Là Con Gái Cô Gọi Tôi Ba Ba Trước!

Chương 12: Đàn ông hoang dã




Lam Điện Bá Vương Long, chính là được hốn sư giới công nhận là công kích mạnh nhất thú võ hồn. Bởi vì nó bản thân am hiểu nhất chính là Lôi nguyên tố.

Vào hơn ba vạn năm trước, Lam Điện Bá Vương Long võ hồn đều trực thuộc Lam Điện Bá Vương Tông, rất ít khi có hồn sư sở hữu loại này võ hồn nằm ngoài sự quản lý của gia tộc.

Thứ nhất là để bảo vệ huyết thống thuần chủng của võ hồn, thứ hai là tâm lý bài xích ngoại nhân của họ. Bất quá, tông môn này đã bị Võ Hồn Điện hoàn toàn tiêu diệt trong quá khứ. Hiện tại số lượng hồn sư thức tích được võ hồn bá đạo này, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Mà trước mắt Vân Chính Thiên bây giờ, chính là hàng thật giá thật Lam Điện Bá Long Vương người sở hữu, Ngọc Tử Bối.

Sau lưng hắn năm cái hồn hoàn lượn lờ, là bốn tử, một hắc. Trên người Ngọc Tử Bối bây giờ là một lớp vẩy rồng màu lam, bao phủ hai cánh tay của hắn cùng phần trước ngực. Trên đầu đội Long mão cực kỳ ấn tượng, trong mắt của hắn, mỗi một sợ lam quang bay ra tựa như một con rắn nhỏ, không ngừng lan tràn ra xung quanh.

Vân Chính Thiên đặc biệt chú ý nhất, chính là đôi Long Trảo của Ngọc Tử Bối. So với Long Trảo của Can Hữu Long thì nhỏ hơn một chút, nhưng lại mang tới cho Vân Chính Thiên một cảm giác nguy hiểm.

“A Long, một lát chiến đấu, ngươi tận lực tránh xa tên Ngọc Tử Bối kia ra.”

Vân Chính Thiên có chút bất đắc dĩ nói.

Can Hữu Long trong mắt không khỏi kinh ngạc, nhưng hắn cũng không lên tiếng hỏi lý do tại sao, bởi vì câu trả lời hắn đã có sẵn. Ngọc Tử Bối, phẩm chất võ hồn cao hơn Can Hữu Long không ít, vì vậy để hắn đi đối mặt với Ngọc Tử Bối bậc này Long loại võ hồn, chẳng khác nào kêu hắn đi chết cả.

Can Hữu Long gật đầu một cái, sau đó đưa mắt khóa chặt tên binh sĩ bên cạnh Ngọc Tử Bối, người sở hữu Tam Giác Long võ hồn.

“Tiểu Tam, con rồng mập bên kia hình như để ý ngươi a.”

Vị nữ binh sĩ bên đội Thanh Long thành có chút cao hứng nói. Tên binh sĩ gọi là Tiểu Tam kia, cũng giương mắt đáp lễ Can Hữu Long, trong lòng hừ lạnh:

“Còn có chút không cân xứng. Tiểu Linh, ngươi đối thủ là tên thư sinh còn lại? Hình như hắn còn không phải chiến hồn sư, mà chỉ là phụ trợ hệ a.”

Tiểu Linh ngước mặt nhìn Hỏa Quyển Sinh ở bên kia, đột nhiên nháy mắt một cái, tức thì Hoa Quyển Sinh trong lòng cảm thấy khẩn trương hẳn lên, cứ như bị đôi mắt của nàng thu hút hấp dẫn.

Bất quá Hoa Quyển Sinh là con mọt sách chính hiệu, đối với tình cảm nam nữ vẫn chưa từng nghĩ qua. Mặc dù tướng mạo Tiểu Linh đặc biệt xinh đẹp, nhưng hắn chỉ dừng lại ở mức độ cảm thán mà thôi.

“Hắc hắc, Tiểu Linh lại thất thủ trước con mọt sách.”

Tiểu Tam thống khoái ôm bụng cười nói.

Phải biết võ hồn Long Phượng Vĩ của Tiêu Linh, chính là một loại võ hồn kỳ lạ, sở hữu mị lực làm tê liệt thần kinh đối thủ a. Mặc dù nàng vừa nãy còn không có thi triển hồn kỹ, chỉ đơn thuần sử dụng dung mạo thử đem trấn áp Hoa Quyển Sinh, ai ngờ nhận lấy cái kết cay đắng.

