Lá Bài Thứ XII

Chương 40




“Vì sao cho tới lúc không nói lời nào, mới hiểu trầm mặc so với khắc khẩu gian nan, vì sao sẽ ở hận sau khi biến mất. . . . . .”

Giọng hát nhẹ nhàng trong trẻo vang lên dưới anh đèn đường mờ nhạt, Lữ Tư Anh thẳng hướng cửa chính của nhà trọ đi đến.

Đã lâu bốn người không tụ tập ở một chỗ, cảm giác hảo tốt, cũng hảo cảm động, bởi vì các nàng tất cả đều vẫn như cũ quan tâm cô, còn bồi tiếp cô, cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm, ca hát, cảm giác tựa như trở về thời điểm khi bốn người còn độc thân, thật vui vẻ.

Bất quá vui vẻ chỉ là vui vẻ, cô cũng không phải loại người lấy oán báo ân, cho nên cho dù Mễ Mễ nói các cô sẽ bồi cô suốt đêm, cô vẫn là trộm gọi điện cho Đoàn Dục Thần, nói cho anh biết các cô đang ở đâu, về phần lão công của hai kẻ kia, cô tin tưởng vào cái mũi linh mẫn của bọn họ, xác định vững chắc sẽ không bỏ qua manh mối này.

Quả nhiên, nửa giờ sau, ba đại nam nhân cùng nhau xuất hiện trong KTV

Đám người đến sau này, lập tức hộ tống lão bà về nhà, mà cô là người đưa tin đương nhiên không thể lạnh nhạt, còn đặc biệt đưa về đến ngoài hẻm., còn a

Đột nhiên muốn nói ăn món kho liền được đáp ứng, thật sự là thích muốn chết.

“. . . . . . Rời đi ta, đều là tốt với ta.”

Lầm bầm hát hướng cửa nhà trọ đi tới, cô cúi đầu tìm chìa khóa, khi ngẩng đầu lên, lại bị dọa bởi một bóng người bất ngờ xuất hiện, định thần nhìn lại, Cô kinh ngạc nhìn Kì Diệp đang lặng lẽ cầm điếu thuốc.

“Anh hút thuốc sao?” Cô bất tri bất giác thốt lên.

Kì Diệp đứng cách cô ba thước dựa vào tường, không nhúc nhích nhìn cô, ánh đèn đường lờ mờ vẫn không thể che được vẻ mặt u ám của anh, cùng với cặp mặt có đủ loại cảm giác lẫn lộn.

Tàn thuốc lúc sáng lúc tối, khói nhẹ lượn lờ cách trở hai người trong lúc đó.

Anh thủy chung không có mở miệng nói chuyện, chính là nhìn cô không chuyển mắt, nhìn đến cô khiến cô bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.

“Anh hút thuốc, em cũng không biết. Em nói a, kỳ thật cũng không sao hết, bất quá dùng thời gian hút thuốc, để đi hù người đi. Anh có biết cái gì kêu khoảng không khói không?(em cũng không hiểu a?). Chính là hút lúc sau hàm ở miệng, sau đó lại dùng cái mũi hoặc miệng thở ra, khói sẽ không thực sự đi đến phổi.”

Vẫn không phản ứng.

“Ân, anh có muốn ăn món kho không? Em có đây, ách, là Mễ Mễ đột nhiên muốn ăn, ách, Mễ Mễ là bằng hữu của em, em có đề cập qua với anh đúng không? Cô ấy mang thai, lại luôn muốn ăn một món gì đó thật kì lạ, cái gì thịt hoàn a, chao, món kho linh tinh , người khác mang thai chết cũng không ăn những thứ đó, cô ấy lại thích ăn, rất kỳ quái đúng hay không?”

Cao nhất phẩm chất—— im ắng.

