Kỳ Thiên Lộ

Chương 38: Cho ngươi một phút




Phang!

Cảm giác của mộc nhân quả thực nhạy cảm, giơ tay chặn đứng một đòn chí mạng của Vương Cương, tay trái nắm quền tấn công, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người ta khó lòng phản ứng.

- Hừ, mộc nhân thủ vệ hung hãn vậy sao.

Một số đệ tử ngoại môn mới bái nhập Lưu Vân Tông chưa lâu không khỏi giật mình sợ hãi, ngay cả Diệp Trần cũng phải cảm thán sự thần kì của mộc nhân thủ vệ, rõ ràng không hề có sóng sinh mệnh nhưng động tác chiêu thức lại rất ổn định, đâu ra đấy.

Trong nháy mắt, chân trái Vương Cương cong lên, dùng đầu gối đỡ đòn công kích thứ hai của mộc nhân thủ vệ, mượn lực đá chân, vững vàng hạ xuống cách đó năm bước.

Sau khi kéo dài khoảng cách với mộc nhân thủ vệ, Vương Cương nhận ra nếu như chỉ dùng lực thì không thể đánh bại đối phương, như vậy chỉ còn cách đánh bất ngờ.

- Song Long Xuất Hải!

Mộc nhân thủ vệ truy kích tới, Vương Cương vứt bỏ bia quyền, tung ra Giao Phục Quyền sở trường, hai tay vặn xoắn, giống như hai con ác giao đang cuộn mình, làm mưa làm gió.

Két!

Nắm đấm Mộc nhân thủ vệ bị khóa chặt.

Vương Cương quát lạnh một tiếng, hai tay đỡ nắm đấm đối phương, bay lên tung một cước trên không.

- Lưu Tinh Thoái!

Ầm!

Một cước thế đại lực trầm đá đổ mộc nhân thủ vệ, nhân viên khảo thí bên cạnh lập tức cao giọng nói:

- Qua cửa!

Không giống ở đây, những nơi khác kiên tục truyền ra hai chữ "Thất bại".

Rất nhanh, nhóm thứ nhất khảo thí xong, chỉ có bốn người qua cửa, những người khác đều bị đào thải hết, phải bất đắc dĩ rời đi.

Mộc nhân thủ vệ không biết dùng loại gỗ gì, trên cơ bản không hề thương tổn, may mắn lắm chỉ có thể đánh ngã chúng mới tính qua cửa, nếu không thì sẽ mệt đến chết.

Một lúc sau, nhóm thứ hai khảo thí cũng kết thúc, vượt qua chỉ có một người.

Nhóm thứ ba, năm người qua.

Nhóm thứ tứ, ba người qua.

Nhóm thứ năm, không ai qua.

...

Nhóm thứ một trăm hai mươi, Ngô Tông Minh và Trương Hạo Nhiên bước ra cùng một lúc, hai người quay sang nhìn nhau, lạnh lùng đi lên.

Đối diện với mộc nhân thủ vệ, hai người gần như ra tay cùng một lúc.

Ngô Tông Minh thân hình lóe lên, tựa như quỷ mị xuất hiện trong lòng mộc nhân thủ vệ, bàn tay phải ngay lập tức dán lên, dùng lực rung mạnh, mộc nhân thủ vệ như quẳng bay như một đống rơm, ngực hằn sâu vết bàn tay, đủ thấy một chưởng vừa rồi tinh thuần đến thế nào.

Còn Trương Hạo Nhiên cũng không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ thấy thân hình hắn giãn ra, trực tiếp bỏ qua khoảng cách mười mét, năm ngón tay giang rộng, nắm chặt lấy đầu mộc nhân thủ vệ, sau đó chợt dừng bước chân, vung tay phát lực.

Mộc nhân thủ vệ bị ném xa mười mấy mét.

- Móa, miểu sát mộc nhân thủ vệ.

Mọi người tròn xoe mắt, bộ dạng đầy vẻ khó tin, Ngô Tông Minh biểu hiện đã đủ lợi hại, một chưởng cận thân đánh bay mộc nhân thủ vệ, Trương Hạo Nhiên tựa hồ còn lợi hại hơn, mộc nhân thủ vệ trước mặt hắn giống như một đứa trẻ còn đang tập đi.

Nhóm thứ một trăm hai mươi ba, Diệp Trần ra sân.

Không có tốc độ của Ngô Tông Minh và Trương Hạo Nhiên, Diệp Trần chỉ là chiêu thức tinh diệu, ba quyền hai cước hạ gục mộc nhân thủ vệ, thuận lợi qua cửa.

Vòng khảo thí đầu tiên kết thúc, Lâm trưởng lão đứng lên nói:

- Tổng cộng ba trăm sáu mươi lăm người qua cửa, bắt đầu tiến hành vòng thi thứ hai, bây giờ tất cả vào Mộc Nhân Cảnh. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Hạo Nhiên, đệ nói giúp ta giành vị trí thứ ba, không vấn đề gì chứ!