Nếu nàng áp dụng lên người Can Hữu Long, tuyệt đối mang lại hiệu quả rất mạnh.

Tiểu Linh có chút buồn bực, nhìn chằm chằm tên mọt sách bên kia, tức giận nói:

“Tên đó giao cho ta, hai người các ngươi lo hai tên kia đi.”

Ngữ điệu của nàng không chút khách khí, bất quá Ngọc Tử Bối cũng chỉ lắc đầu mỉm cười, tính khí của Tiểu Linh ai mà không biết, chỉ sợ tên mọt sách kia vô tình chạm vào lửa giận của nàng rồi.

“Nếu các ngươi đã chọn đối thủ, vậy tên tóc trắng anh tuấn kia giao cho ta đi.”

Ngọc Tử Bối cười nói. Tên tóc trắng anh tuấn mà hắn nói, tự nhiên là Vân Chính Thiên.

“Bị đội trưởng nhắm vào, coi như hắn xui xẻo. Không hiểu hắn là đội trưởng một đội kiểu gì, mà hồn lực còn chưa tới năm hoàn, so với đội trưởng chúng ta còn kém quá xa. Võ hồn của hắn hình như là một thanh kiếm, thật là tầm thường võ hồn.”

Tiểu Tam lời nói cực kỳ khinh thường. Loại người này trên thế giới, tuyệt đối chiếm số đông. Vân Chính Thiên mặc dù không nghe bọn họ nói chuyện, nhưng chỉ thông qua ánh mắt liền biết bọn hắn có ý gì.

“Khinh thường người khác, gặp một đập một, gặp ba đập ba. A Long, Sinh ca. Chúng ta lên.”

Hai người gật đầu một cái, sau đó nối đuôi Vân Chính Thiên mà xông lên. Mạn Đà La Hoa võ hồn tỏa ra nhu hòa hào quang, sau lưng Hoa Quyển Sinh, đệ nhị cùng đệ tam hồn hoàn lóe sáng.

Màn Đà La Hoa võ hồn đệ nhất hồn kỹ chính là Khôi Phục Hồn Lực, mà đệ nhị cùng đệ tam hồn kỹ lại là Công Kích cùng Phòng Ngự.

Hắn ở trong quân đoàn, được ca tụng là phi thường hiếm thấy phụ trợ hệ võ hồn. Thế nhưng, sự tồn tại của Hàn Thanh Chi bắt đầu làm lu mờ hình ảnh của hắn. Võ hồn của nàng chính là nhất mạch võ hồn Đại Nhật Cửu Quang, là đỉnh cấp phụ trợ hệ võ hồn.

Vì vậy sự có mặt của hắn dần dà đã không còn cần thiết như ban đầu nữa.

Hoa Quyển Sinh tuổi còn trẻ, háo thắng tâm lý vẫn thường xuât hiện, lần này, hắn muốn vì tiểu đội mà góp một chút sức.

Từ sau lưng hắn bay ra bốn đạo tia sáng, phân biệt nhập vào Vân Chính Thiên cùng Can Hữu Long hai người. Tuy rằng hắn hồn kỹ tăng phúc không mạnh như Hàn Thanh Chi, nhưng vẫn làm thực lực hai người bọn hắn tăng lên ít nhất hai mươi phần trăm. Như vậy đã đủ rồi.

Thanh Long thành, ngoại trừ Ngọc Tử Bối ra, Tiểu Tam và Tiểu Linh cũng chỉ là Hồn Tông cấp bậc, tu vi khoảng chừng bốn mươi tám cấp. Chênh lệch không quá xa, vì vậy Long Thần thành vẫn không một có rơi vào hạ phong một chút nào.

Tiểu Linh mắt thấy Hoa Quyển Sinh thủ đoạn, nàng lập tức bồi đáp. Năm cái đuôi sau hông nàng phe phẩy, tức thì cái thứ nhất, thứ hai đồng loạt lóe sáng.

Nguyên bản Vân Chính Thiên cùng Can Hữu Long tốc độ rất nhanh, liền rơi vào phạm vi khống chế của nàng. Ở trong người bọn hắn, đột nhiên có một loại cảm giác quái lạ, không có đau đớn nhưng lại rất khó chịu. Tựa như toàn bộ giác quan trong giây lát bị mất kiểm soát.