“Anh không muốn ăn món kho hả kia. . . . . . Kia bên đướng có một cửa hàng7 —ELEVEN, em đi mua đồ cho anh ăn.” Cất bước, chuẩn bị chạy trốn.

“Đứng lại.”

Thanh âm lạnh lùng truyền đến, cô sợi tới mức ngay cả lông tơ cũng không dám động.

Thật sự là không công bằng, người sai rõ ràng là anh, cô mới là người bị hại, cô làm chi giống như chuột thấy mèo vậy sợ anh muốn chết, huống chi, cô đã muốn về sau không thèm để ý anh, cùng với anh chia tay , cô làm chi cần nghe lời như vậy, anh bảo cô đứng lại cô liền đứng lại, thật sự là người đáng ghét.

Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, là thanh âm của tàn thuốc, sau đó anh bước về phía cô.

Lữ Tư Anh bất giác ngừng thở, muốn chạy, không chỉ hai chân, tựa hồ toàn thân cũng không nghe chỉ huy, nhúc nhích không được. Anh nhất định học vu thuật, nhất định có!

“Đi.”Lấy tay lôi kéo, cô bị dắt đi.

“Đi chỗ nào?” Thân thể vừa động, ma chú lập tức được giải, Lữ Tư Anh sợ hãi hỏi, không dám giãy dụa.

Anh lại khôi phục giống như lúc nãy hoàn toàn câm điếc, không nói một câu nhét cô vào trong chiếc Audi, nửa tiếng sau, đem cô đến một tòa nhà trông chừng nghiêm cẩn, đỗ tốt xe liền đưa cô vào thang máy, thang máy lên thẳng đến tầng bảy, tiến vào một căn phòng đang khóa.

“Khuê nha, thật khá.” Tràn ngập tư tưởng bố trí của nước ngoài làm người ta nhìn mà không khỏi cảm thán.”Đây là nhà anh sao?” Nhất thời đã quên sự đáng sợ của anh, cô quay đầu hỏi, lại ở nháy mắt sau quay về sự thật, cả người cứng ngắc.

“Ngồi xuống.” Anh thong thả mở miệng.

Chỉ cần nghe lời sẽ không sẽ bị đánh, đạo lý này dùng tốt lắm, Lữ Tư Anh chạy nhanh tìm ghế ngồi xuống, sau đó trộm ngắm anh liếc mắt một cái.

“Em hôm nay đi chỗ nào?”Anh hai tay khoanh trước ngực, mở miệng hỏi.

“Sao cơ?” Không dự đoán được anh hỏi vấn đề này..

“Vì cái gì không đi đi làm?”

“Ách.”

“Nửa đêm mới về nhà còn mang theo mùi rượu, em có biết mình đang làm cái gì không?” Ngữ điệu bình tĩnh bắt đầu có chút biến dạng.

“Em đương nhiên biết, em. . . . . . Đi hát.” Trung khí mười phần thanh âm bị anh như vậy trừng, nhất thời tiết khí.

“Hát đến quá nửa đêm, lại uống rượu đi về nhà một mình, còn vừa đi vừa hát, hoàn toàn không chú ý quanh mình có hay không một loạt kẻ xấu đã ở xung quanh? Em rốt cuộc là bao nhiêu tuổi, Lữ Tư Anh? Ba mươi tuổi giống như ba tuổi, điều cơ bản nhất là bảo hộ bản thân lại không có, Em là đang làm cái quỷ gì? !”

Bạo phát, tích góp cả một đêm rốt cục bạo phát, Kì Diệp hoàn toàn không thể khống chế được bản thân quát lớn, đây là nguyên nhân vì sao anh đưa cô đến nhà anh, mà không lên thẳng nhà cô, bởi vì nhà anh cách âm tốt hơn nhà cô nhiều.

Cô thật sự tức chết anh, cũng làm cho anh lo lắng gần chết, nửa đêm mới trở về nhà không nói, cô cư nhiên còn uống rượu cứ như vậy loạng choạng về nhà, một chút cũng không có phát hiện sựu tồn tại của anh, nếu anh là người xấu, sẽ phát sinh chuyện gì, anh căn bản là không dám nghĩ!

