Là Anh Yêu Thầm Trước

Chương 2: 2: Bị Ác Ma Theo Dõi




Edit: Tiểu Vũ

Ngày hôm sau, sau khi thức dậy, Đồng Dao đã làm một chuyện kinh thiên động địa—– cô phát trực tiếp.

“Xin chào mọi người, tôi là smiling – tuyển thủ đường giữa của ZGDX, chào mừng mọi người đã đến với tiết học phổ cập giáo dục về chuyện tình của Ngải Giai và bạn gái! Bởi vì lửa trên Tieba lần này đã có chút đốt tới chân mèo của tôi rồi, thế nên tôi quyết định sẽ mang đến cho mọi người một tiết học cực kỳ bổ ích.”

Trong trụ sở, Đồng Dao dùng điện thoại của mình tự quay, cô liếc nhìn gương mặt to đùng, cộng thêm 2 bọng mắt đen sì như kiểu túng dục quá độ của mình trong camera điện thoại, lòng đau đớn không thôi nhưng vẫn tỏ vẻ không có chuyện gì nói: “Trần Kim Dương, lần này cậu thật sự thiếu tớ một chiếc Maserati rồi đấy.”

[Quản phòng] [Tiểu Mao Bánh Ú]: [Đến tiết Thanh Minh sẽ đốt cho cậu.]

Đồng Dao: “…”

Giơ điện thoại lên, Đồng Dao quay một vòng trong trụ sở, quyết định bắt đầu từ Tiểu Bàn đang ngu ngơ trốn ở trong góc—–

“Hỗ trợ Tiểu Bàn của bản đội, vừa mới rời giường, đang đau lòng không thôi vì vừa rơi xuống level Kim Cương II server Hàn.”

Đồng Dao nhắm thẳng mặt Tiểu Bàn mà quay, để cho mọi người có thể nhìn rõ ràng mặt của cậu ta, Tiểu Bàn ngẩng đầu ủ rủ phất tay một cái… Đồng Dao mang theo điện thoại tiếp tục đi tới chỗ khác—–

Đồng Dao: “Đây là đường trên Lão Miêu của chúng tôi, còn đây là tình nhân của cậu ta – Lão K, hai người này đang đấu đôi, tình hình cụ thể thế nào thì mời mọi người vào phòng trực tiếp của lão Miêu để xem nhé.”

Lão Miêu: “Lão K, nếu như ông còn không chui ra đây thì đi thẳng tới địa ngục đi cưng.”

Lão K: “Đây tới đây, quét F4 cũng không xong, đồ ký sinh trùng.”

Đồng Dao xoay người đi tới gần salon, nhắm ngay một sinh vật to xác đang nằm ngổn ngang trên ghế: “Đường giữa dự bị của chúng tôi, đã 5 lần khiến acc của tôi từ Vương Giả hạ xuống Đại Sư, vậy mà khi lên sàn thi đấu thì lại hoàn toàn là một con người khác, trà xanh biểu phiên bản nam của ZGDX, Lục Nhạc. Và 2 con mèo không biết xấu hổ, dám liềm lông cho nhau ở nơi công cộng thế này.”

Lục Nhạc không ngẩng đầu lên tiếp tục chơi gảm.

Bánh Lớn ngẩng đầu.

Hành Lá lè lưỡi liếm liếm mặt nó, nó liền lười biếng nheo mắt lại.

Hành Lá xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, cả người bò lên lưng của Bánh Lớn, lắc lư giẫm đạp lung tung, sau đó cúi đầu xuống cắn lỗ tai Bánh Lớn.

Khu vực bình luận nổ tung——

[Vl, đây không phải là mèo của Hứa Thái Luân sao?]

[Sao con mèo này lại chạy sang nhà ZGDX rồi?]

[Kiếm đâu ra con mèo này đây trời?!]

[Tại sao mới sáng ra đã bắt tôi xem mèo ân ái. Hai chúng mày không phải cùng giống sao, làm loạn cái gì kia hả!]

[smiling ơi, cậu với Hứa Thái Luân lại xảy ra chuyện gì à? Đừng nhé, nếu như cậu muốn gì đó với fan thì đến tìm mình đây này, còn muốn gì đó với tuyển thủ thì tìm Thành ca nha!!!!!]

