Lá Cờ Ma

Chương 17: Thư của thu nhiên




Bọn họ thật sự đem ta trở thành con gái sao, vì sao một người lạnh như băng, một người kỳ quái. Hơn nữa, vì sao gặp được một người giống hệt con gái bọn họ, bọn họ liền kéo đến làm con gái, hẳn là có nguyên nhân gì đi!

"Có thể!" Tóm lại trước hết ngồi ngốc yên tĩnh đã, chậm rãi nghĩ biện pháp trở về.

Nói với ta mấy câu, vị phu nhân kia liền đi.

Vì thế, ta ngây người ở cái tòa thành mạc danh kỳ diệu bình bình đạm đạm này hai ngày. Trong hai ngày này, ta thám thính được nơi mình ở xem như là khuê phòng trong khuê phòng , trừ bỏ vài hầu gái cùng võ sĩ canh gác, ta cơ hồ không nhìn thấy người nào khác.

Càng kỳ quái chính là, ta là hồn mặc, thân thể này căn bản không phải vốn thân thể của ta. Nhưng càng kỳ quái chính là, vì sao ta lại cảm thấy đây mới là dung mạo của ta? Đang ngẩn người nhìn cái ao, đột nhiên có nữ quan ở phía sau lên tiếng: "Công chúa điện hạ, tướng quân phu nhân đến."

'Cha mẹ' kia không hề hỏi đến tên chân chính của ta, hoàn toàn chứng minh rằng bọn họ không hề coi ta là con gái, mà chỉ là đang coi ta là công chúa Yumi.

Tướng quân phu nhân đi đến: "Yumi, Shibata đại nhân đã phái người đến thúc giục, cho nên ngày mai ngươi chuẩn bị các thứ đi gả vào Đông Thành đi!"

"A?" Lập gia đình, cũng quá nhanh đi!

"Đúng thế"

"Ta có thể nói không đồng ý không?"

"Không thể, trừ phi ngươi muốn chết. Tướng quân sẽ phái người bảo vệ ngươi đi vào Đông Thành, ta đã lệnh cho họ chờ ở bên ngoài, sáng mai các ngươi liền xuất phát đi!" Phu nhân nghiêm giọng nói xong, rồi đứng lên đi ra ngoài, từ đầu đến cuối đều không hề nhìn thẳng ta.

Ấn đầu, ai bảo xuyên qua là tốt, ta vừa mới đến hai ngày, đã gặp phải cha mẹ đáng sợ, giờ lại lập tức bị tống xuất thành đi kết hôn. Càng nghĩ, nguyên lai bọn họ từ đi nhặt được ta đã bắt đầu tính toán muốn ta thay Yumi gả đi ra ngoài, nếu ta không đoán sai, thì cái tên Shibata kia nhất định cực kém, cho nên mới tìm ta làm thế thân đi!

Ta đuổi thị nữ đi, cảm thấy tâm tình cần yên lặng một chút. Ta đã hiểu, nơi này là thời đại Nhật Bản Chiến quốc, ta là một nữ tử nếu muốn chạy trốn, thì chỉ chuyện sinh sống cũng đã thập phần khó khăn, không bằng, liền đến Shib gia, về phần cùng một cái xa lạ nam tử động phòng cái gì... Phát điên, điều này sao có thể làm được!

Đêm nay ánh trăng thập phần sáng tỏ, ta tướng môn kéo ra ngồi ở chỗ kia nhìn ánh trăng, nghĩ bản thân vì sao sẽ đến đến nơi đây. Đột nhiên nghe được rất xa dưới tàng cây có nam nhân nói chuyện, nếu sở đoán không sai, bọn họ muốn đưa ta đi vào đông thành hộ vệ.

Chỉ nghe một cái lanh lảnh thanh âm nói: "Nghe nói tốt đẹp công chúa bị cứu sau khi trở về bị trọng thương, trước ngực còn có đáng sợ miệng vết thương đâu! Chính là, không biết gả sau khi đi qua cái kia sài Điền đại nhân có thể hay không đối xử tử tế nàng."