Này con sâu hồ đồ thật tức chết anh!

“Em không về một mình, Mễ Mễ bọn họ thả em trước ngõ.” Cô thân thể rụt một chút, nhỏ giọng nói.

“Sau đó đâu, em cảm thấy đã sắp về đến nhà, liền cái gì cũng không quản, ngay cả anh đứng ở nơi đó cũng không phát hiện? Nếu anh là người xấu thì sao? Nếu có loại người có kế hoạch đứng ở đấy đợi em, em phải làm thế nào hả?”

“Không đáng sợ như vậy đi?”

“Em muốn phát sinh rồi mới nói đáng sợ sao?” Anh lớn tiếng hỏi.

Cô lui vai, không dám lại mở miệng.

Dùng giọng nói giống như là hổn hển thở, Kì Diệp trở lại vấn đề chính.

“Vì sao hôm nay em lại không đến công ty?” Anh hỏi

Lữ Tư Anh ngẩng đầu nhìn anh liếc mắt một cái, sau đó không hé răng cúi đầu, không có trả lời.

“Anh đang hỏi em.”

“Anh hỏi, lại không có quy định em nhất định phải trả lời.” Trầm mặc trong chốc lát, Lữ Tư Anh bất bình lẩm bẩm.

“Em nói cái gì?”

Thật sự là đáng ghét, cho dù đây là nhà anh, anh nói chuyện cũng không cần lớn tiếng như vậy đi, người sai là anh a!

Cô ngẳng đầu lên án trừng mắt nhìn anh một cái.

“Em muốn nói cái gì?” Anh hỏi.

Đương nhiên là có, cô đương nhiên muốn nói, cô muốn nói với anh cô không muốn đi làm, cho nên làm chi còn đến công ty làm? Nghĩ muốn nói từ giờ trở đi, cô sẽ không phải là nhân viên của anh, anh không thể lại dùng khẩu khí nghiêm khắc cùng cô nói chuyện, muốn hỏi anh, rốt cuộc anh vì sao lại chọn cô để đùa giỡn, cô bị xem là ngu ngốc, dễ dàng bị lừa như vậy sao? Tuy rằng sự thật chứng minh đúng vậy.Cô còn muốn hỏi anh, có một bạn gái đẹp như vậy, làm chi còn muốn ở bên ngoài ăn vụng, đây gọi là thói hư tật xấu của nam nhân sao? Nhưng là cô còn muốn nói với anh, chính là——”Em với anh chia tay.”

Anh trừng mắt nhìn cô, giống như là trên đầu cô đột nhiên mọc một cái sừng. “Em nói cái gì?” Anh thong thả hỏi, ngữ điệu nặng nề, hoàn toàn gnhe không ra được tâm tình anh giờ phút này.

“Em nói em với anh chia tay” Cô cố lấy hết dũng khí nói lại một lần nữa.

Lúc này anh trầm mặc càng lâu, lâu đến nỗi cô thấy đứng ngồi không yên, bắt đầu suy nghĩ lại một chút khi cô nói thẳng vào vấn đề chia tay này, có thể hay không quá mức đả thương người?

“Vì cái gì?” Anh rốt cục mở miệng hỏi, ngữ điệu vẫn duy trì nguyên dạng không thay đổi.

Này còn hỏi! Anh đã có bạn gái, còn hỏi cô vì cái gì? Lữ Tư Anh giận trong lòng, miệnglại chỉ nói: “Trong lòng anh hẳn là biết!”

Kì Diệp trầm mặc một chút.”Là vì chuyện tối qua?” Anh hỏi.

Lữ Tư Anh đột nhiên nhìn về phía anh, nguyên lai anh cũng biết sự tồn tại của cô.

