Là Anh Yêu Thầm Trước

Chương 26: 26: Kiều Kiều Bị Thương




Đã bảy ngày từ lúc Đào lão rời nhà, Dã Y vẫn giữ sinh hoạt như thường lệ, đó là ăn, ngủ và tu luyện.

Bước ra sân, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng vằng vặc trên đầu, Dã Y rời nhà để tu luyện Vô Dụng Thần Công.

Thủy Nguyệt thung lũng bị hủy hoại nghiêm trọng, buộc Dã Y phải đi xa hơn tìm hồ nước.

Lao đi vùn vụt, cuối cùng Dã Y đã đến một bờ hồ nằm ngoài thung lũng. Nhảy ùm xuống nước, Dã Y bắt đầu tu luyện. Thần công được vận dụng, trán Dã Y bắt đầu đổ mô hôi, đỏ bừng lên vì đau đớn, tay chân bị co rút một cách vô thức, đây là hiện tượng bình thường khi luyện Vô Dụng Thần Công, nên Dã Y cũng không quan tâm. Cố gắng nén đau đớn để tu luyện, tất cả cũng vì giữ lời hứa với Đào lão, thật sự không dễ dàng cho một đứa bé mười hai tuổi chút nào.

Thời gian dần trôi, đã đến nửa đêm, Dã Y đã hoàn thành buổi luyện công của ngày hôm nay. Nằm dài trên một tảng đá bằng phẳng giải lao, đây là lúc mà câu nhóc yêu thích nhất, cảm giác từng cơn đau cứ như thủy triều được rút đi, nhẹ nhõm cả người.

Cậu nhóc không chú ý cách đó không xa, trong bóng tối thấp thoáng một thân hình đang di chuyển. Nó ẩn hiện tại góc khuất của khu rừng, trăng thì đã lên tới đỉnh đầu, đồng thời phản chiếu với mặt hồ, khiến cả vùng rừng rậm này như bừng sáng. Mặc dù vậy, nhưng bóng dáng kia vẫn không lộ diện, nó cứ như có thể mượn bóng tối để di chuyển, từ góc tối này dịch chuyển đến góc tối kia một cách nhanh chóng, và đang dần dần tiến tới tảng đá Dã Y đang nằm.

Bóng đen ẩn mình trên một cây cổ thụ phía sau Dã Y, không một tiếng động quan sát cậu nhóc. Vị trí bóng đen lựa chọn vô cùng đặc biệt, nó khuất tầm nhìn của Dã Y, nằm dưới hướng gió, và được che đậy bởi những tán cây rậm rạp của cổ thụ. Thật là hoàn hảo để giết chóc.

Mở mắt nhìn ánh trăng, hít một hơi rồi thở ra, Dã Y vươn vai một cách thoải mái, chuẩn bị về nhà.

"Ahhh, thật là sảng…Ầm ầm ầm."

Dã Y tung người lên cao, tránh né đòn tấn công trong chớp mắt, sau đó đáp xuống một ngọn cây gần đó. Nhìn lại, chỉ thấy tảng đá đã bị chém thành nhiều mảnh, vết cắt bóng loáng như gương. Còn trên vai Dã Y, có một vết thương kéo dài tới thắt lưng, nhìn vô cùng dữ tợn.

Sống lưng Dã Y lạnh toát, khuôn mặt ngưng trọng, từ trên ngọn cây Dã Y nhìn quanh để cố gắng tìm ra thứ gì để tấn công mình, nhưng không thể phát hiện bất kì manh mối nào. Căng cứng cơ bắp, Dã Y bất động đề phòng. Hơn mười lăm phút sau, vẫn không có gì xảy ra.

Dã Y liền tung người nhảy xuống đất, khi đang rơi xuống thì một bóng đen lao vụt tới, do có chuẩn bị trước nên Dã Y lập tức xoay người tránh né trong gang tấc, đồng thời tung một cước vào bóng đen.

"Chờ ngươi nãy giờ, chết đi." Một cước cực mạnh được tung ra, trúng vào bụng của bóng đen.

“Thịch”

Một tiếng vang nặng nề vang lên, bóng đen va chạm mạnh với mặt đất, cày mặt đất thành một vệt dài, cho đến bờ hồ mới kết thúc.

"Ha ha, đánh chó rơi xuống nước. Để xem ngươi là thứ gì." Vừa nói, Dã Y vừa phóng theo.

Bóng đen lóp ngóp nhảy lên bờ, thân hình ướt sũng, căm hận nhìn về phía Dã Y. Dưới ánh trăng, nó lộ rõ ra thân hình thon dài, màu đen kịt. Đây rõ ràng là một con ma thú, hình dáng giống như báo đen nhưng có sáu chân, có ba đuôi dài đang vung vẩy, trên mỗi cái đuôi đều có một lưỡi dao, lóe lên ánh sáng sắc lạnh.

Đây là U Ảnh Báo, một loại ma thú ở tận sâu trong rừng rậm, không hiểu sao hôm nay lại lạc đến gần Thủy Nguyệt thung lũng.

