được năng lượng của hắn.

Bởi vì, hắn đã không phải là một mình hắn mà hắn là trung tâm của một vòng tròn, mà năng lực của vòng tròn này không thể xem thường.

Quách Thiên Minh nói.

- Ôi, một cây cân chính là một cái cân không thể tưởng tượng được Thiết Chiêm Hùng đã hơn bốn mươi vẫn không thể bình tĩnh.

Cung Khai Hà thiếu chút nữa cắn răng.

- Làm sao bây giờ? Thiết Chiêm Hùng cứng rắn không chịu. Diệp Phàm cũng bướng bỉnh, tuy nói hiện giờ đã sửa không ít, nhưng, liên quan đến lợi ích sát sường hắn vẫn không chịu.

Thôi Kim Đồng sau khi nghe cũng lo lắng.

- Người ta không để ý, nói thật, hiện giờ chúng ta mới là không nói chuyện.

- Để Cung Khai Hà tôi không nói, toàn bộ đổ lên đầu tôi là được. Cung Khai Hà tôi trong chuyện này chính là không nói.

Cung Khai Hà hừ nói, mặt thối thối.

- Anh thật sự là không nói, nhưng, anh là vì nhân dân và quốc gia mà không nói. Tin tưởng đồng chí Diệp Phàm sau đó cũng sẽ hiểu.

Nhưng, việc này nếu cứ báo cáo lên trên có lãnh đạo cấp trên nói giúp thì có lẽ trong lòng Diệp Phàm càng cảm thấy uất ức.

Cứ như vậy không được, có ổn thỏa không? Lão Quách nói cũng có lý, Tổ chúng ta không thể vì phái Côn Lôn mà đánh mất Diệp Phàm.

So sánh với phái Côn Lôn, Diệp Phàm quan trọng hơn.

Thôi Kim Đồng cùng nói.

- Việc này tôi hiểu, đồng chí Diệp Phàm so với môn phái nào cũng quan trọng hơn. Nhưng, việc này là do bọn họ dính vào. Chỉ sợ tình thế phát triển đến không thể vãn hồi.

Cung Khai Hà nói.

- Hay là để người thân ra mặt.

Thôi Kim Đồng nói.

- Có lý.

Cung Khai Hà gật đầu nói.

- Hơn nữa, đối với phái Côn Lôn, chúng ta cũng phải tạo áp lực. Hai bút cùng vẽ, chỉ cần một bên buông lỏng, việc này sẽ dễ làm hơn.

Thôi Kim Đồng nói.

- Ôi, cách này không tồi, Thiết Chiêm Hùng muốn làm việc thì để anh ta đi lo liệu. Cứ như vậy, việc này giao cho đồng chí Ngọc Chấn. Đến lúc đó, không giải quyết được việc này còn có hi vọng giải hòa.

Cung Khai Hà vỗ đùi đứng lên.

- Đúng vậy, phái Côn Lôn nghĩ chúng ta không có cách nào trừng phạt họ. Nếu một khi chuyện của Hồng Đường giải quyết theo pháp luật.

Tin rằng Ngọc Chấn sẽ truyền tin tức cho bọn họ. Đến lúc đó, bọn họ thật đúng là kiêu ngạo vậy để Thiết Chiêm Hùng trừng trị họ một phen.

Tôi tin phái Côn Lôn có thể trơ mắt nhìn hai đệ tử ngồi tù. Tổ trưởng Cung, chúng ta vội làm gì.

Hơn nữa, vị Chu trưởng lão kia không chạy thoát có phải không?

Thôi Kim Đồng cười nói.

- Lão Thôi ôi lão Thôi, cách của anh cũng mới mẻ độc đáo. Được, không tồi không tồi.

Cung Khai Hà cười.

- Cái gì, giải quyết theo pháp luật, bọn họ thật đúng là cảm động, không phải là nói nhầm chứ?