Ngay sau đó, một cảm giác suy yếu dâng lên, toàn bộ hồn kỹ tăng phúc của Hoa Quyển Sinh vừa nãy đã bị triệt tiêu hoàn toàn không còn một chút gì.

Vân Chính Thiên ngửa mặt lên nhìn Tiểu Linh, rõ ràng là do nàng ta động tay động chân.

“Hắc hắc, đồ ngu các ngươi cứ cắm đầu mà xông lên như vậy.”

Tiểu Tam ở phía sau cười vọng lên.

Tiểu Linh vừa thi triển hai cái hồn kỹ, đầu tiên chính là Tinh Thần Trói Buộc, có hiệu quả trong thời gian năm giây, phong bế toàn bộ giác quan của đối thủ. Hồn kỹ thứ hai là Suy Yếu, có hiệu quả giải trừ toàn bộ hiệu ứng tăng phúc.

Mà điểm cường đại của Long Phượng Vĩ võ hồn, chính là hồn kỹ nào cũng có khả năng ảnh hưởng lên quần thể. Nói cách khác, đệ nhất cùng đệ nhị hồn kỹ của nàng lần lượt là: Quần Thể Tinh Thần Trói Buộc và Quần Thể Suy Yếu.

Can Hữu Long từ đầu đã không vừa ý tên Tiểu Tam, mà bây giờ hắn lại liên tục xỉa xói, tính cách rất giống đàn bà. Nhất thời làm A Long nổi giận, hắn ngửa mặt lên trời gầm vang một tiếng, sau đó thân thể búng mạnh xuống đất, trực tiếp hướng Tiểu Tam phát ra công kích.

Thiên Nguyên Long mặc dù không so được với Lam Điện Phách Vương Long, nhưng Tam Giác Long kia cũng không thể hơn hắn được.

Long Trảo xé gió mà tới, mang theo bàng bạc áp lực khiến Tiểu Tam có chút hít thở không thông, hắn lập tức đình chỉ ánh mắt khinh thường, trên người đệ nhất hồn hoàn lóe sáng.

Tức thì ba cái sường của Tiểu Tam phát ra một tầng ánh sáng, sau đó hung hăng nghêng đón Long Trảo của Can Hữu Long.

“KHANH ——.”

Song phương vừa va chạm, một cỗ xung lực chèn ép mà ra. Cả hai người đều bị bắn lại phía sau không ít khoảng cách. Hiển nhiên không nhìn ra được ai chiếm cứ thượng phong.

Bất quá Tiểu Tam sắc mặt rất khó coi, dựa theo khí tức mà Can Hữu Long phát ra, rõ ràng tu vi của hắn so với mình yếu hơn không ít. Vậy mà bản thân lại không thể chiếm cứ thượng phong được, khiến hắn rất tức giận.

Can Hữu Long, tu vi chỉ mới bốn mươi bốn cấp, ở trong tiểu đội là thấp nhất, thế nhưng chân chính sức chiến đấu, lại không thể dùng hai chữ bình thường mà hình dung.

Tiểu Linh nhìn thấy đối phương mạnh mẽ hơn nàng đã nghỉ, nhất thời hai mắt sáng lên, một cỗ lạnh lùng chết chóc khí tức chợt xuất hiện, nhắm vào Can Hữu Long vị trí.

“Tiểu Linh, đã nói phần ai nấy lo mà.” Tiểu Tam hết sức bực bội nói.

“Đồ ngốc, tên mọt sách kia bây giờ vô dụng rồi, còn con rồng mập này không có tầm thường, để ta cùng ngươi liên thủ đem hắn đánh bại, sau đó đứng xem đội trưởng thanh toán tên kia là được.”

Nhìn nàng có vài phần giống bình hoa di động, nhưng thực sự phải dùng bốn chữ tâm ngoan thủ lạt để diễn ta nàng. Chỉ cần hai người nhanh chóng đem Can Hữu Long đánh bại, tên mọt sách kia thì vô dụng. Lúc đó cho dù Vân Chính Thiên có cường hãn bậc nào, cũng không phải đối thủ của ba người còn lại.