“Anh đã biết là tốt rồi.” Cô phiết nhẹ môi, cảm giác tâm còn đang đau.

“Anh cùng cô ta đã sớm chia tay.”

Chia tay còn có thể cùng nhau ăn cơm? Còn có thể nùng tình mật ý, còn cười cười nói nói sao? Anh đối với cô chưa bao giờ được như vậy! Cô giống như say rượu nghĩ, cảm thấy được chính mình hảo đáng thương.

“Có chuyện nói ra, em còn không buồn hé răng nói, anh làm sao biết em đang suy nghĩ cái gì.”

Lại là bộ dạng giáo huấn , Lữ Tư Anh nhịn không được hạ khóe miệng, vì cái gì anh đối với cô luôn là bộ dáng sư phụ và đệ tử, cấp trên và cấp dưới, cha cùng con gái, luôn luôn động một chút là giáo huấn cô, trách cứ cô? Đối với người khác lại hoàn toàn có cử trỉ tao nhã, bình tĩnh ôn nhu.

“Em đối với anh có cái gì bất mãn, có thể toàn bộ nói ra.”

Có thể chứ? Cô nhìn anh, trên mặt viết do dự.

Quản anh làm chi, dù sao đều phải chia tay, cô hiện tại nếu không phát tiết hết bất bình của mình, chẳng lẽ phải chờ tới kiếp sau sao? Bất cứ giá nào , dù sao về sau cô cũng không cần làm cấp dưới của anh nữa.

“Anh đối người khác đều tốt lắm, lại đối với em đặc biệt hung dữ.” Cô lên án nói.

“Anh là vì muốn tốt cho em, nếu không lấy thái độ làm việc của em, sớm đã đói chết ở ven đường.”

“Anh nói bậy, trước khi anh tới, em đã làm rất tốt không phải sao?”

“Em đếm thử xem em đã đổi công việc bao nhiêu lần? trước khi anh đến, công tác hiện tại của em không khéo cũng không còn, em chẳng lẽ không biết?”

Đúng rồi, anh lần trước cũng nói qua điểm này, nhưng là ai biết là thật hay giả? Chình là ngày trước cô đổi việc như đổi quần áo là sự thật.

“Ngay cả như vậy anh đối em qua ác liệt đi, em là bạn gái của anh nha.” Cô thấp giọng oán giận nói.

“Còn có đâu?” Ngắm nhìn cô, Kì Diệp dựa người vào tường. Dù bận vẫn ung dug hỏi

Trừ bỏ ở văn phòng thái độ đối với cô làm cho cô để ý, nhung còn một việc nữa cũng khiến cô thương tâm.

“Cô ấy rất được.” Lữ Tư Anh cúi đầu, thì thào nói.

“Là, cô ấy xác thực xinh đẹp.” Kì Diệp phụ họa nói, chỉ tiếc ngại bần hàn yêu phú, tiêu tiền như nước, lại thích ngờ vực vô căn cứ, không giống cô, đơn thuần làm cho người ta nghĩ muốn bảo hộ, một người thẳng tính thích liền nói ra.

Anh không chút do dự nói vậy làm cho cô muốn khóc.

“Em phải về nhà .” Cô đột nhiên đứng dậy nói, không nghĩ cho anh thấy cô vì anh rơi lệ.

Anh không có lên tiếng ngăn cản cô, nhưng khi cô bước qua anh, đột nhiên thân thủ giữ chặt cô lại, nháy mắt, cô đã nhào vào ngực anh bị mạnh mẽ giữ lấy.

“Cô ấy rất được, nhưng là anh thích em.” Anh thì thầm bên tai cô, nhẹ nhàng nói.

“Anh gạt người.” Cô không tin, ai là người bỏ qua một đại mỹ nhân để thích một Ma Tước là cô chứ?

“Anh vì cái gì mà muốn gạt em?”