Dương Trấn Tử ngạc nhiên hỏi.

- Anh có thể không biết, Bộ công an có một thứ trưởng tên là Thiết Chiêm Hùng, người này thân thiết với Diệp Phàm. Là tự anh ta ra chỉ thị. Việc này hiện giờ anh ta theo dõi, hơn nữa, người ta vật chứng khẩu cung cái gì đều đầy đủ. Nếu làm theo trình tự thì chúng ta sẽ bị động.

Ngọc Chấn nói.

- Tình hình sẽ như thế nào? Tôi nói là nếu giải quyết theo trình tự, mấy người Hồng Đường sẽ bị giải quyết thế nào?

Dương Trấn Tử hỏi.

- Ngồi tù, ít nhất là phán năm sáu năm. Bởi vì, lần này bọn họ nhiều người, tính chất tập thể, hành động có tính chất xấu, thêm nữa lại đùa giỡn phụ nữ nước ngoài.

Mà tài sản phá hỏng tổn thất lớn, đã cấu thành hành vi phạm tội nghiêm trọng. Người dẫn đầu như Hồng Đường Tử, có lẽ phải phán mười năm không ít.

Hơn nữa, tôi lo lắng chính là Thiết Chiêm Hùng ra tay không biết có thể bày ra một ít gì đó không.

Ngọc Chấn.

- Còn bày ra cái gì nữa?

Dương Trấn Tử hừ lạnh nói.

- Ví dụ như chống khủng bố là một cách, nếu tính chất như vậy thì rất nghiêm trọng. Nếu xử nghiêm thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Hơn nữa, nói về độ nghiêm trọng, hành vi của bọn họ chính là có tính chất xã hội đen.

Bởi vì phá hỏng thiết bị của tập đoàn đúng không? Hơn nữa, ảnh hưởng của xã hội cực kỳ ác liệt. Một khi việc này được đưa ra thì tính chất hoàn toàn khác.

Ngọc Chấn nói.

- Bọn họ dám sao? Đây không phải là xằng bậy sao? không phải là phá hủy một ít máy móc công trình sao? Nghiêm trọng như vậy sao?

Dương Trấn Tử thiếu chút nữa rống lên.

- Một ít máy móc thiết bị, đây chính là mấy trăm đầu máy. Hơn nữa mỗi một thiết bị đều trên mấy trăm nghìn, thậm chí mấy triệu cũng có.

Cho nên, bọn họ có cái gì không dám, huống chi, cũng không có một giới hạn nhất định nào.

Hơn nữa, như phạm vi trước đây, hành vi của Hồng Đường Tử là được tính toán trước.

bởi vì, phá hư một quy mô lớn như vậy, ảnh hưởng xã hội cực kỳ lớn. Hơn nữa, tạo ra tổn thất nghiêm trọng cho tập đoàn Hoành Không.

Quy hoạch Hoành Không là quy hoạch lớn liên quan đến hai tỉnh Thiên Vân và Điền Nam. Người tham gia nhiều, liên quan đến vài nghìn công nhân, liên quan đến việc di dời mấy chục nghìn dân.

Phạm vi ảnh hưởng này, chưởng môn, anh nghĩ lại có phải là cực kỳ lớn không? Đây là không có cách nào gạt bỏ tình hình thực tế.

Nếu không ai để ý có thể dùng tiền để giải quyết nhưng hiện giờ có người để ý, hơn nữa, không chỉ có một người.

Như tổ A mà nói, chúng ta nếu không đồng ý điều kiện của bọn họ, người ta vẫn đồng ý với quyết định của bộ đi, thì mấy người Hồng Đường Tử sẽ phiền toái.

Ngọc Chấn nói.

