Là Anh Yêu Thầm Trước

Chương 18: 18: Bị Diệp Mặc Hàn Bắt Gian




“Khặc khặc khặc.”

Khang Hải cố gắng khạc ra máu bầm tích tụ trong cơ thể. Lúc này, đang được băng bó bởi một toán binh sĩ, hình dạng của hắn quả thật không nỡ nhìn. Kéo dài từ vai xuống tới thắt lưng là ba vết cắt thẳng hàng ghê rợn, sâu đến tận xương. Khang Hải sau khi cạn kiệt thể lực, đã ăn trọn một trảo của lang tướng. May mắn là Ma Duẫn cứu viện kịp thời, nếu không thì hắn đã nằm gọn trong bụng của bầy sói. Bên cạnh hắn là Niên Quảng đang vận công khu trục hàn khí, còn Thạch Thản thì vẫn còn bất tỉnh nhân sự.

Nhìn bầy sói vô cùng vô tận, cùng với lang vương đứng trầm tĩnh phía xa. Tâm trạng của Khang Hải nặng như đeo chì, hắn không biết bản thân có thể kiên trì tới lúc cốc chủ quay về không, nhưng có một điều chắc chắn là hắn sẵn sàng hi sinh tính mạng của mình cho sự tồn vong của Ẩn Dạ cốc. Hắn có thể chết, nhưng gia đình hắn phải sống.

***

“Keng keng keng” Ma Duẫn chém mạnh móng vuốt của lang tướng, phản chấn suýt nữa làm hắn vuột tay khỏi chiến đao. Do bị thương từ trận đấu trước, nên bây giờ thực lực còn chưa tới năm phần, vừa đánh vừa suy nghĩ tìm đối sách.

“Á á á á á. Thả ta ra.” Tiếng la thất thanh từ xa vọng tới, Ma Duẫn giật mình quay đầu nhìn lại. Thì chứng kiến cảnh tượng làm mắt hắn muốn nứt ra. Tiếng la phát ra từ một thành viên của Ẩn Dạ chiến bộ, tên là Bạch Nhiên, vốn là một thiên tài xạ thủ đầy tiềm lực của Ẩn Dạ cốc. Nhưng thời điểm này, đang ở trong một tình thế có thể nói là thập tử vô sinh, bởi vì hắn đang nằm gọn trong miệng của lang tướng.

Ma Duẫn tức giận định lao đến cứu viện, nhưng lang tướng chỉ cần cắn nhẹ, thân thể Bạch Nhiên đã bị chia làm đôi. Phần thân dưới rơi phịch xuống đất, còn phần thân trên thì đang bị lang tướng nhai nuốt, âm thanh phát ra sởn tóc gáy. Cái chết của Bạch Nhiên như dây dẫn lửa, các thành viên khác cũng lâm vào tình thế nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc.

“Ông nội, có thể cứu họ không?” Dã Y nói.

“Có thể. Nhưng nếu bây giờ ông xuất cốc, lang vương sẽ ra tay.” Đào lão trả lời.

“Lang vương lợi hại đến thế sao ông?”

“Không phải quá lợi hại.” Ông trầm ngâm.

“Vậy tại sao ông…”

“Con đừng hỏi… ông sẽ cho con biết tất cả khi đến lúc.”

“Nhưng mà tình thế lúc này…” Dã Y nhíu mày nói.

“Đừng lo, ta có thể cảm nhận được khí của cốc chủ. Ông ấy sắp trở về rồi.” Ông cười nói, sau đó về phía Ma Duẫn hét to.

“Ma đội trưởng, mau rút quân về cốc, ta sẽ hỗ trợ ngăn chặn bầy sói cho tới khi cốc chủ về.”

Âm thanh của Đào lão vang vọng khắp chiến trường. Ma Duẫn quyết đoán hạ lệnh.

“Tất cả thu quân.” Sau đó cố gắng tách ra khỏi sự truy đuổi của lang tướng, cứu viện các thành viên khác của chiến bộ. Sau một hồi khổ chiến, họ cũng đã rút về hàng rào phòng ngự của Ẩn Dạ cốc. Bầy sói như được lệnh, cũng lui lại hơn ngàn mét, không dám dị động.