U Ảnh Báo trưởng thành có thể đạt đến Hải Khiếu cảnh giới. May cho Dã Y, con U Ảnh Báo này chỉ có Sinh Ngọc cữu trọng. Có thể nhìn ra, nó chỉ là con non. Nhưng chênh lệch tam trọng thiên, đã đủ để uy hiếp đến sinh mạng của Dã Y.

Thận trọng nhìn U Ảnh Báo, Dã Y chầm chậm lui lại. Bỗng nhiên một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cảm giác nguy hiểm như chiếm toàn bộ cơ thể, nhanh như chớp dậm mạnh chân. Dã Y nhảy vọt lên không hơn mười mét, khi cúi đầu nhìn xuống thì thấy cả một mảng rừng đang đổ rạp, toàn bộ cây rừng bị phạt ngang, đứt đoạn.

Thì ra trong chớp mắt, U Ảnh Báo đã ra đòn, ba cái đuôi duỗi dài ra như ba lưỡi hái tử thần, lưỡi hái đi đến đâu thì cắt đứt mọi thứ đến đó. Chưa kịp hoàn hồn, thì Dã Y lần nữa mất tung tích U Ảnh Báo, nó đã biến mất như chưa từng xuất hiện. Đây chính là thiên phú của U Ảnh Báo, có thể hòa mình vào bóng tối, lúc này nó đang ẩn nấp chờ cơ hội lần nữa tấn công Dã Y.

Đáp xuống đất, ngay lập tức vọt ra khỏi mảng rừng rậm rạp, nhanh chóng chạy vào một hang động gần đó.

“Hừ, ta xem ngươi ẩn thân thế nào.”

“Súc sinh, ngươi chỉ biết lẩn trốn thôi sao. Có gan thì ra gặp mặt ta.” Dã Y hét lớn.

Ngay lập tức, U Ảnh báo liền lao vụt vào hang động. Húc thẳng vào Dã Y, khiến cả hai va vào thành hang động. Dã Y cũng không ngờ U Ảnh báo dễ kích động đến thế, nên không kịp đề phòng. Nhất thời trận chiến trở nên hỗn loạn, hang động sụp đổ, bụi bay mịt mờ.

"Hừ, đừng tưởng ta dễ bị ăn hiếp." Trong đám bụi vang lên tiếng nói của Dã Y, đồng thời U Ảnh Báo lần nữa bị đạp văng ra. Dã Y từ trong đống đổ nát bước ra, khí thế nặng trịch như núi, vẻ điên cuồng hiện rõ trên mặt, chiến ý rừng rực, toàn thân tỏa ra từng luồng khí trong suốt, vặn vẹo không khí xung quanh.

"Súc sinh, giờ chơi đã hết, mau đến chiến." Vận chuyển Tuyệt Cuồng thần công đến cực hạn, Dã Y lao đến, mỗi bước của Dã Y gây ra từng tiếng nổ ầm ầm vang rền.

"Đùng" Dã Y tung một đấm cực nặng vào bụng của U Ảnh Báo, hất tung nó lên trời. Hung tính bạo phát, U Ảnh Báo cũng lao vào cắn xé điên loạn, tạo nên trên thân thể Dã Y chằng chịt vết thương, có một số sâu tới tận xương. Nhưng Dã Y có vẻ như không biết đau đớn, một loạt động tác được tung ra, một tay chụp vào gáy một tay chụp vào đuôi của U Ảnh Báo, sau đó hàng loạt cú đá được tung ra nhắm vào bụng của U Ảnh Báo, kết thúc bằng một cú lên gối nặng nề, khiến cho U Ảnh Báo thiếu chút nữa hộc máu. Nắm đuôi U Ảnh Báo, Dã Y dùng nó như dùi trống, đánh đùng đùng vào đại địa. Sau đó ném mạnh nó vào vách núi, khiến cho vách núi sụp đổ rào rào.

Toàn thân Dã Y tràn ngập những vết thương, có nhiều nơi sâu đến tận xương. Nhưng bước chân vẫn vững vàng, từ từ tiến đến U Ảnh Báo. Về phía U Ảnh Báo, nó không biết tại sao con mồi nhỏ yếu bỗng nhiên trở nên điên cuồng mạnh mẽ như vậy, nó đã bị đánh cho sợ hãi.

Dã Y chầm chậm bước tới, trong mắt hắc quang lập lòe, thè lưỡi liếm vết máu trên mặt, rồi nhếch mép cười.

"Ha ha. Ta cảm nhận được ngươi đang sợ hãi, ngươi đang lo lắng." Từng luồng áp lực vô hình đè nặng lên U Ảnh Báo, khiến nó ngay lập tức nó ẩn mình vào bóng tối.

