Là Con Gái Cô Gọi Tôi Ba Ba Trước!

Chương 27: Tiệc rượu




Tống Hạo Thiên không biết vì sao Phương Tấn Bằng nhất định phải gặp Thù Cương. Thù Cương vì tổ chức buôn bán thuốc phiện đã bị cảnh sát bắt giam rồi.

Nhưng với khả năng của Tống Hạo Thiên, thì việc này quá đơn giản, chỉ cần một cuộc điện thoại là ok.

Gã cố tình làm trò với Phương Tấn Bằng chính là để nâng cao giá trị con người mình khiến Phương Tấn Bằng trở thành tay sai cho gã.

Thù Cương xa lưới, Song Giang liền triển khai một đợt truy quét lớn, bắt được vô số kẻ buôn bán ma túy lớn nhỏ, và còn rất nhiều con nghiện nữa. Ở một nơi giàu có như Song Giang này thì người hút thuốc phiện đương nhiên là nhiều rồi.

Với tội danh hiện tại của Thù Cương và những chứng cứ bên cảnh sát có được, tên này ít nhất cũng là chung thân hoặc nếu không thì tử hình. Đương nhiên cần phải xem bên trên hành động thế nào. Với tiềm lực kinh tế của Thù Cương, gã hoàn toàn có thể tìm một tên lãnh tội thay, mấu chốt là phải có người giúp gã làm việc này.

Đợi Tống Hạo Thiên đi khỏi, Đinh Nhất Yến liền hỏi một cách khó hiểu:

- Tấn Bằng, gặp Thù Cương cần gì phải thông qua Tống Hạo Thiên chúng ta cũng có thể tự mình làm được mà.

Phương Tấn Bằng vẫn với ánh mắt u ám ấy, đến cả Đinh Nhất Yến cũng không bao giờ biết được trong lòng gã đang nghĩ gì. Từ sau vụ tai nạn ở Mỹ, Phương Tấn Bằng trầm tư đến mức đáng sợ, nhưng với thế lực của Phương gia, không cho phép Đinh Nhất Yến có bất kỳ lựa chọn nào khác, cô không có quyền lựa chọn con đường đi cho chính mình.

- Đàn bà như cô thì biết gì? Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi.

Sự lạnh nhạt của Phương Tấn Bằng làm Đinh Nhất Yến hơi buồn nhưng cô không dám thể hiện sự buồn phiền của mình ra mặt.

Đối với cách làm của Phương Tấn Bằng, Đinh Nhất Yến cũng hiểu biết chút ít. Phương Tấn Bằng chẳng qua là muốn cột Tống Hạo Thiên vào chiến tuyến của mình, vì gã không có thực lực đánh bại Trương Nhất Phàm nên chỉ còn cách mượn tay Tống Hạo Thiên, nhưng Tống Hạo Thiên quá ngạo mạn, không coi ai ra gì, khinh thường Phương Tấn Bằng.

Phương Tấn Bằng thường cười gã, Tống Hạo Thiên thực ra cũng chỉ là một tên hữu dũng vô mưu. Kết cục của gã cũng giống Lã Bố, tuyệt đối chết dưới tay Tào Tháo. Ai mới là Tào Tháo?

Trương Nhất Phàm, trong mắt Phương Tấn Bình hắn chính là tên họ Tào gian ngoan xảo trá kia.

Nghe nói loại người này có chín mạng, gã cho rằng Trương Nhất Phàm cũng có chín mạng, nếu không bao nhiêu người đấu với hắn như thế, mà ai cũng có kết cục thê thảm. Ân oán giữ Phương gia và Trương gia đã đến mức không thể điều hòa nổi rồi.

Phương Nghĩa Kiệt, Tống Vũ Hà, Phương Mỹ Lệ … Những món nợ này sẽ được tính trên đầu Trương Nhất Phàm.

Tống Hạo Thiên đến Hồ Nam nhận chức chính là cơ hội tốt cho gã.

4h30 chiều, Phương Tấn Bằng gặp Thù Cương bị còng tay trong trại tạm giam.

Nhìn thấy Phương Tấn Bằng, ánh mắt tuyệt vọng của Thù Cương liền sáng lên:

- Phương thiếu gia, Phương thiếu gia, tôi biết là anh nhất định sẽ đến cứu tôi mà. Cứu tôi với, nhanh cứu tôi với. Chỉ cần không bị phán án tử hình phải chi bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.

Phương Tấn Bằng không nói gì, vứt một điếu thuốc cho gã.