Mười thành viên chiến bộ, giờ chỉ còn có sáu, còn số lượng binh sĩ hi sinh thì cả vạn người. Ở Chiến Sát vực, sinh tồn quả thật như một canh bạc, khôn sống mống chết. Cái chết diễn ra thường xuyên khiến con người ta gần như chay sạn, tất cả mọi người không ai khóc lóc, có chăng chỉ là sự lo lắng hiện rõ trên từng gương mặt.

“Khang đại ca, sao bầy sói dừng lại?” Niên Quảng hỏi, hắn tạm thời đã ngăn được hàn khí xâm nhập.

“Vì Đào lão.” Khang Hải khẽ cười, rồi ngoái nhìn Đào lão đang nói chuyện với Ma Duẫn.

“Đào lão? Ông ấy là ai?” Niên Quảng thắc mắc. Các thành viên còn lại cũng lằng tai nghe, có người còn nói.

“Muội có nghe nói về Đào lão, nghe nói vị trí đại đội trưởng còn trống là để dành cho ông ấy.” Lục Uyển Du khẽ cười nói.

“Oa, lợi hại như vậy? Ông ấy mạnh lắm sao?”

“Ha ha, cốc chủ từng bình luận khi nhắc về Đào lão.” Khang Hải tươi cười nhìn Lục Uyển Du.

“Là gì? Là gì Khang đại ca.”

“Sâu không thấy đáy.” Khang Hải trả lời.

***

Ma Duẫn cung kính đừng trước mặt Đào lão, hỏi:

“Nếu ngài ra tay thì lang vương cũng sẽ xuất thủ, như vậy…”

“Ha ha, hãy yên tâm. Cốc chủ còn cách chúng ta năm dặm thôi. Ta vẫn có thể kềm chế bầy sói đến lúc đó.” Đào lão cười nói.

“Vậy… thật sự là quá tốt rồi.” Ma Duẫn mừng rỡ.

“Được rồi, Ma đội trưởng mau mở cửa rào cho mọi người vào dưỡng thương. Còn lại hãy để ta lo.”

Ma Duẫn nghe vậy liền hạ lệnh.

“Mau mở cổng.”

“Tất cả rút lui.”

Đào lão mang theo Dã Y đứng trên hàng rào, cười nói.

“Dã Y, cuộc chiến này cho con cảm nghĩ gì?”

Thiếu niên im lặng suy nghĩ, sau đó trả lời.

“Con có thể chưởng khống sinh mạng của kẻ khác nếu con đủ mạnh.”

Đào lão kinh ngạc nhìn Dã Y.

“Sao con lại nghĩ vậy?”

“Có gì không đúng sao ông?” Dã Y tròn mắt.

“Vậy theo con thế nào là chưởng khống sinh mạng kẻ khác.”

“Lật tay làm mây, úp tay làm mưa. Ta muốn ngươi chết, ngươi phải chết. Ta muốn ngươi sống, ngươi phải sống.” Một câu trả lời không nên thốt ra từ một đứa trẻ, nhưng được Dã Y trả lời với ánh mắt đầy hưng phấn.

Rùng mình nhìn Dã Y, trong lòng Đào lão như đang trải qua sóng to gió lớn, ông thầm nghĩ:

“Chiến Cuồng cấm kỵ, lời nguyền vạn năm. Thật sự không thể thay đổi sao?”

“Không, ta không tin. Ta không thể để Dã Y bước lên con đường đó được. Tuyệt đối không.”

“U u u u u u” Tiếng hú dài của lang vương kéo Đào lão về với thực tại. Nó đã không thể chờ đợi được, thúc giục lang tướng tiến công, để thử thực lực của ông.

Lấy lại tinh thần, Đào lão cười sang sảng, nhìn Dã Y ông nói:

“Dã Y, cường giả sẽ dùng sức mạnh của mình để bảo vệ.”

“Bảo vệ những thứ quý giá nhất.”

“Như với ta bây giờ, con là người thân duy nhất.” Nói xong, ông nhảy khỏi hàng rào. Đối mặt với vô tận băng lang, để lại một bóng lưng vĩ ngạn.

***

“Ha ha, các con đến chơi đùa với ông nội này.” Đào lão giang rộng tay.