Lữ Tư Anh sửng sốt, ngây người. Đúng rồi, anh vì cái gì mà muốn gạt cô chứ? Cô cũng không phải loại có tài sản gì, tương phản với anh có tài sản đủ để cho mmotj con Ma Tước như cô có thể hóa phượng hoàng; cũng không làm cho anh thương tiếc, bộ dáng thì bình thường, thật sự nghĩ cô cũng không có cái gì đáng giá để cho anh lừa.

Anh rốt cuộc vì cái gì muốn lừa cô? Cũng hoặc là, anh nói đều là sự thật, anh căn bản không có ý muốn gạt cô đi?

“Anh thật sự thích em?”Cô cẩn thận hỏi.

“Ân hừ.”

“Chính là anh đối với cô ấy ôn nhu hơn, anh giúp cô ấy kéo ghế.” Cô lấy dẫn chứng, trong giọng nói loáng thoáng có chút oán giận.

Kì Diệp bỗng nhiên kéo cô ra, cúi đầu nhìn cô cau mày,vẻ mặt luôn luôn trầm ổn bị thay thế bởi vẻ băn khoăn.

“Anh không kéo ghế giúp em sao?” Anh nói.

“Có, nhưng là. . . . . . Anh còn cười với cô ấy.”

“Không muốn anh cười, chẳng lẽ muốn anh khóc sao?”Anh đột nhiên lại có cảm giác dở khóc dở cười.

“Em là nói thời điểm anh ngồi cùng cô ấy thực sự vui vẻ, đối với em nhiều nhất là chỉ mỉm cười mà thôi.”

“Em muốn anh đối với em ngoài cười nhưng trong không cười?”

“A? !” Nói như thế đến, anh lúc đó cười vui vẻ hơn bình thường, cảm giác có điểm không đúng thật, bởi vì lấy tính cách nghiêm túc của anh ra mà nói, cái loại cười to vui vẻ thật không thích hợp với anh lắm, nói như vậy, thật sự là cô hiểu lầm anh?

Cô lẳng lặng nhìn anh.

“Còn có vấn đề gì?” Anh hỏi.

“Anh thật sự một chút cũng không thích cô ấy sao? Cô ấy xinh đẹp như vậy , thoạt nhìn tựa như một nữ cường nhân, cùng với anh đứng ở một chỗ thật sự rất xứng đôi, không giống em. . . . . .” Cô tự ti nói, hối hận quá khứ ba mươi năm không hảo hảo bồi dưỡng chính mình, muốn tự tin một chút nhưng thật sự không có điểm.

“Không giống em làm sao? Hoàn toàn không có chuyện đó.”

Hưu! Một mũi tên đâm thẳng vào lòng, Lữ Tư Anh cảm thấy nghẹn lại ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được, tuy rằng là lời nói thật, Anh có cần nhất thiết phải nói ra không?

Một bàn tay đột nhiên chạm vào cằm cô, ôn nhu nâng lên khuôn mặt của cô nước mắt đã muốn rớt xuống.

“Muốn khóc?”

Cô không nói gì hai mắt đỏ ửng, anh lại bỗng nhiên cúi đầu, chậm rãi hướng cô, đến khi môi cách môi cô một cm thì dừng lại.

“Em hẳn là nên cười, bởi vì mặc dù em không được cái ưu điểm gì, nhưng vẫn còn có anh yêu thương em.” Anh nhẹ giọng mở miệng, ôn nhu nói, nói xong lập tức hôn trụ cô.

Sau đó. . . . . .

Tối nay, những ngôi sao đều lấp lánh.

***

“Cho nên cậu trở về công ty đi làm, tiếp tục đảm đương vai diễn cô vợ nhỏ?”

“Đối, chính là trọng điểm không phải vậy, trọng điểm là anh ấy nói anh ấy yêu tớ.” Lữ Tư Anh bộ dáng vui vẻ, chỉ kém một chút nữa là bay được lên trời rồi.

