Lá Bài Thứ XII

Chương 32




.

“Cung chủ Ma cung là khách quý Hoàng thượng mời tới, Lưu Quang bây giờ không có quyền đi quá giới hạn. Nếu công chúa không hài lòng, có thể mời Hoàng thượng làm chủ.” Doãn Lưu Quang nghe được lời Nam Tú Cầm nói, lông mày thanh tú chau lại, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lời Nam Tú Cầm.

Nam Tú Cầm thấy Doãn Lưu Quang tỏ ý tứ rõ ràng không muốn giúp nàng, không khỏi tức giận, lại nhìn nụ cười trên mặt Nam Ức Tịch, nàng vô cùng tức giận, chỉ tay vàoNam Ức Tịch nói, “Ngươi, yêu nữ này không nên đắc ý! Bổn cung đi mời phụ vương làm chủ cho Bổn cung, ngươi chờ cho ta!”

Nam Ức Tịch không để sự uy hiếp của Nam Tú Cầm trong lòng, mời Nam Vũ thay nàng làm chủ, chỉ sợ nàng ta quá đắc ý rồi. Nam Vũ là người nào, quyền lực trong lòng hắn cao hơn tình thân, cho dù sủng ái Nam Tú Cầm một chút, chẳng qua là do không làm trở ngại giang sơn của hắn.

Bây giờ, kho báu Ma cung mang ý nghĩa Nam Hải từ nay có thể thoát khỏi Đông Lâm nắm trong tay, so với việc nữ nhi bị ủy khuất, bên nào nặng bên nào nhẹ, nàng không cần suy nghĩ, đã có thể biết được quyết định của Nam Vũ.

Khóe môi khẽ hiện lên nụ cười như không cười, thản nhiên từ trên ghế đứng lên, lười biếng vươn người một cái, Nam Ức Tịch thiêu mi nhìn Nam Tú Cầm, thong thả nói “Ta không có thời gian ở chỗ này chờ đợi, nếu như ngươi thật có bản lãnh tìm ta tính sổ, thì đến Doãn phủ.”

Nói xong, không quay đầu lại rời đi, động tác tiêu sái, quả thực khiến Nam Tú Cầm phát cáu, Tiểu Tuyết theo sát sau lưng Nam Ức Tịch rời đi, Doãn Lưu Quang nhìn về phía Nam Tú Cầm khẽ vuốt cằm, đồng thời rời đi, Nam Tú Cầm không khỏi giận dữ, vẩy tay áo, dậm chân bỏ đi.

Giải quyết Nam Tú Cầm, Nam Ức Tịch hài lòng trở lại Doãn phủ, ai biết mới vừa vào phủ, đã nhìn thấy đôi mắt khóc sưng đỏ của Doãn Lưu Nguyệt, Doãn Lưu Nguyệt vừa thấy được Nam Ức Tịch và Doãn Lưu Quang trở lại cùng nhau, liền khóc lóc chạy tới bên người Doãn Lưu Quang, một bên vừa khóc vừa nói, “Lưu Quang ca ca, Lưu Nguyệt không dám ở lại trong phủ nữa, Lưu Nguyệt chẳng qua nhiều chuyện hỏi thăm cung chủ Ma cung mấy câu, nàng liền hạ thuốc câm với Lưu Nguyệt, không biết sau này còn muốn đối phó Lưu Nguyệt thế nào đây!” LanhThienNhi255.

Doãn Lưu Quang thấy muội muội khóc hoa lê đẫm mưa (như mưa), không khỏi nhíu chân mày, Doãn Lưu Nguyệt tuy không phải là muội muội ruột hắn, nhưng hắn luôn xem nàng như muội muội ruột thịt mà đối đãi, Lưu Nguyệt tính tình ôn thuận, dịu dàng động lòng người, cho tới bây giờ chưa từng để cho hắn phiền lòng.

Nam Ức Tịch ra tay với Nam Tú Cầm hắn có thể hiểu, dù sao Nam Tú Cầm là người hung hăng càn quấy, mọi người đều biết, nhưng vì sao Nam Ức Tịch vô cớ ra tay với Doãn Lưu Nguyệt? Chẳng lẽ nàng thật sự giống như lời đồn đãi nói nàng tính tình ngoan lệ, giết người như ngóe?

Trực giác không muốn tin tưởng lời đồn bên ngoài, Doãn Lưu Quang nhíu lông mày, giọng nói vẫn mang theo ôn hòa, hắn hỏi “Cung chủ, những gì Lưu Nguyệt nói là thật?”

“Có thể nói như vậy.” Vẻ mặt Nam Ức Tịch lạnh nhạt, trong con ngươi đen nhánh mang theo một tia giễu cợt, nàng khẽ nhếch môi, tiếp tục nói, “Chỉ là ta muốn sửa lại một chút, nàng không phải là lắm mồm hỏi ta mấy câu, mà là đặc biệt chạy tới uy hiếp ta.” LanhThienNhi255.