Đồng Dao nhìn bình luận kiến nghị cô đi tìm người nào đó mà cười ra tiếng luôn, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người nào đó bởi vì chơi game suốt đêm mà ngủ đến giờ mới dậy đang đi xuống cầu thang. Có vẻ anh mới tắm xong vì tóc vẫn còn ướt, vẻ mặt trông có vẻ thiếu ngủ, anh bình tĩnh đi qua đây vươn tay vỗ vỗ đầu cô, Đồng Dao nhỏ giọng lầm bầm “Em đang phát trực tiếp”, Lục Tư Thành “Ừ” một tiếng không nói gì, rồi đi thẳng đến phòng bếp rót cafe.

Đồng Dao như cái đuôi nhỏ đi theo sau mông anh, bật cam trước điện thoại lên, trịnh trọng tuyên bố: “Người mà mọi người sắp sửa được nhìn thấy chính là đội trưởng của đội chúng tôi.”

Nói rồi liền bật cam sau lên, đưa ống kính về phía bàn uống nước—– người đàn ông đang đứng đó, một tay cầm cốc cafe, một tay vươn tới che đi camera điện thoại của cô.

Màn hình biến thành đen sì, quần chúng xem trực tiếp chỉ có thể nghe thấy giọng nói tràn ngập sự bất đắc dĩ truyền đến: “Em lại nháo cái gì.”

Thế là khu bình luận lại bùng nổ lần nữa—–

[Mới sáng ra đã nghe thấy giọng nói này, có để cho người ta sống hay không hả?]

[Ước mơ của tôi chính là mỗi sáng thức dậy có người dùng giọng nói như thế nói với tôi: Chào buổi sáng.. …  a a a a a a a ]

[Tôi là con trai, hiện tại đang n*ng vcl, có phải tôi bị cong rồi không, gấp, đang online chờ trả lời!]

[Lại nháo nữa đi lại nháo nữa đi, quỳ gối cầu xin có đại náo thiên cung a a a a a a a!]

Đồng Dao cười hì hì đẩy tay Lục Tư Thành ra, cầm lấy điện thoại bật cam trước, gương mặt to đùng của cô lại xuất hiện trên màn hình lần nữa, khu vực bình luận đang tràn ngập sắc xuân lập tức biến thành—–

[Mẹ nó, trông đần vl.]

[Mù mắt tôi rồi!]

[Không muốn nhìn cô đâu, muốn nhìn Thành ca cơ! Cô ra chỗ khác đi, đi đi!]

Đồng Dao cười cong cả mắt, cứ để mặc cho bọn họ lảm nhảm, không thèm bận tâm, xoay người đi ra khỏi trụ sở ZGDX, sau đó gõ cửa trụ sở chiến đội hàng xóm – YQCB, cửa mở, người mở cửa chính là Ngải Giai, nhìn thấy Đồng Dao thì cậu ta to ra căng thẳng, Đồng Dao liếc nhìn cậu ta, hỏi: “Người đâu?”

“Bên trong,” Ngải Giai bất an quay đầu lại phía sau, “Bữa sáng cô ấy mua cho tôi tôi còn không dám ăn, rất sợ cô ấy cho thuốc chuột vào bên trong.”

Đồng Dao: “…Bạn à, tôi đang phát trực tiếp đấy.”

Ngải Giai: “…”

Ngải Giai nhảy tránh ra y như lò xo, lúc này, người tạo ra trận gió tanh mưa máu đêm qua đang ngồi trên ghế trong sân chơi điện thoại… Nghe thấy tiếng Đồng Dao, cô nâng mí mắt lên, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy Đồng Dao lớn giọng nói: “Cậu đừng động, tiết học của tớ chuẩn bị bắt đầu tìm hiểu vấn đề đầu tiên của cậu đấy—– Nào, nữ sĩ Trần Kim Dương, mời cậu lúc lắc chân của mình.”

Kim Dương nghe xong, thay đổi tư thế ngồi, cái mông chuyển đến sát thành ghế, vắt chéo chân, khẽ nghiêng người.