"Việc này nguyên do còn không phải bởi vì sài Điền đại nhân, nếu không là hắn đối yêu quái nhóm giết chóc nhiều lắm, lại cấm trong thành nhân loại cùng yêu quái có điều tiếp xúc, bằng không tất phán trọng hình. Kia yêu quái làm sao có thể xâm nhập trong thành cướp đi tốt đẹp công chúa." Một cái thô cuồng thanh âm nói.

Yêu quái? Ta rút trừu khoé miệng, không phải đâu, Chiến quốc thời đại còn có yêu quái, các ngươi làm nơi này là Inuyasha thế giới sao? Nhưng là tốt đẹp công chúa nguyên lai là bị đoạt đi rồi, mà không là vì sài Điền đại nhân như thế nào không tốt mới có thể tìm thay gả, nghĩ đến phụ mẫu nàng nhất định thực vội, cố tình ta cũng không phải bọn họ nữ nhi! Liền tính bộ dạng lại tượng, cũng sẽ có chỗ nào bất đồng đi, tỷ như nói trước ngực vết sẹo. Ta lúc trước nhìn đến khi cũng hoảng sợ, lại không biết thân thể này đã xảy ra cái gì, thế nhưng bị như vậy nghiêm trọng thương.

Chỉ nghe cái kia lanh lảnh thanh âm nói tiếp: "Vẻn vẹn bị yêu quái cướp đi hai ba thiên, công chúa chỉ sợ đã bị yêu quái đạp hư , thậm chí khả năng hoàn hoài quái vật. Nếu gả đi vào đông thành, ta sợ nàng sống không quá sang năm."

Trong lòng run lên, nguyên lai cái kia sài điền thế nhưng như thế hận yêu quái, liên thê tử của chính mình cũng không buông tha.

"Câm miệng, lời này không muốn cho người khác nghe được." Một cái trầm ổn thanh âm nói.

Lanh lảnh thanh âm không phục nói: "Đại ca, ta chỉ là nói thật.Không biết Shibata đại nhân vì sao hận yêu quái như thế, hiện tại ngay cả vị hôn thê cũng bị dính vào."

"Nghe nói tổ tiên của Shibata đại nhân trước khi chết có báo cho hậu đại, không thể thân cận với yêu quái, nhất là nữ tử, người mà bị yêu quái đoạt đi thể xác và tinh thần phải giết không tha." Thanh âm thô cuồng nhẹ nhàng nói.

"Công chúa điện hạ, xin hãy tha thứ." Thanh âm trầm ổn tựa hồ phát hiện ra ta, dưới ánh trăng, một thân ảnh cao lớn quỳ một gối xuống.

Chưa bao giờ bị nam nhân quỳ quá, trong lòng ta rối loạn. Vốn là muốn đứng lên chạy mất, nhưng bất đắc dĩ, thân hoa phục này nặng đến mức ngay cả đi đường bình thường cũng đều rất khó khăn. Vì thế ta giả bộ một phen cao quý, vững vàng ngồi vươn tay nói: "Xin hãy đứng lên"

Dưới bóng cây có ba nam nhân bước ra, một cao một thấp một bình thường. Lúc này, ba người đều thấp đầu, tựa hồ đã biết đến cuộc nói chuyện vừa rồi đã bị ta nghe thấy.

Nhưng ta không để ý, dù sao người họ nói cũng không phải là ta. Về phần chuyện ngày mai, ta còn phải nhờ bọn họ, nếu lại có yêu quái đột kích, thì ta biết làm sao bây giờ, còn phải dựa vào người ta bảo hộ.

Tuy rằng, nếu quả có Sesshoumaru hoặc Inuyasha hay các yêu quý mĩ hình xuất hiện, ta nghĩ có nên trực tiếp để cho bọn họ ôm đi luôn không! Nhưng nếu là yêu quái, thì sao có thể đều là mĩ hình, vạn nhất nếu nhảy ra kẻ không nhìn ra hình người thì ta đây làm sao bây giờ? Tuy rằng xem anime thích mấy yêu quái kia, nhưng nếu là đặt ở bản thân trên người thì hoàn toàn không được.