Sau khi Thù Cương châm thuốc, không cam tâm nói:

- Chết tiệt, đều là con đàn bà độc ác Diệp Á Bình đó, không ngờ đến cả chồng mình cũng không hề buông tha, thật quá thâm độc.

Phương Tấn Bằng nói:

- Nói đi, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thù Cương liền thuật lại việc gã kéo Vu Quan xuống bùn, nhờ Vu Quan giúp gã rửa tiền. Mấy năm nay, Thù Cương luôn khống chế thị thường thuốc phiện của thành phố Song Giang, hơn nữa rất nhiều khách hàng tỉnh ngoài đều đến chỗ gã lấy hàng. Ở tỉnh Hồ Nam, Thù Cương cũng vào dạng ông chủ lớn số một số hai.

Để bảo đảm sự an toàn của mình ở Song Giang, gã tìm mọi cách tiếp cận Vu Quan - chồng Diệp Á Bình. Do Vu Quan luôn có áp lực về mặt tư tưởng, bị Thù Cương dùng lời ngon ngọt dỗ dành vài lần, lại dùng tiền và mỹ nhân để mua chuộc, Vu Quan cuối cùng cũng sa ngã.

Nghe Thù Cương kể những chuyện này Phương Tấn Bằng cau mày bảo:

- Nói những chuyện này có lợi lộc gì hả?

Thù Cương nói:

- Ồ, tôi từng nhờ Vu Quan tặng một chiếc vòng ngọc trị giá năm mươi nghìn tệ nhưng cô ta không nhận.

Phương Tấn Bằng nói:

- Vòng ngọc ở đâu?

Thù Cương nói nhỏ:

- Bị Vu Quan chuyển tặng cho tình nhân của gã rồi.

Phương Tấn Bằng nghiêm mặt:

- Đồ tao đưa cho mày có phải đã rơi vào tay cảnh sát rồi không?

Thù Cương gật đầu, tối hôm đó gã bị lão Tứ của tổ chức tia chớp đánh ngất, khẩu Browning trong tay bị cảnh sát tịch thu ngay tại hiện trường, cho nên gã thêm một tội nữa là tàng trữ súng bất hợp pháp.

Phương Tấn Bằng im lặng một hồi nói:

- Muốn sống thì kín miệng vào không mày sẽ chết rất thảm đấy.

Thù Cương dõng dạc nói:

- Yên tâm đi, Phương thiếu gia, tôi biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, chỉ cần Phương thiếu gia cứu tôi lần này anh bảo tôi làm trâu làm ngựa đều được.

- Mày nghĩ mình còn cơ hội làm trâu làm ngựa à?

Phương Tấn Bằng hừ một tiếng:

- Không phải tử hình thì cũng chung thân.

Rời khỏi trại tạm giam, Phương Tấn Bằng vẫn nghiêm mặt, dọc đường không hé răng nửa lời.

Gã đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để chuyển hướng thành công vụ này, lật đổ Diệp Á Bình, chặt đứt một tay Trương Nhất Phàm, Cái chết của Lý Tông Hán năm đó Diệp Á Bình cũng có phần, muốn đánh bại Trương Nhất Phàm đầu tiên cần phải chặt hết nanh vuốt của hắn.

Về đến khách sạn gã lập tức phái người đến Song Giang:

- Nhất định phải tìm thấy đôi vòng ngọc đó.

Trương Nhất Phàm nhận được tin tức Tống Hạo Thiên và Phương Tấn Bằng gặp nhau ở khách sạn, đối phương đề phòng nghiêm ngặt, không thể tới gần. Phòng trong khách sạn cũng kéo kín rèm, không có bất kỳ cơ hội nhìn trộm nào từ tòa nhà đối diện.

Phương Tấn Bằng lăn lộn nhiều năm như vậy đương nhiên là cao thủ trong lĩnh vực này. Những người bình thường muốn tiếp cận gã thực là quá khó. Hơn nữa khả năng trinh sát lại và theo dõi lại của gã rất mạnh. Tổ chức tia chớp gặp phải đối thủ như vậy muốn thu thập thêm nhiều thông tin đúng là có chút khó khăn.

Nhưng, Trương Nhất Phàm vẫn có thể từ hành động đến thăm tù của gã phân tích ra một vài manh mối, lập tức gọi điện cho Diệp Á Bình:

- Bảo đảm an toàn tuyệt đối của Song Giang, chú ý đến sự an toàn của bản thân cô, có tình hình gì bất thường lập tức báo cho tôi ngay.

Diệp Á Bình lúc ấy cảm thấy rất lạ sao Chủ tịch tỉnh Trương lại đột nhiên căng thẳng thế? Ba ngày sau Ủy ban Kỷ luật lại phái người gọi Diệp Á Bình.