“Nam nhân một trăm người thì có chín mươi chín người dùng câu nói ‘Anh yêu em’ để lừa gạt nữ nhân” Thời Mễ Mễ liếc mắt một cái, nhịn không được hất cho cô một gáo nước lạnh.

“Kì Diệp không phải người như thế!”

“Sao cậu biết?”

Khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt sụp đổ, Lữ Tưu Anh vẻ mặt ai oán nhìn Mễ Mễ.

“Mễ Mễ, tâm tình cậu hôm nay không tốt sao?” Cô hỏi. (Là cực không tốt mới đúng)

“Không có nha.” Thời Mễ Mễ vẻ mặt mãn nguyện lắc đầu.

“Vậy cậu làm chi hắt cho tớ một bát nước lạnh, chẳng lẽ cậu không hy vọng tớ hạnh phúc sao?”

“Chính là bởi vì hy vọng, tớ mới hắt cho cậu một bát nước lạnh. Cậu trừ bỏ cái bộ dáng nói nhiều này, làm chuyện gì cũng không chuyên tâm, thân là bằng hữu của cậu tớ sao có thể không để ý mọi chuyện?” Thời Mễ Mễ tức giận nhìn chằm chằm cô.

“Tó biết cậu đối tốt với tớ, chính là Kì Diệp anh ấy thật sự không phải người xấu, hơn nữa anh ấy còn nói yêu tớ.” Nhịn không được, khóe miệng của cô lại dương lên.

“Tình yêu cũng không phải dùng miệng mà nói, tớ nhìn không ra điểm nào của cậu để anh ta yêu cả ? Huống hồ nếu hắn đúng như lời cậu nói tốt như vậy, lần trước hại cậu khóc ruột gan đứt thành từng khúc, có một nữ nhân hoàn mỹ như vậy ở bên cạnh, có cái gì đạo lý lại chọn cậu, mà không chọn mỹ nữ kia?” Thời Mễ Mễ không chút lưu tình nói. (Ta thấy khổ thân anh quá a)

Không biết vì cái gì, có lẽ là lần trước xem qua nguyên nhân Tư Anh vì anh ta mà khóc đến vô cùng đau khổ, cô chính là đối với nam nhân kia không có nửa điểm hảo cảm, thậm chí còn có điểm bài xích.

Lữ Tư Anh mờ mịt nhìn cô, không lời nào để nói, vấn đề này cô có hỏi qua, nhưng là anh lúc ấy không có trả lời.

Cô lộ ra vẻ mặt giống như một tiểu hài tử lạc đường, làm cho khi Mễ Mễ không khỏi than nhẹ một hơi, tâm phản đối cũng chỉ có thể đè xuống, nhưng là như thế nào có thể?

“Tư Anh, cậu cảm thấy học trưởng đối với tớ tốt không?” Cô đột nhiên mở miệng hỏi.

Lữ Tư Anh trừng mắt nhìn, sau đó gật gật đầu.

“Cậu có biết vì sao anh ấy lại tốt với tớ thế không?” Lúc này không đợi câu trả lời, Thời Mễ Mễ chính mình đáp: “Bởi vì anh ấy yêu mình. Chính là trái lại với thái độ của bạn trai cậu, cậu có thể trách tớ vì đã hoài nghi anh ta không??”

“Chính là cậu trước kia thường nói mỗi người yêu đều có cách thể hện giống nhau, Kì Diệp đối với tớ không giống như học trưởng đối với câu, nhưng này cũng không chứng minh được là anh ấy không yêu tớ nha.”

Thời Mễ Mễ nhất thời nghẹn lời.

“Hảo, chúng ta không nói chủ đề này, đổi chuyện khác. Cậu có hay không nghe đến đạo lý người yêu trong mắt chỉ dung được một người?”

Lữ Tư Anh gật gật đầu.