"Ngày mai, còn phải nhờ chiếu cố nhiều hơn." Ta khách khí gật đầu, sau đó nhu thuận đóng cửa lại. Lúc xoay người, ta nghe được thanh âm nam nhân lanh lảnh nói: "Đại ca, vị công chúa này tựa hồ cũng không tệ."

Không tệ? Ta run rẩy khoé miệng, là vì có việc phải nhờ các ngươi nên mới không tệ!

Ngày hôm sau, sáng sớm ta đã bị kéo tới chuẩn bị.

Từ miệng thị nữ, ta đã biết người phụ trách hộ tống ta chính là ba anh em Sheichi, là những nhân vật khá lợi hại ở trong thành này tuyển ra. Đại ca Sheichi Shou, là cao thủ kiếm đạo khó gặp trong thành.

Nhật Bản có tập tục đưa thân, một hàng mấy trăm người ly khai thành.

Ta ngồi ở trên xe ngựa chầm chậm đi, còn đang lo lắng có nên đào tẩu hay không. Đột nhiên có cảm giác kỳ quái, điềm xấu , lốc xoáy âm u càng ngày càng tới gần, dừng lại ở sau xe ngựa cách không xa, chỉ là luôn luôn đi theo, không tới gần.

Muốn cảnh cáo bọn họ, nhưng lấy lý do gì đây, chỉ là cảm thấy tâm lý không thoải mái sao?

Đằng sau lốc xoáy liên tục theo vài dặm đường xa, thẳng đến khi bọn họ dừng lại nghỉ ngơi. Nhưng ta không cần xuống xe ngựa, nếu muốn thứ gì thì đều có người đưa lên đến. Đẩy ra rèm ngựa, xung quanh xe ngựa thấy các võ sĩ vây quanh thành một vòng tròn.

Bên trong là nhóm thị nữ, các nàng đem thùng đồ ăn uống đưa lên xe, ta bắt đầu phiền não. Ăn uống thì có thể , nhưng cái xe này thật là có chút làm cho người ta chịu không nổi. Nhật Bản kimônô vốn là rất phiền toái, phải thế nào mới cử động mà để đầu không bị chạm vào đỉnh xe, lại có thể bảo trì thân mình cân bằng a? Đó là yêu cầu cao, ta vất vả làm xong, đã đổ đầy mồ hôi.

Lấy ra khăn tay xoa xoa cái trán, rõ là ép buộc người mà. Có người đưa nước lên, ta vươn tay ra định rửa tay, thị nữ sợ run một chút, ta kỳ quái hỏi: "Có gì không đúng sao?"

"Không có, đây là nước uống của công chúa."

"..." Không phải kim bồn là dùng để rửa tay sao, tuy bát này quả thật nhỏ chút. Đang lúc ta đỏ mặt, đột nhiên bên ngoài đám võ sĩ hét lớn: "Có yêu quái! Mọi người mau bảo vệ công chúa!"

Không biết vì sao, lốc xoáy kia vốn ngoan ngoãn ngốc ở bên ngoài, lúc này đột nhiên nhảy vào trong đám người. Ta ngẩn ra, đẩy mành ra nhìn lại, thấy không trung bay một đoàn hắc khí, sau đó bên trong xuất hiện đại quái vật thân người mặt thú, hắn hét lớn một tiếng, một chưởng đánh ra, có rất nhiều người bị chụp bay.

Đây là BUG sao? Vì sao lại xuất hiện người khổng lồ như vậy, đừng nói là cao thủ kiếm đạo, chỉ sợ ngay cả gây vết thương cũng rất khó a!

Vốn tưởng rằng các võ sĩ sẽ sợ hãi tránh ra, nhưng bọn họ không hề để ý sống chết của bản thân, vác theo đao xông lên nhằm vào yêu quái.

Ba ba! Vài người bị đánh, phun máu tươi bay.

