Lá Bài Thứ XII

Chương 24




Lam Cẩn Du trở lại Nam Hải quốc, truyền đạt lại lời nói Nam Ức Tịnh cho hoàng đế Nam Hải quốc Nam Vũ nghe, Nam Vũ nghe xong vô cùng tức giận, dưới cơn nóng giận thề muốn san bằng Ma Cung.

Nam Vũ đang trong cơn tức giận hết sức, lại nghe đến tiếng cười nữ tử như chuông bạc, tiếng cười kia thanh linh dễ nghe lại mang theo tà mị không nói nên lời, giống như đến từ núi yêu tinh, Nam Vũ nghe xong cực kỳ sợ hãi, lớn tiếng quát: “Ai đang cười?”

“A, hoàng thượng muốn san bằng Ma Cung của ta? Khẩu khí thật sự lớn đây mà!” Giọng nói mangtrào phúng vang lên bên tai Nam Vũ, giọng điệu này vang lên ba phẩn mềm yếu bảy phần cuồng ngạo.

Cùng với giọng nói này, một hồng y nữ tử theo xà ngang bên trên bay xuống, giống như ánh bình minh rực rỡ phía chân trời, thu hết toàn bộ ánh sáng hội tụ giữa trời và đất, hào quang rực rỡ, làm cho người ta không thể dời ra tầm mắt.

Lụa mỏng che mặt, lại dấu không được sự phong hoa tuyệt đại, Nam Vũ khiếp sợ nhìn nữ tử xuất hiện ở trước mặt, trong nháy mắt hiện lên sự sợ sệt, mà bên người Lam Cẩn Du lập tức đem Nam Vũ bảo vệ phía sau, hô lớn: “Có thích khách! Bảo vệ hoàng thượng!”

Trong thời gian nháy mắt, ngự thư phòng lập tức được thị vệ bao vòng ba tầng vây lại, bọn thị vệ lấy đao chỉ vào Nam Ức Tịnh, trên mặt mang theo sự kinh ngạc.

Mỗi người trong lòng đều đồng dạng xoay quanh hai vấn đề. Hồng y nữ tử phong hoa tuyệt đại này đột nhập vào ngự thư phòng khi nào? Như vậy thiếu nữ có vẻ ngoài mềm yếu này đúng là thích khách?

Nam Ức Tịnh đối với ba tầng thị vệ bên ngoài, ba tầng lấy đao chĩa về phía nàng nhìn như không thấy, một đôi con ngươi đen lộ ra bên ngoài vẫn như trước mang theo ý cười, mà ngay cả khẩu khí bên trong lời nói lười biếng không chút để ý “A, thật là trận lớn. Nếu ta muốn ra tay, ngươi cho rằng chỉ bằng từng này thị vệ có thể ngăn được ta?”

Nam Vũ nghe trong lời nói Nam Ức Tịnh, sắc mặt liền biến đổi, tuy rằng vẻ vô lễ của Nam Ức Tịnh khiến hắn thập phần cáu giận, nhưng hắn không thể không thừa nhận Nam Ức Tịnh cuồng vọng là có tư cách. Nàng có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở ngự thư phòng, đã đủ để chứng minh thực lực của nàng.

Huống chi cung chủ Ma Cung võ công có một không hai trong thiên hạ, có thể là đối thủ của nàng chỉ sợ cũng ít ỏi không có bao nhiêu, càng không nói đến mấy tên thị vệ này?

Hảo hán có thể chịu thiệt trước mắt, trên mặt Nam Vũ thu liễm sự tức giận, đeo lên một bộ mặt hoàng đế tự cao tự đại, nói Nam Ức Tịnh : “Cung chủ Ma Cung xâp nhập ngự thư phòng của trẫm, không biết có chuyện gì? Chẳng lẽ thật sự muốn lấy tính mạng trẫm? Trẫm nói ngay tại đây, ngươi muốn lấy tính mạng trẫm không khó, bất quá nói như vậy, ngươi cũng đừng tưởng bình yên đi ra khỏi hoàng cung này!”

Nam Ức Tịnh nghe xong trong lời Nam Vũ nói, đáy mắt liền ẩn dấu vài phần hận ý, bên trong con ngươi sóng mắt hiện lên một tia ý cười trêu tức, ngữ điệu lười biếng như trước không chút để ý “Lấy tính mạng của ngươi? Ảo tưởng, ta đối với mạng ngươi không có hứng thú!”

Hắn thiếu nợ nàng, mẫu hậu thiếu nợ nàng, Lam Cẩn Du thiếu nợ nàng, toàn bộ Nam Hải quốc thiếu nợ nàng, một mạng làm sao có thể trả nợ hết thảy? Nếu bọn họ nóng vội mưu cầu quyền thế, nàng sẽ phá hủy tất cả mọi thứ, nhìn bọn họ chết đi mà không còn gì!

Nam Vũ nghe được trong lời nói trêu tức khinh miệt của Nam Ức Tịnh, trên mặt gần như có tức giận, nhưng sự tu dưỡng khôn ngoan của hoàng đế vẫn khiến cho hắn kìm nén tức giận tiếp tục hỏi : “Một khi đã như vậy, cung chủ Ma Cung muốn gì?”