“Chính là đạo lý này, cho nên khi cậu gặp anh ta cùng nữ nhân khác ăn cơm, mới có thể thương tâm khổ sở như vậy. Nói trắng ra, cậu sở dĩ thương tâm khổ sở như vậy, là bởi vì cậu yêu anh ta đúng không?”

Cô giống như một tiểu hài tử ngoan ngoãn gật đầu

“Tốt lắm, cậu là bởi vì yêu anh ta, cho nên mới có phản ứng kịch liệt như vậy, ngược lại nói anh ta yêu cậu, vì cái gì khi nhìn thấy cậu cùng người khác ước hện ăn cơm, lại không hề có lấy một phản ứng?”

Lữ Tư Anh sửng sốt, bởi vì cô cho tới bây giờ vẫn chưa nghĩ về cái vấn đề này.

“Có lẽ. . . . . . Có lẽ là bởi vì Lí Tiếu cùng tớ là đồng sự, lại đều là cấp dưới của anh ấy, cho nên anh ấy mới có thể không phản ứng, bởi vì anh ấy biết chúng tớ căn bản là không có khả năng . . . . .”

“Sai!” Thời Mễ Mễ đột nhiên cắt ngang lời cô, “Cậu đã từng nghe qua câu gần vua được hưởng lợi chưa? Liền bởi vì các cậu làm đồng sự, anh ta lại càng cực kì khẩn trương mới đúng.”

“Chính là tớ cùng Lí Tiếu chỉ đơn thuần là quan hệ đồng sự mà thôi.”

“Cậu còn nhớ rõ Bồng Khiết cùng Chương Kính trước khi kết hôn đã xảy ra chuyện gì không? Đừng nói là đồng sự, cho dù là người qua đường ngay cả gay cũng không bỏ qua, chỉ cần là nam nhân tiếp cận, Chương Kính giống như bị giẫm lên đuôi mà rít gào (chị đang ví đến con chó) , cái này kêu là làm giữ lấy dục (cái này ta không hiểu a), không có nam nhân nào ngoại lệ cả.”

“Chính là. . . . . . có lẽ Kì Diệp là ngoại lệ, bởi vì anh ấy luôn bình tĩnh tự tin như vậy. . . . . .”

“Học trưởng, Chương Kính còn có lão công của Thắng Nam, cậu cảm thấy họ có chỗ nào không đủ bình tĩnh cùng tự tin? Còn không phải ngay khi thấy chúng tớ nói chuyện với nam nhân khác liền biến sắc.” Thời Mễ Mễ một bộ dáng chịu không nổi trợn mắt nói, nhưng giọng điệu lại vẫn có chút thỏa mãn cùng hạnh phúc

Lữ Tư Anh không nói gì, kinh ngạc đứng tại chỗ.

Cho nên ý tứ của Mễ Mễ chính là, kỳ thật Kì Diệp không có yêu cô, bởi vì anh sẽ không ăn dấm chua, không có dục vọng của nam nhân đối với nữ nhân, bởi vì anh căn bản sẽ không để ý cô cùng nam nhân khác có tiếp xúc hay không .

Một cỗ chua xót trong lòng trào lên, nháy mắt một cái nước mắt đã chảy xuống hốc mắt!

“Này uy uy, đa sầu đa cảm hẳn là độc quyền của phụ nữ có thai nha, tớ đây phụ nữ có thai còn chưa khóc, cậu khóc cái gì nha?” Thời Mễ Mễ luống cuống chân tay kêu lên, nhìn cô nước mắt từ hốc mắt chảy ra, có một loại cảm giác mình đã gây ra tội ác.

“Mễ Mễ, ô ô. . . . . .”

“Tớ còn chưa chết, cậu không cần phải khóc tớ?” Trừ bỏ cảm giác tội lỗi, còn có một loại cảm giác làm bậy là không thể sống.