Tiểu Tam đầu óc không nhanh nhạy như nàng, nhưng hắn cũng có chút thông hiểu. Gật đầu một cái, liền đem ba cái sừng trên đầu hung hăng húc về Can Hữu Long.

“Các ngươi lên một lượt đi, để bổn thiếu gia đánh cho đã ghiền.”

Can Hữu Long hai mắt phun ra lửa, đệ nhất hồn hoàn sáng lên, thân thể lập tức bành trướng. Ngay sau đó, đệ nhị hồn hoàn cũng sáng lên, Thiên Long Hống đại triển uy lực.

“HỐNG ——.”

Gần như một lúc điều động hai cái hồn kỹ, không nghi ngờ gì mang lại cho hắn tiêu hao hồn lực nhiều hơn bình thường, nhưng cũng vì vậy mà đem tới sự bất ngờ cho đối thủ.

Tiểu Tam đứng gần nhất, tất nhiên bị Thiên Long Hống toàn lực oanh kích, chỉ thấy hắn thân thể kịch liệt run lên, trên người lông tóc dựng ngược, tren miệng chảy ra vài tia tơ máu.

“Khốn khiếp.” Ngay khi Thiên Long Hống đi qua, Tiểu Tam tức giận mắng một cái, thân thể nặng nề nhảy lên không trung, hai tay giơ ra sau đầu sau đó đập xuống một cái thật mạnh.

Dưới một quyền này, mặt đất xung quanh vị trí Can Hữu Long đặt chân như muốn vỡ ra. Bất quá, hắn kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, ngay lúc đại địa rung chuyển, mũi chân hắn cũng điểm nhẹ một cái nhảy lên không trung.

Ngay khi hắn vừa tiến vào không trung, thì đột nhiên từ phía sau lưng, truyền tới một cảm giác nguy hiểm.

Tiểu Long không biết từ lúc nào, đã vòng ra sau lưng hắn, trên tay nàng đang nắm một thanh chủy thủ màu vàng, trên đó có vô số họa tiết long văn đồ án.

Hoa Quyển Sinh ở cách đó không xa, vừa thấy thanh chủy thủ này, trong lòng nhất thời chấn động la lên:

“A Long cẩn thận, trên tay nàng là Phệ Long Thủ.”

Can Hữu Long vừa nghe thanh âm nhắc nhở của động đội, hắn theo bản năng xoay người tránh đi. Phệ Long Thủ trên tay Tiểu Linh vốn dĩ định đem tấm lưng bồ tượng của hắn đâm qua, mà bây giờ chỉ có thể rạch một đường trên lưng hắn.

“A.”

Can Hữu Long rên lên một tiếng, tay trái theo bản năng quét sang ngang, đánh vào thân thể của Tiểu Linh, ép nàng phải thối lui vài mét.

“Tức thật, một chút nữa liền đem hắn phế bỏ.”

Tiểu Linh rơi xuống đất, nghiến răng nói.

Nữ nhân này lòng hiểm tay độc, thật khác xa so với diện mạo của nàng. Người xưa nói quả không sai, nữ nhân càng đẹp, càng dễ chết người.

Can Hữu Long đau nhói trên lưng, hắn lập tức đem hồn lực phong bế vết thương thì kinh ngạc phát hiện, nguyên bản hồn lực của hắn không thể điều động tới gần vết thương được, chỉ đành cầm máu bằng cách đậy miệng vết thương lại mà thôi.

Hoa Quyển Sinh chạy lại gần hắn, liền đem đệ nhất hồn kỹ triển khai, tiến hành khôi phục một chút hồn lực cho A Long.

“Phệ Long Thủ của nàng là một loại hồn đạo khí đáng sợ, được chế tạo nhằm khắc chế hồn sư sở hữu Long loại võ hồn. Nếu lúc nãy nàng cắm vào lưng ngươi, chỉ sợ bây giờ vô phương chiến tiếp.”

Nghe Hoa Quyển Sinh giải thích, Can Hữu Long cực kỳ chấn động. Mặc dù hắn vừa nãy hoàn toàn không chút chủ quan, nhưng vẫn bị đối phương quỷ kế ảnh hưởng.

Ngay lúc Can Hữu Long và Hoa Quyển Sinh chưa biết đối phó với Tiểu Tam và Tiểu Linh ra sao, thì bên Vân Chính Thiên và Ngọc Tử Bối, hai tên đội trưởng đã bắt đầu va chạm.

..............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.