“Ta chỉ là tới nhắc nhở ngươi một tiếng, nếu ngươi muốn san bằng Ma Cung, bất cứ lúc nào ta xin đợi ngài đại giá!” Lông mi thật dài hơi hơi hạ thấp, dấu bên dưới khăn che mặt là đôi môi gợi lên một chút tươi cười hứng thú “Bất quá, cho dù ngươi thật là có bản lĩnh san bằng Ma Cung, thì sẽ không lấy được kho báu Ma Cung, đến lúc đó Nam Hải quốc rơi vào tình cảnh gì, chỉ sợ sẽ thảm hại hơn hiện tại!”

Thương Khung đại lục chia ra làm bốn. Phía đông là Đông Lâm quốc, phía tây là Tây Nhạc quốc, phía bắc là Bắc Mạn quốc,phía nam là Nam Hải quốc. Mà trong tứ quốc, Nam Hải quốc là quốc gia có thực lực suy yếu nhất, bởi vậy mà phụ thuộc vào Đông Lâm quốc. Nhưng Nam Vũ không cam lòng phụ thuộc vào Đông Lâm, bởi vậy những năm gần đây, luôn luôn sử dụng tất cả các biện pháp để cho Nam Hải quốc trở lên cường thịnh.

Nam Vũ nghe được trong lời nói Nam Ức Tịnh, trong mắt lóe lên tinh quang tính toán của đế vương, trong lòng âm thầm suy nghĩ, cung chủ Ma Cung này quả thật không đơn giản, không chỉ có võ công cao cường, hơn nữa tâm tư khéo léo, lại có thể nhìn thấu ý đồ của hắn, mà phía sau lưng nàng là toàn bộ Ma Cung và kho báu Ma Cung, nếu nàng có thể vì hắn làm việc, thì sớm có một ngày Nam Hải sẽ thoát khỏi Đông Lâm nắm trong tay.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Nam Vũ liền thể hiện vẻ mặt ôn hòa tiến lên, hắn phất phất tay thị vệ, quát lớn: “Cung chủ Ma Cung vốn là khách, các ngươi đều lui ra đi, không mất cấp bậc lễ nghi!”

Bọn thị vệ nghe được Nam Vũ nói, đều lui ra. Thứ nhất là tuân theo hoàng thượng, thứ hai bọn hộ đều nghe nói qua cung chủ Ma Cung lợi hại, tự nhiên sẽ không muốn động thủ với Nam Ức Tịnh.

“Mới vừa rồi trẫm tiếp đón không được chu đáo, xin cung chủ Ma Cung thứ lỗi” Khóe môi Nam Vũ lộ ra một chút tươi cười ôn hòa, chỉ vào ghế tựa bên cạnh Nam Ức Tịnh nói: “Cung chủ có lời gì, không ngại ngồi xuống nói?”

Nam Ức Tịnh nhìn khóe môi Nam Vũ hiện lên tươi cười ôn hòa, trong mắt không khỏi hiện lên một tia chán ghét. Thật lâu trước kia, hắn cười ôn hòa tốt bụng như vậy với nàng, hết sức từ ái vuốt đầu nàng, muốn nàng thay thế ca ca đi Đông Lâm làm con tin, nàng cho rằng hắn quan tâm, chăm sóc yêu quý nàng, nhưng kỳ thực, nàng trong mắt bọn họ là một quân cờ.

“Bổn tọa không có gì để nói với ngươi” Nam Ức Tịnh nhẹ nhàng vung tay áo lên không trung, không nhìn tới biểu tình cứng ngoắc của Nam Vũ, bóng dáng đỏ lửa nhanh nhẹn như Hồ Điệp bay lên, biến mất ngay tại trước mặt Nam Vũ.

Nam Ức Tịnh đi rồi, vẻ mặt Nam Vũ trong nháy mắt trở lên nham hiểm hung ác, khóe mắt xẹt qua một tia sát khí, một chưởng hung hăng vỗ vào trên bàn trà, tức giận nói “Đúng là không biết điều!”

Nhưng mắng vẫn là mắng, đã trải qua chuyện vừa mới rồi, Nam Vũ ý thức được nếu san bằng Ma Cung thật sự là hành động không sáng suốt, chỉ có đem Ma Cung thu phục tùng mình, mới là kế sách tốt nhất, nhưng là Nam Ức Tịnh giống như không biết điều, muốn hắn như thế nào cho phải? Chẳng lẽ thật sự muốn hắn đi cầu nàng?!

“Hoàng thượng bớt giận” Lam Cẩn Du nhìn Nam Vũ tức giận, lập tức ở một bên khuyên giải.

Nam Vũ nâng con mắt liếc nhìn Lam Cẩn Du một cái, tức giận nói “Trừ bỏ kêu trẫm bớt giận, ngươi còn có thể làm cái gì?! Muốn trẫm bớt giận, phải đem cung chủ Ma Cung thu phục cho trẫm!”

Lam Cẩn Du tự dưng bị Nam Vũ giận chó đánh mèo, trong lòng không vui, nhưng cũng không dám nói gì, trên mặt hắn như trước mang theo tươi cười, con mắt khẽ chuyển, nói với Nam Vũ “Khởi bẩm hoàng thượng, thần mặc dù vô năng, nhưng có một người, ngài có thể thử một lần!”

Nam Vũ nghe xong lời nói của Lam Cẩn Du, biểu tình trên mặt dịu đi một ít, trong con ngươi hiện lên một đạo quang khôn khéo, chậm rãi bình ổn, từ từ nói “Ái khanh theo như lời ngươi nói, người đó chính là thiếu chủ Doãn gia?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.