Đồng Dao chuyển cam trước, đối mặt với màn hình nói: “Mọi người đã thấy rõ chưa, nhờ ơn Steve Jobs vĩ đại, camera của quả táo cắn dở tuyệt đối sẽ khiến mọi vật trở về nguyên dạng. Bây giờ tôi bắt đầu chụp hình nhé.”

Đồng Dao vừa nói vừa nhét gậy selfie vào trong tay Ngải Giai, để Ngải Giai quay cô, sau đó đi đến chỗ không cách Kim Dương quá xa, hơi khom người ngồi xuống, hướng điện thoại về người đang ngồi trên ghế, hơi nghiêng điện thoại, chụp tách một cái.

Đồng Dao cầm điện thoại giơ lên cho các anh chị em đang xem livestream: “Nhìn thấy không? Mấy bạn hôm qua nói chỉnh ảnh kéo chân quá đà ơi, chân người ta vốn dĩ đã dài như vậy rồi nhé, cảm ơn, tức chết chưa? Con gái bây giờ ai cũng có kĩ thuật chụp ảnh thượng thừa nhé. Bời vì chúng tôi là tổ nghiêng cứu khoa học, thế nên để tăng tính thuyết phục thì… “

Giữa một loạt bình luận “66666666”, Đồng Dao đưa điện thoại cho Kim Dương, còn bản thân cô ngồi lên ghế, tạo kiểu ý như vừa nãy Kim Dương làm để cô ấy chụp một tấm y hệt.

Đồng Dao cầm lấy điện thoại, đưa cho fan xem: “Đấy thấy chưa, cùng một cách chụp, thì ngay cả một người như tôi cũng—— “

[Ặc, mẹ nó chân ngắn vl!]

[Không biết nên 666666 trước hay là ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha trước nữa, cười chết mất. Với cả, ngưỡng mộ Ngải Giai quá đi mất, có một cô bạn gái hết sảy luôn.]

[ha ha ha ha ha ha ha sao lại ngắn như thế cơ chứ! Được rồi, được rồi, giờ thì tôi tin chân bạn gái Ngải Giai thật sự dài rồi, đúng là chỉ có sự so sánh mới có sức thuyết phục!]

[ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, mẹ nó, lão tử cười chết mất!!!!!! ]

“… … … … Mấy người nói chuyện cho tử tế đê!” Đồng Dao liếc nhìn màn hình, “Tôi đây chính là chân dài trong giới mét rưỡi đấy nhé, không tiếp nhận phản bác!”

Đồng Dạo giơ điện thoại di động, chuyển hướng sang Kim Dương, mặt không chút thay đổi nói: “Tiếp theo sẽ đến trọng tâm câu chuyện, xe của cậu đâu?”

Kim Dương chỉ chỉ tay về phía bãi đỗ xe của chiến đội YQCB, Đồng Dao đi theo cô ấy, hai người dừng bước bên cạnh con Maserati màu đỏ chói cùng mẫu với của Lục Tư Thành, biển số xe là biển số ngoại tỉnh, Trần Kim Dương cầm chìa khóa xe đập thẳng lên mui xe!

Đồng Dao đưa máy quay về phía đó để mọi người có thể nhìn rõ rõ ràng ràng, sau đó liền chạy về trụ sở nhà mình, đến trước con xe Maserati màu lam nào đó, móc cái chìa khóa từ trong túi ra rồi cũng đập thẳng lên mui xe!

Đồng Dao: “Thấy rõ chưa? Giống y hệt nhé!”

Đồng Dao cất chìa khóa đi, quay lại căn cứ, lúc này tất cả mọi người đều đang ngồi ở vị trị của mình chơi game, chỉ có 2 con mèo rảnh háng kia là nằm trên ghế salon, mỗi con chiếm một cái salon phơi nắng.

Đồng Dao đi tới bên cạnh Lục Tư Thành, ném chìa khóa vào trong con mèo chiêu tài, sau đó chuyển hướng sang Lục Tư Thành: “Đội trưởng ơi, thay mặt quảng đại nhân dân quần chúng, em xin được hỏi anh một câu hỏi: Chiếc xe bên ngoài kia của anh bao nhiêu tiền?”