"Humm, thật là thơm, mùi vị của sợ hãi, của tuyệt vọng. Ngươi không thể trốn." Bằng cảm ứng của Tuyệt Cuồng thần công, Dã Y có thể cảm nhận được sự sợ hãi, như cái máy Dã Y quay đầu nhìn về góc tối U Ảnh báo đang lẫn trốn, ánh mắt lập lèo như thấy con mồi, để rồi lao vọt về phía đó. U Ảnh Báo trợn mắt không thể tin là mình bị phát hiện, nỗi sợ hãi bỗng nhiên lan truyền toàn thân, khiến nó không thể di động.

"Nếm của ta một quyền." Dã Y gào lên.

Một quyền cực mạnh đánh vào đầu U Ảnh Báo. Hàng loạt tiếng nổ nối đuôi nhau vang lên, khủng bố tới mức thổi bay đầu U Ảnh Báo. Khiến nó chết ngay lập tức, thân hình không đầu đổ ập xuống như cây bật rễ.

Dã Y đã vận dụng Điệp Lãng, một chiêu trong "Cuồng Dã Tuyệt Sát Quyền" của Táng Thế chiến kĩ. Quyền kình như sóng biển, từng cơn sóng chồng điệp lên nhau, cuối cùng nổ mạnh hủy diệt kẻ định, lực phá hoại khủng khiếp.

Giết chết U Ảnh Báo, Dã Y cũng liền ngã vật ra đất ngất đi, vết thương chồng chất, nhưng vẫn tiếp tục vận chuyển Tuyệt Cuồng pháp môn trong vô thức, hấp thu tiêu cực chi khí từ U Ảnh Báo. Hắc khí như thực chất bao phủ toàn thân, từ từ chữa trị cơ thể Dã Y.

Trời sáng, Dã Y giật mình tỉnh lại, nếu nhìn vào mắt cậu bé, có thể thấy từng luồng hắc quang đang ẩn hiện. Sự điên cuồng, dữ tợn vẫn chưa hoàn toàn tan biến trên khuôn mặt non nớt, nhưng khí thế ngạo nghễ vững chắc như núi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự mờ mịt.

Dã Y thật không thể tin nổi là mình có thể giết chết ma thú U Ảnh Báo, dù chỉ là con non chưa trưởng thành. Nhưng cảm giác mờ mịt nhanh chóng bị thay thế bằng sự kinh hỉ, nếu không bị thương có lẽ Dã Y đã nhảy cẫng lên hò hét. Sờ sờ vết thương trên cơ thể, nhờ công pháp chữa trị, các vết thương cơ bản đã lành lặn, những vết thương quá nặng thì đã ngưng chảy máu.

Cố gắng đứng dậy, đi về phía xác của U Ảnh Báo, nhìn cảnh tượng thê thảm của nó, Dã Y bỗng nhiên có cảm giác vô cùng thích thú, nhớ lại cảnh đầu U Ảnh Báo bị đánh nát bét, toàn thân Dã Y lại cảm thấy vô cùng khoan khoái. Điều này chưa từng xuất hiện trước đây, nhưng nó còn chưa đủ để Dã Y nhận ra sự thay đổi của mình.

Trận chiến hôm nay công bằng mà nói, may mắn chiếm phần lớn.

Thứ nhất, do Tuyệt Cuồng Táng Thế quá mạnh, và đồng thời cũng quá tà môn, mỗi một đòn Dã Y đánh vào U Ảnh Báo là mỗi một lần Tuyệt ý truyền vào thân thể, như độc dược âm thầm ảnh hưởng tâm trí. Khiến cho U Ảnh Báo dễ dàng mất bình tĩnh, dễ bị kích động, dễ dàng sinh ra sự sợ hãi, và ăn mòn ý chí của nó.

Thứ hai, đây là U Ảnh Báo chưa trưởng thành. Nên biết rằng U Ảnh Báo được mệnh danh là sát thủ của thế giới tự nhiên, khả năng ẩn mình vào bóng tối, tốc độ di chuyển cực cao cùng với ba cái đuôi sắc bén. Đã biến U Ảnh Báo thành kẻ địch vô cùng khó chịu, nhất là những nơi có địa hình phức tạp như rừng rậm.

Vì chưa trưởng thành nên con U Ảnh Báo này đã phải đánh đổi cả tính mạng, nó đã dùng sở đoản của mình để đấu với sở trường của Dã Y. Thân thể và sức mạnh của nó không phải là thế mạnh, nhưng vì kích động nó đã quyết định đánh cận chiến với hậu nhân của Chiến Cuồng tộc, những chiến đấu cuồng nhân sẵn sàng liều mạng trong chiến đấu.

Tổng hợp hai điều này, đã gây ra ảnh hưởng cực lớn đối với trận chiến. Tặng cho Dã Y chiến tích đầu tiên khi chính thức bước vào tu luyện giới. Thông qua trận chiến, cũng cho Dã Y bước đầu nhận biết được sức mạnh của Tuyệt Cuồng Táng Thế, vô cùng thích hợp với Dã Y, hay nói khác đi là vô cùng phù hợp với Chiến Cuồng cấm kị. Giết chóc đúng là cách thể hiện sức mạnh thô bạo nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.