Bầy sói vẫn không dám tiến lên, chỉ dám đứng từ xa gầm gừ.

“Không tới? Vậy ta tới.” Đào lão cười sang sảng.

Sau đó, ông bước tới một bước. Một vết rách từ chân ông truyền ra, mặt đất như một miếng bánh bị thô bạo xé rách, kéo dài tới tận chân trời, có chiều rộng hàng ngàn mét sâu không thấy đáy. Tiếng ì ầm của địa chấn vang lên, kéo theo là bụi bốc lên mù mịt. Khe nứt như một con quái thú khổng lồ đang há to miệng, nuốt chửng vô số bạch lang.

“Ohh, ông nội mạnh kinh khủng.” Dã Y há hốc miệng.

Không riêng gì cậu nhóc, những người đang chứng kiến ai cũng giật mình.

“Thật… thật… kinh khủng.” Khang Hải trợn mắt nhìn vết nứt khủng bố như vực sâu lẩm bẩm. Mặc dù biết Đào lão thâm tàng bất lộ, nhưng hắn không ngờ lại kinh khủng đến thế.

Còn Ma Duẫn thì đổ mồ hôi hột, thầm nghĩ:

“Cũng may ta luôn cung kính với ông ấy.”

Tam đại lang tướng cũng lui lại, nghiêm túc nhìn Đào lão. Ông cười khà khà tiến tới.

“Đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội.”

“Ta sẽ đứng yên chờ các ngươi chuẩn bị, hãy sử dụng đòn tần công mạnh nhất của các ngươi đi.” Khoanh tay trước ngực, Đào lão nói.

Tam đại lang tướng nhìn nhau, sau đó không khách khí chuẩn bị sát chiêu của mình. Ngoài “nàng” lang tướng đã chiến đấu với Khang Hải, thì hai lang tướng còn lại cũng có những đặc điểm hết sức đặc biệt. Một con thì ẩn mình trong sương mù dày đặc, thân hình ẩn hiện không rõ ràng, con còn lại thì cường tráng, vô cùng cường tráng, lòng ngực nó nở rộng, bốn chân đầy cơ bắp cuồn cuộn.

Lang tướng ẩn mình trong sương mù thì hình thành sau lưng nó một hư ảnh hình sói khổng lồ, to hàng ngàn thước, đang ngẩng đầu tru từng hồi dai dẵng.

Còn “nàng” lang tướng xinh đẹp thì tận dụng thời gian tụ tập hàn khí, hình thành những băng chùy, băng nhận, băng châm cùng với những chùm sáng lạnh lẽo lít nha lít nhít như bao phủ cả một vùng trời.

Cuối cùng, nhưng hoành tráng nhất, lang tướng đầy cơ bắp của chúng ta triệu hồi ra một khối băng trôi nổi trên không trung, một khối băng to… như một quả núi.

Tất cả mọi người nhìn thấy trận thế này đều rụt cổ, cầu cho Đào lão có thể ứng phó được. Nếu không thì Ẩn Dạ cốc sẽ trở thành lịch sử.

Tam đại lang tướng đồng thời ra tay, làm cho thiên địa như bị lật úp. Khối băng khổng lồ từ trên cao ập xuống, che khuất cả ánh sáng mặt trời. Mọi người đều cảm thấy một áp lực khủng khiếp đang đè ép xuống đầu, hít thở không thông. Chưa hết, tiếng của vô số băng chùy, băng nhận… rít lên, bay vù vù sát mặt đất phong tỏa bốn phương tám hướng, chặn mọi đường lui của địch thủ. Còn hư ảnh khổng lồ thì chực chờ như để giáng đòn kết liễu lên Đào lão.

Đào lão ngẩng đầu nhìn thế công đang ập xuống, ông hít một hơi thật dài, đến nổi lồng ngực ông phình to ra như bong bóng. Sau đó, ông hét to:

“CHẾTTTTTT ĐIIIIIIIIIII CHOOOOO TAAAAAA”

Không gian như đọng lại bởi tiếng hét của ông. Tiếng hét như tiếng hống của một con hung thú, khiến cho cả vùng thung lũng như bị địa chấn, rung chuyển ầm ầm. Những dãy núi gần đó bị nứt toát, đất đá đổ xuống rào rào như mưa bão. Sức công phá của âm công làm cho núi băng nứt toát ra thành từng mảnh nhỏ, sau đó bị thổi bay đi cùng với vô số băng nhận, băng chùy… vô số băng lang cũng bị âm thanh cuốn theo bay tít tắp. Hư ảnh cự lang cũng cùng chung số phận, như miếng vải rách trong cơn bão, bị thổi lăn lông lốc, đè chết cơ số băng lang.