Đồng Dao cầm chìa khóa xe, vào trong trụ sở, lúc này tất cả đều đã ngồi vào chỗ đấu game rồi, chỉ có hai con mèo nằm vật vờ trên sofa, mỗi con một bên sofa nằm phơi nắng.

Đồng Dao đi đến cạnh Lục Tư Thành, treo chìa khóa xe lên tai Mèo Cầu Tài, sau đó chuyển hướng camera về phía Lục Tư Thành: “Đội trưởng, thay mặt đông đảo quần chúng nhân dân đưa ra một câu hỏi: Cái xe ngoài kia có giá bao nhiêu?”

“Bản số tự động, 1 triệu tệ.” Lục Tư Thành cúi đầu chăm chú farm lính, “Hỏi cái này làm gì?”

“Vậy thường thì tiền lương bình quân một năm ở LPL khoảng bao nhiêu?”

“Sao mà em lắm câu hỏi thế?”

“…”

“Vài 10 vạn, nhiều thì 70 – 80 vạn, ít thì 20 – 30 vạn.”

“Được rồi, vấn đề ở đây là, với số tiền lương như vậy thì một người đàn ông phải thích một cô gái đến mức nào mới có thể mua 1 chiếc xe 1 triệu tệ cho cô ấy?”

“…”

Động tác farm lính của Lục Tư Thành hơi khựng lại.

Anh ngẩng đầu, nhìn thoáng qua chiếc điện thoại trước mặt, rồi nhìn người con gái đứng đằng sau chiếc điện thoại đó, suy nghĩ một chút rồi mặt không biểu cảm hỏi lại: “Em thử nói xem?”

Đồng Dao nghĩ thầm đây là câu trả lời kiểu gì vậy, có thể phối hợp một chút không, sao lại bảo em nói, nói cái gì mà nói chứ?

Cô đang mông lung không hiểu gì hết thì một ý nghĩ lóe lên, khoảng mười mấy tiếng trước cô và đội trưởng nhà cô có một đoạn hội thoại nào đó, đoạn hội này có nội dung như sau—–

[Chiếc xe trong nhà để xe kia cho em.]

[Thế thì còn gì bằng, từ giờ trở đi chiếc Maserati kia sẽ mang họ Đồng.]

[Cầm lấy.]

Đồng Dao: “.. … … …”

Đồng Dao: “Khụ.”

May mà camera trước độ phân giải thấp, live stream đông người xem nên hơi lag, thế nên quần chúng nhân dân xem live stream không thể nhìn thấy gò má thoáng ửng hồng của cô lúc này…

Cúi đầu liếc nhìn đội trưởng ZGDX, anh vẫn đang lạnh lùng tiếp tục chơi game, cô lại nhìn bình luận của mọi người tất cả đều là “đội trưởng đội cô có phải vĩnh viễn chỉ có một biểu cảm là mặt liệt đúng không” “nói nhiều thêm vài từ thì chết à” “đội trưởng sáng sớm mới ngủ dậy siêu cấp đẹp trai” “bạn cùng phòng của tôi trước khi chết muốn được nghe Thành ca nói chuyện” “cô đừng lắc lắc điện thoại, ở góc này Thành ca so với ngày thường càng thêm đẹp trai, mũi cao quá đi tặc tặc tặc”, Đồng Dao hơi khựng lại, sau đó đưa tay vén tóc ra sau tai.

Rũ mắt xuống nhìn khu vực bình luận, tất cả đều nhắc đến Lục Tư Thành.

——– Nhưng mà anh ấy là của tôi, không cho mấy người nhìn.

Đồng Dao nghĩ thầm.

Thế là.

“Tiết học phổ cập giáo dục kì này đến đây là kết thúc, cảm ơn quý vị và các bạn đã quan tâm theo dõi, hẹn gặp lại mọi người vào tiết học lần sau.”

Bộp một phát.

Bởi vì trái tim thiếu nữ của người phát trực tiếp lúc này không được ổn định, nhìn thấy mấy lời không muốn nhìn, thế nên chào tạm biệt nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.