- Theo lời khai của Thù Cương, tên này đã từng thông qua Vu Quan, cũng chính là chồng cô, tặng cho cô một đôi vòng ngọc trị giá năm mươi nghìn tệ, có chuyện này không?

Diệp Á Bình không hề biết gì về chuyện chiếc vòng ngọc, Vu Quang lúc trước nhận chiếc vòng ngọc này nào dám nói với Diệp Á Bình. Hơn nữa Thù Cương nói cái này cũng chỉ tầm bốn năm nghìn nên Vu Quan không hề để ý tặng ngay cho tiểu yêu tinh trên giường mình.

Hôm qua Thù Cương bảo mình có thông tin cần báo lên, thế là gã khai ra chuyện chiếc vòng ngọc.

Nhân viên của Ủy ban Kỷ luật thẩm vấn lại Vu Quan, Vu Quan cũng thừa nhận có chuyện này, nhưng anh nói chiếc vòng ngọc này vợ mình chưa từng nhìn thấy hơn nữa bị người khác cầm đi rồi.

Diệp Á Bình cảm thấy rất oan, bản thân chưa hề nhìn thấy chiếc vòng ngọc nào cả, cho dù là có, cô cũng không thèm. Nhưng trình tự thì vẫn phải làm, phát hiện ra điểm đáng ngờ, Ủy ban Kỷ luật sẽ phải điều tra lại.

Sau đó nhân viên của Ủy ban Kỷ luật cùng Diệp Á Bình về khu tập thể Công An Thành phố khám xét nhà Diệp Á Bình, không tìm thấy bất kỳ điểm khả nghi nào, càng không có đôi vòng gọi là ngọc kia.

Nhân viên Ủy ban Kỷ luật phản ánh tình hình lên tỉnh, Lý Thiên Trụ lúc đó nói một câu:

- Đúng là vớ vẩn.

Rõ ràng là ông rất giận dữ.

Lúc đó liền gọi Lý Hồng đến tra hỏi một hồi. Việc này chính ông đã từng công khai khen ngợi Diệp Á Bình trong hội nghị thường vụ. Vụ án này đã kết thúc rồi sao còn lật lại xét xử Diệp Á Bình?

Đây chẳng phải là tiến hành phủ định kết luận của ông sao?

Lý Hồng cũng thấy lạ. Việc này không hề thông qua mình, Ủy ban Kỷ luật Song Giang tự mình hành động, bọn họ làm thế nào biết được tin này? Lý Hồng về văn phòng, mắng cho Bí thư Ủy ban Kỷ luật một trận long trời lở đất:

- Lập tức viết báo cáo giải trình lên đây cho tôi.

Có thông tin phản hồi lại phía Phương Tấn Bằng, gã nổi cơn giận lôi đình trong khách sạn, mắng vào điện thoại:

- Làm ăn cái kiểu gì, đồ đâu? Sao có thể đánh mất được?

Người trong điện thoại giải thích rằng:

- Chúng tôi rõ ràng đã để vào bồn nuôi cá trong nhà cô ta, có phải là người kiểm tra sơ ý không tìm thấy?

- Vớ vẩn, một lũ ăn hại.

Phương Tấn Bằng mắng một thôi một hồi.

Đến lúc hắn bình tĩnh trở lại liền cảm thấy việc này có chỗ không thỏa đáng.

Gã tin người của gã không bảo giờ lừa gã, bọn chúng cũng không dám lừa gã.

Nhưng tại sao chiếc vòng ngọc đó lại không cánh mà bay chứ? Đúng là không hiểu nổi.

Đinh Nhất Yến bưng trà sâm đã pha xong vào đặt trước mặt Phương Tấn Bằng:

- Nhân lúc còn nóng uống đi.

Phương Tấn Bằng xua tay:

- Cô ra ngoài đi.

Đinh Nhất Yến không dám nói nhiều, xoay người đi ra, Phương Tấn Bằng nhìn theo bóng vợ mình, chẳng lẽ có nội gián?

Vốn lần này gã muốn mượn vụ án Thù Cương để đập chết Diệp Á Bình, không ngờ vụ vu cáo này không thành, bọ ngựa bắt ve, hoàng tước phía sau. Nhưng con hoàng tước này là ai?

Tống Hạo Thiên.

Ngoài Tống Hạo Thiên ra còn có ai biết mình đang muốn đối phó với Trương Nhất Phàm? Mặt Phương Tấn Bằng càng trở nên u ám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.