Nam Ức Tịch nhắc lại những lời Lưu Nguyệt nói với nàng cho Doãn Lưu Quang, Doãn Lưu Quang nghe xong sắc mặt hơi biến, hắn không thể tin nhìn Doãn Lưu Nguyệt, dường như không tin muội muội ôn nhu động lòng người sẽ nói ra những lời như vậy, mà nàng lại đánh tâm tư lên hắn? LanhThienNhi255.

“Lưu Quang ca ca, ngươi không cần nghe nàng nói bậy, ta không có! Ta chẳng qua là hỏi nàng có phải muốn ra khỏi phủ không, nàng lại đột nhiên hạ thuốc câm với ta” Doãn Lưu Nguyệt đương nhiên sẽ không thừa nhận, nàng làm ra dáng vẻ kinh ngạc vô cùng nhìn Nam Ức Tịch, tiếp theo gấp gáp quay về phía Doãn Lưu Quang phân bua.

Lông mày thanh tú của Doãn Lưu Quang nhíu lại một chỗ, Nam Ức Tịch và Lưu Nguyệt nói, rốt cuộc ai mới là thật? Lưu Nguyệt từ nhỏ lớn lên cùng hắn, theo đạo lý hắn cần phải tin tưởng Lưu Nguyệt, nhưng mà hắn luôn cảm thấy, Nam Ức Tịch không phải đang nói dối.

“Lưu Quang ca ca, chẳng lẽ ngươi không tin ta sao? Từ nhỏ đến lớn, ta không có lừa gạt ngươi?” Doãn Lưu Nguyệt thấy được do dự trên mặt Doãn Lưu Quang, càng muốn thể hiện lên vẻ oan ức, một bộ dáng kinh hãi bi thương vạn phần, nhìn Doãn Lưu Quang.

Doãn Lưu Quang nhìn bộ dáng đáng thương của Doãn Lưu Nguyệt, không khỏi nhìn về phía Nam Ức Tịch. LanhThienNhi255.

Nam Ức Tịch hơi nhún vai một cái, giả bộ đáng thương sao? Nàng cho tới bây giờ sẽ không như vậy. Trước kia nàng tính tình ẩn nhẫn quật cường, không muốn hiện ra sự đáng thương, bây giờ nàng càng xem thường giả bộ đáng thương, bởi vì nếu ai dám để cho nàng đáng thương, nàng sẽ khiến cho hắn đáng thương gấp trăm lần, một ngàn lần!

“Ta đã nói cho ngươi biết sự thật, ngươi có tin hay không tùy ngươi.” Nam Ức Tịch nhìn Doãn Lưu Quang một cái, đồng thời một cỗ hàn ý nhìn Doãn Lưu Nguyệt, khẽ nhếch môi cười nói “Ngươi có câu nói đúng rồi, nếu như ngươi ở lại trong phủ, còn dám chọc ta, ta xác thực còn rất nhiều thủ đoạn đối phó ngươi.”

Doãn Lưu Nguyệt bị ánh mắt sắc bén của Nam Ức Tịch nhìn cả người run lên, con ngươi đen nhánh kia phảng phất như một xoáy nước vô hình muốn hút hết tất cả mọi thứ vào, hàn ý trong ánh mắt giống như một lưỡi dao sắc bén, lướt qua kề vào cổ khiến nàng lạnh cả người, nàng đột nhiên có chút hối hận vì đã náo loạn lớn việc này.

“Được rồi, chuyện này coi như đã qua.” Doãn Lưu Quang thoáng nhìn hai người, tiếp tục nói, “Cung chủ là người trong giang hồ, nàng làm việc có nguyên tắc của mình, Lưu Nguyệt ngươi không có chuyện gì thì không cần đi tìm cung chủ.”

Doãn Lưu Nguyệt nghe được Doãn Lưu Quang nói, trong mắt không khỏi toát ra ủy khuất, Doãn Lưu Quang nhìn lướt qua Doãn Lưu Nguyệt, có chút bất đắc dĩ nhìn lại Nam Ức Tịch nói, “Lưu Nguyệt là muội muội của ta, nếu có chỗ đắc tội, kính xin cung chủ bỏ qua.”

“Chỉ cần nàng không chọc đến ta, ta không có thời gian rảnh rỗi đi kiếm chuyện với nàng.” Nam Ức Tịch nhàn nhạt nói những lời này, liền dẫn Tiểu Tuyết đi về gian phòng của mình, nàng đúng là có mưu lược, nhưng không có nghĩa nàng thích đùa bỡn tâm kế, nhất là loại nữ nhân này, nàng lại càng không rảnh, nàng khinh thường. LanhThienNhi255.

Doãn Lưu Quang nhìn bóng lưng Nam Ức Tịch, vẻ mặt lại có chút hoảng hốt. Trực giác cho hắn biết nàng không có nói dối, mặc dù ngoài mặt hắn đã tin tưởng Lưu Nguyệt, nhưng kỳ thật trong lòng hắn, tin tưởng là nàng.

Bởi vì bên trong khẩu khí và nét mặt nàng chỉ có khinh thường, khiến cho hắn cảm thấy nàng căn bản không nói sai, hay là bởi vì trong mắt nàng, hắn đã từng thấy được thiên chân vô tà và ôn nhu, để cho hắn trong lúc vô tình bị lạc vào? LanhThienNhi255.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.