Một thiếu niên cao lớn, tuổi độ mười lắm đứng bên cạnh Trương Hạo Nhiên không kìm được lo lắng trong lòng, hỏi.

Trương Hạo Nhiên không thèm để ý nói:

- Đường ca yên tâm, với thực lực của huynh xông qua Mộc Nhân Cảnh không khó, cái khó là phải giành được ngôi thứ, đệ sẽ tìm thời điểm thích hợp để chặn những người khác lại.

- Vậy được.

Người thiếu niên này vốn dĩ là đường ca của Trương Hạo Nhiên, gia nhập Lưu Vân Tông sớm hơn một bước, trước đây hắn từng tham gia cuộc thi Mộc Nhân Cảnh, đáng tiếc chỉ xếp hạng ngoài ba mươi, cách thập cường một khoảng rất xa, đừng nói gì vị trí thứ ba. Nếu như lần này giành được vị trí thứ ba, một cuốn công pháp nhân cấp cao giai bí tịch là không thể thiếu, ngoài ra còn được một cuốn võ kĩ Nhân cấp cao giai bí tịch và ba trái thanh ngọc lộ hoàn, đủ để hắn tu luyện đến cấp độ Ngưng Chân Cảnh.

Lúc này, Trương Hạo Nhiên đột nhiên chuyển ngữ âm,

- Nhưng đệ cũng không thể làm quá đáng quá, huynh biết quy định Lưu Vân Tông mà.

- Ta biết, yên tâm đi, cho dù không có đệ giúp đỡ, ta cũng có tự tin rằng mình sẽ lọt vào thập cường.

- Vậy thì tốt, chúng ta vào thôi!

Mộc Nhân Cảnh giống như một trái hồ lô, lối vào tương đối chật hẹp, chỉ đủ cho năm người xếp hàng ngang, nhưng không gian bên trong thì khá rộng rãi, xuất hiện mười con hẻm lớn nhỏ khác nhau.

Ba trăm sáu lăm người phân thành mười tốp, lựa chọn một hẻm bất kì để vào.

Ba! Ba! Ba!

Con hẻm mà Diệp Trần lựa chọn, hai bên tường và mặt đấy đột nhiên vỡ ra, từ trong nhảu ra một đám mộc nhân thủ vệ và mộc nhân đao khách tay cầm mộc đao, gió cuốn mây tan đánh ngã liền năm sáu người, nhất thời, những tiếng hú thê thảm vang lên liên tiếp.

Lách người tránh khỏi đòn tấn công của một mộc nhân đao khách, Tinh Cương Kiếm nơi hông lập tức chui ra khỏi vỏ, chém đứt mộc đao đối phương, thân hình nhanh nhẹn cúi xuống, xuyên qua trong nháy mắt.

- Nguy hiểm quá, người càng lúc càng ít, vốn dĩ ba bốn mươi người bây giờ chỉ còn hơn hai mươi, hơn nữa phía trước còn năm con hẻm nữa, cứ bốn năm người lại cùng lựa chọn một hẻm tiếp tục tiến vào.

Bên kia, Trương Hạo Nhiên bàn chân chớp động, tay áo bồng bềnh, tất cả mộc nhân thủ vệ và mộc nhân đao khách đều không thể khóa được thân hình hắn, thỉnh thoảng có ba bốn mộc nhân chặn sẵn phía trước, cũng đều bị hắn tùy ý một chưởng đánh bay, tựa như dễ như trở bàn tay.

Không gian từ khoáng đạt trở nên nhỏ hẹp, Trương Hạo Nhiên dừng bước chân, thầm nghĩ: Phía trước là nơi có nhiều mộc nhân nhất, đến lúc đó đợi tất cả mọi người cùng qua, mình có thể âm thầm can thiệp, khiến họ vướng tay vướng chân, như vậy đường ca lấy được vị trí thứ ba dễ như trở bàn tay.

Đối với vị trí thứ nhất, Trương Hạo Nhiên tự nhận là dành cho mình, Ngô Tông Minh không có tư cách tranh giành với hắn, cho nên mới có ý giúp đỡ đường ca, huống hồ, ở đây chỉ có một lối vào duy nhất, cho dù có người có thể uy hiếp được hắn thì hắn cũng có biện pháp áp dụng.

Ba!

Người chạy đến đầu tiên là Ngô Tông Minh, hắn gần như chỉ chậm hơn Trương Hạo Nhiên một chút.

Nhìn Trương Hạo Nhiên có chút nghi hoặc, Ngô Tông Minh không biết đối phương định làm gì, hắn không phải nói muốn giành vị trí thứ nhất sao? Không lẽ hắn cố ý ở đây đợi mình, nếu như có chuyện đó thật thì con người này đúng là quá cuồng ngạo rồi!

Mặc dù trong lòng vừa nghi hoặc vừa phẫn nộ, nhưng Ngô Tông Minh cũng không vì thế mà đi gây sự với đối phương, đang định từ đó đi qua.

- Gượm đã!

Trương Hạo Nhiên ngang người chặn đứng đối phương.

Ngô Tông Minh sắc mặt âm trầm nói:

- Ngươi có ý gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.