Cảm thấy xe ngựa rung chuyển, Sheichi Shou hét lớn: "Mang công chúa đi trước!" Rồi rút ra đao vọt đi lên.

Những người này có phải cho rằng bản thân có 9 cái mạng không a, chẳng lẽ không biết cứ xông lên như thế thì kết cục chỉ có chết sao? Trong lòng rút rút, lập tức cảm thấy xe ngựa rung động , chẳng qua động tác lần này rất nhanh.

Nhưng dù nhanh nữa thì cũng không nhanh bằng yêu quái kia, lòng bàn tay hắn đột nhiên phun ra một đạo màu đen đánh về phía xe ngựa của ta. Ta vén mành nhìn thấy thế, vội vàng tránh né. Tên kia lại tấn công đến

Vừa nhẹ nhàng thở ra, đã cảm thấy xe ngựa bị nghiền về phía trước, cả người ta theo quán tính bị ngã ra xe ngựa. Vốn tưởng rằng ta sẽ cực kì chật vật, nhưng ngoài ý muốn là thân thể này lại như vô ý thức thả người ở không trung rồi hạ nhẹ nhàng xuống mặt đất. Mà con ngựa kia lại thảm, bị đánh lừng lẫy hy sinh .

"Công chúa điện hạ!" Anh em Sheichi đột nhiên vây quanh lại đây, hình thành tam giác bảo vệ ta ở giữa.

"Công chúa Yumi, hôm nay ta sẽ không để ngươi thoát! Theo ta trở về!" Quái vật kia mở miệng, trong miệng còn tỏa ra khí đen.

Ta run rẩy khoé miệng, muốn ngửa mặt lên trời thở dài. Là gì có xuyên qua nữ nào bi thương hơn ta chứ?

"Ta không cần." Cùng loại quái vật này OOXX, còn không bằng bị giết chết, có lẽ còn có thể mặc trở về a!

Ba! Người thấp nhất trong anh em Sheichi bị đánh bay, hắn không kịp rút đao ra.

"Khoan!" Chưa từng nghĩ tới mạng người không đáng giá tiền như thế, ta thật sợ. Ta nghe thấy Sheichi Shou nói lớn: "Công chúa điện hạ, chúng tôi tấn công, ngài hãy nghĩ biện pháp trốn vào rừng rậm! Shibata đại nhân sẽ đến đón ngài, chỉ cần..." Hắn còn chưa nói xong, tên quái vật kia đã tấn công, hắn hét lớn: "Chạy mau!"

Ta miễn cưỡng đứng lên, tuy rằng rất muốn đại nhân đại nghĩa nói mấy câu rằng muốn cùng sống cùng chết, nhưng chân lại lựa chọn đào tẩu. Nhưng bộ quần áo này thật sự có khả năng làm cho người ta nghẹn họng, vừa chạy vài bước đã bị té xuống mặt đất.

Mặt run lên, biết quái vật kia đã đuổi tới. Cảm giác được thắt lưng căng thẳng, xuyên qua một hồi, soái ca còn chưa gặp được đã bị quái vật ăn luôn. Đúng lúc này, một tiếng hét thảm của quái vật truyền đến, ta lui ra phía sau vài bước.

Mở to mắt, thấy trên trán hắn có một mũi tên cắm sâu. Ta nhìn hướng phóng tên tới, phát hiện một vị soái ca cưỡi ngựa đến!

Đại thần xuyên qua quả nhiên không khinh người a, vô cùng cảm kích.

"Đáng giận! Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi có về với ta không?"

"Không!" Không có soái ca đã không cần, càng miễn bàn đã có soái ca.

"Vậy thì ta sẽ giết ngươi!" Quái vật hét lớn, một cánh tay thô to đánh hướng ta.