- Tôi… tôi lo lắng một chút, ôi đại sư huynh vẫn nằm đó, cũng không biết đến khi nào thì tỉnh dậy. Việc này, nếu chúng ta chịu thua, thì không tốt cho sự phát triển của phái, nhưng nếu không thỏa hiệp, việc này, ôi…

Dương Trấn Tử buồn rầu thật sự, ở vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

- Còn nữa, chưởng môn, tôi thấy lực lượng của Diệp Phàm nhìn bên ngoài, anh nghĩ, trưởng lão Vũ là cao thủ tiên thiên đại viên mãn.

Hắn cũng như vậy, mà Diệp Phàm cũng bị thương, đây kỳ thật chính là lưỡng bại câu thương. Mà tình hình lúc đó không ai rõ ràng là sao lại thế. Đợi Vũ trưởng lão tỉnh lại mới có thể biết rõ.

Nhưng, dù như thế nào, người ta lại không dùng vũ khí hiện đại để tấn công Vũ trưởng lão. Việc này chứng minh cái gì, chứng minh Diệp Phàm có cao thủ tương trợ.

Lưỡng bại câu thương có thể thấy lực lượng hai bên không chệch lệch lắm. Chúng ta nhiều ít cũng phải lo lắng.

Hiện giờ trưởng lão vẫn nằm đó, việc này nếu cứ gây sức ép xuống đối với chúng ta mà nói cũng khá bất lợi. Huống chi, tôi nghe nói Diệp Phàm đã tỉnh dậy.

Vậy cũng chứng tỏ hắn bị thương nhẹ hơn trưởng lão. Hơn nữa, tôi nghi ngờ cao thủ bí mật có quan hệ không tồi với hắn.

Hơn nữa, có lẽ còn đang theo dõi tiến triển của việc này.

Ngọc Chấn khuyên.

- Anh nói xem, việc này có thể là cao thủ Tổ đặc nhiệm A bí mật ra tay không? Đơn giả là muốn ép Chu trưởng lão nhập ngũ?

Dương Trấn Tử hỏi.

- Việc này cũng khó nói, nhưng, không có chứng cứ thì có thể làm gì họ? Dù là cao thủ của họ bí mật ra tay, chúng ta cũng không có cách trừng phạt họ. Hiện giờ đang bị vây ở thế bị động là chúng ta mà không phải là bọn họ.

Ngọc Chấn nói.

- Cũng chưa chắc.

Dương Trấn Tử hừ lạnh một tiếng, Ngọc Chấn đương nhiên không rõ.

Buối sáng ngày thứ ba Diệp Phàm chống gậy đi bộ trong phòng.

Lúc này Kế Vĩnh Viễn vội vàng bước vào.

- Kế tướng quân, anh có việc bận cứ về, tổ cũng không thế thiếu người phụ trách hậu cần. Tôi hiện giờ đã khỏe, tuy nói cơ thể con yếu, nhưng vết thương đã khống chế được. Cám ơn ông mấy hôm nay xuống đây quan tâm, cám ơn.

Diệp Phàm nói.

- Ha ha, cậu mới là người quan trọng nhất trong tổ, đừng khuyên tôi, tôi thông báo với cậu một tin tức tốt.

Kế Vĩnh Viễn cười nói.

- Hả, tin tức tốt gì, có phải là Hồng Đường tuân thủ pháp luật.

Diệp Phàm giọng có vẻ châm chọc.

- Hồng Đường Tử nói sau, là phái Côn Lôn đồng ý điều kiện của cậu, chính là điều kiện làm hòa bồi thường ba trăm triệu.

Kế Vĩnh Viễn nói.

- Có lẽ tổ cũng nhận được Chu trưởng lão đi?

Diệp Phàm cười lạnh nói.

- Ôi, Chu Phi gia nhập tổ, ngoài ra còn có một đệ tử lục đẳng. Đương nhiên, việc này không công bằng với cậu. Nhưng, việc đã vậy, bọn họ Võ Vệ Sơn vẫn nằm đó, nghe nói vẫn chưa tỉnh lại.

Kế Vĩnh Viễn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.