Âm thanh cuốn theo mọi thứ trên đường đi của nó, tạo thành một khu vực trống trải hình rẽ quạt bắt đầu từ Đào lão đến vị trí của lang vương mới dừng lại. Chỉ với một tiếng hét, ông đã dọn sạch mọi thứ trong bán kính mười ngàn mét, trong đó bao gồm lang tướng. Cả ba không biết đã bị thổi bay tới đâu.

Mọi người trong Ẩn Dạ cốc sau khi hoàn hồn đã cùng nhau hò reo.

“Đào lão uy vũ, uy vũ.”

Dã Y thì hưng phấn vỗ đỏ cả tay, đây là lần đầu tiên cậu thấy ông nội phát uy.

“Ma đại ca, rốt cuộc ông ấy mạnh đến mức nào.” Khang Hải nắm chặt hai tay, vì quá hưng phấn mà run rẩy nói.

“Không rõ. Nhưng chắc chắn một điều là ông ấy có thể giết sạch chúng ta trong chớp mắt.”

“Thảo nào cốc chủ cũng phải hành lễ vãn bối khi gặp ông ấy.”

“Ma đại ca, huynh thấy đệ có thể bái ông ấy làm thầy được không?” Hai mắt của Khang Hải lấp lánh ánh sao.

“Ta không biết, nhưng đệ có thể thử đột phá từ hướng Dã Y.” Ma Duẫn cười cười khuyên nhủ.

Đào lão chỉ khẽ phát uy, đã chinh phục tất cả mọi người đang quan chiến. Hình bóng ông trở nên vô cùng cao to, trong mắt mọi người.

“Sột soạt, sột soạt.”

Ba thân ảnh từ dưới đất ngoi lên, không phải ba con lang tướng thì còn ai khác. Thì ra chúng đã kịp phát hiện ra nguy hiểm, nên tự vùi mình xuống đất để trốn tránh.

“Ha ha, các ngươi rất khá. Nhưng ta rất tiếc, cuộc chơi dừng ở đây.” Đào lão hờ hững nói, sau đó tung ra một quyền.

“Rẹtttttt” Tiếng bức tường âm thanh bị phá vỡ, theo sao đó là một quyền ảnh khổng lồ bay tới. Chuẩn xác bao trùm tam đại lang tướng, uy lực mạnh đến nỗi đánh chúng thành tro bụi khi lướt qua, lang tướng không kịp rên lên một tiếng đã đi chầu trời. Quyền ảnh tiếp tục bay đi, xuyên qua hàng loạt dãy núi mới biến mất.

“Ahhhh, mạnh khủng khiếp. Đào lão xin nhận con làm đệ tử.” Khang Hải không thể kìm được hét lên. Mọi người nhìn Khang Hải cười to, còn Dã Y đảo mắt một cách giảo hoạt, không biết đang nghĩ gì.

***

Trong chớp mắt mất đi ba vị lang tướng, lang vương vô cùng tức giận, nhìn chằm chằm Đào lão, nó muốn tiến công. Đào lão thì cười to:

“Ha ha, lang vương đừng nóng vội. Sẽ có người chơi với ngươi, nhiệm vụ của ta đã hết.”

Đào lão vừa dứt lời thì từ xa có âm thanh vọng tới.

“Ha ha ha, đa tạ Đào lão xuất thủ. Phần còn lại xin giao cho chúng ta.”

Âm thanh vừa dứt thì từ phía đông, trên bầu trời xuất hiện hàng ngàn hung cầm, trên lưng chúng đều có chở người. Đi đầu là một con hung cầm cực lớn, chở một trung niên nam tử uy phong lẫm lẫm. Hắn chính là Vạn Thành Kiếp, cốc chủ Ẩn Dạ cốc, đã kịp thời mang quân trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.