"Công chúa! Mau tránh ra!" Bên tai nghe được một tiếng thét kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng lại, người đã bị đẩy ra. Sau đó một bóng đen áp ở trên người ta, một thứ chất lỏng ấm áp chảy lên mặt ta. Đây là cái gì, ta giơ tay ra, đã thấy là đầy tay là máu đỏ tươi. Là máu của ai, chắc chắn không phải ta. Đang nghi hoặc, bóng đen trên người đã miễn cưỡng chống đỡ đứng lên, trầm giọng "Chạy mau!"

Là Sheichi Shou, một người bộ dạng bình thường, lại dùng sinh mệnh bảo vệ ta.

Trong lồng ngực nóng quá, tựa hồ có cái gì muốn nhảy ra.

"A!" Ta đau đến kêu to, nhắm lại hai mắt. Thế giới tựa hồ ở giờ khắc này yên tĩnh, hai mắt ta hoa lên, trước mặt toàn một màu đỏ, rốt cuộc chịu không nổi nhan sắc này đánh sâu vào, ta ngã xuống mặt đất ngất đi.

Lúc tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong mạn trướng, bên ngoài có một nam nhân đang đứng, đúng là nam tử dùng tên cứu ta. Hắn nắm một thanh đao võ sĩ, tựa hồ đã đứng ở đó lâu rồi. Thấy ta tỉnh lại, thở ra , nhưng không nói chuyện.

Nhưng người có thể đứng trong phòng công chúa khi công chúa đang nghỉ ngơi chỉ có thể là Shibata. Ta tìm hỏi: "Shibata đại nhân?"

"Đúng"

"Sheichi đâu? Hắn không sao chứ?" Trong lòng run rẩy, không sao mới là lạ, vết thương nghiêm trọng như vậy

"Đã chống đỡ qua được đêm nay."

"Ta muốn đi gặp hắn" Ta nhấc chăn lên định đứng dậy, nhưng lập tức lưỡi đao lạnh như băng lại đặt lên cổ ta.

"Trả lời ta, công chúa Yumi, ngươi rốt cuộc có bị quái vật kia làm bẩn thân thể không, nếu là ngươi nói, ta sẽ tin tưởng."

"..." Không nghĩ tới nam nhân này lại trực tiếp hỏi vị hôn thê vấn đề này.

"Nói mau."

"Đồng chí, không đúng, đại nhân, ngài có nghĩ tới điều này hay không, nếu bị quái vật hình thể kiểu đó làm bẩn, liệu ta còn có thể giống như không sao mà đi tới đi lui không, vóc người kia không hề thích hợp!" Nâng nâng đầu, quái vật kia không kém Gozila là bao, ta và hắn hai hình thể khác biệt như vậy, nếu muốn OOXX, vậy thì đó là chuyện rất khó khăn.

Shibata ngẩn ra: "Ta tin tưởng ngươi." Sau đó thu hồi đao: "Từ ngày mai, ngươi sẽ là phu nhân của ta, cho nên ta sẽ ban thưởng người đã cứu ngươi Sheichi, còn mời danh y trị thương cho hắn. Công chúa vẫn nên nghỉ ngơi, ta nghĩ ngươi hẳn là đã mệt chết đi mới đúng."

"Chờ một chút, quái vật kia..." Nghĩ đến tình hình vừa rồi, tay của ta lại nhịn không được run lên. Kỳ quái chính là, ta không sợ quái vật kia, mà là sợ hắn đến đả thương người.

"Chẳng lẽ công chúa không nhớ rõ sao? Khi quái vật kia làm ngươi bị thương, có thần long đột nhiên xuất hiện cứu ngươi. Theo lời âm dương sư nói, đó là thần thủ hộ nhân loại mà tồn tại, cho nên cũng không có nguy hiểm."

"A?" Ta còn được mang theo lễ vật xuyên qua ? Rối rắm-ing.

"Tóm lại, ngài nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có nghi thức phải thực hiện." Nói đến đây, ngữ khí lại có chút ôn nhu. Nhìn hắn đi ra ngoài, ta ngã lên gối, trong lòng nghĩ phải gặp Sheichi một lần mới được, phải làm rõ ràng chuyện... Nghĩ nghĩ thế nhưng đang ngủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.