“Tớ thật sự thích anh ấy, nhưng là anh ấy vì cái gì muốn gạt tớ ? Vì cái gì. . . . . . Ô. . . . . .”

“Ách. . . . . . Này. . . . . .”

“Ô. . . . . . Ô. . . . . .”

Trời ạ! Cô là người nghiện khóc sao?

“Tư Anh, cậu trước tiên đừng khóc, những lời vừa nãy, đó, cũng chỉ là dự đoán của tớ, sự thật chưa chắc đã là như vậy, cậu trước hết ngừng khóc đi.”

“Chính là anh ấy không ăn dấm chua, đối tớ cũng khống muốn chiếm giữ. . . . ..” Cô mặt đầy nước mắt nói.

“Chính là chính là. . . . . .”

“Trước đừng chính là , cùng làm thí nghiệm một chút là được.” Thời Mễ mễ chặn ngang lời nói.

“Thí nghiệm?” Cô dừng một chút, thì thào lặp lại hai chữ, rốt cục đình chỉ khóc.

“Đối, thí nghiệm.” Mễ Mễ mỉm cười nói, “Cậu còn nhớ phương thức lần trước tớ giúp Bổng Khiết lấy được lời nói chân thực của Chương Kình bằng cách nào không?”

“Cái kia dễ nhìn, giả dạng làm cái loại thân hình nóng bỏng cùng xinh đẹp?” Lữ Tư Anh thì thào nhìn cô.

“Đúng vậy!”

“Chính là dáng người của tớ. . . . . .” Lữ Tư Anh trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên nhìn xuống bộ ngực còn không đủ loại B của mình, do dự mở miệng.

“Ba phần dựa vào cậu, bảy phần dựa vào cách ăn mặc. Cậu không phải đã xem qua ví dụ tốt nhất rồi sao?” Thời Mễ Mễ nói.

Lữ Tư Ang nghi hoặc nhìn cô, trong khoảnh khắc không tưởng được cô rốt cuộc là đang nói ai.

“Khiết.” Thời Mễ Mễ hảo tâm nhắc nhở.

Đúng rồi, đương nhiên là Bồng Khiết. Chính là Kiết cùng cô tình huống bất đồng, Khiết nguyên bản là thân hình đầy đặn, làm cho cả người đứng thẳng lên, làm thoát lên vẻ đẹp mà cô ấy vốn có, không giống cô, có một thân hình nguyên bản giống cây đậu cô-ve (nguyên bản a) cùng gương mặt bình thường, trừ bỏ phẫu thuật thẩm mỹ, nếu muốn biến thành xinh đẹp căn bản là khó như lên trời.

“Tớ xem hay là thôi đi.”Cô có ý muốn bỏ cuộc.

“Vì cái gì?”

“Tớ không nghĩ để mọi người nói đã là sửu nhân lại còn định quấy phá.”

“Cậu——” Thời Mễ Mễ đột nhiên muốn bóp cổ cô.”Cậu sợ cái gì? Có tớ là vạn nhân mê chống lưng ở phía sau, ai dám nhiều lời, là không muốn sống sao? Huống chi cậu mà là sửu nhân? Là thiếu con mắt, thiếu con cái lổ tai, hay là có ba cái mồm? Cậu về sau mà để tớ nghe thấy cậu tự ti về bản thân, liền đừng trách tớ! Tỷ muội vạn nhân mê lại có thể xấu sao?” Thật sự là tức chết đi được!

“Thực xin lỗi Mễ Mễ.” Không nghĩ tới cô nói một câu như vậy liền khiến bạn thân sinh khí, Lữ Tư Anh liền nhanh chóng giải thích, “Cậu không cần như vậy sinh khí, cẩn thận dưỡng thai.”

“Hiện tại muốn tớ không tức giận chỉ có một biện pháp.”

“Nghe lời tớ mà làm theo, không chuẩn kháng nghị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.