Kỳ Thật, Cây Lim Có Thể Dựa

Chương 39: Trọn Kiếp hoa




Ta giật mình, tại sao lại là năm Hữu Bình đầu tiên? A Man đã gặp qua Liễu Dự ở trên ngọn núi này…. Nếu A Man ở đây, nói như vậy thì Ôn Diễn cũng ở đây. Chẳng lẽ năm Hữu Bình đầu tiên Liễu Dự không đi thi khoa cử là bởi vì Ôn Diễn?

Ta trầm ngâm một lát rồi nói: “A Man còn nói gì không?”

Liễu Dự thở dài: “Dường như A Man biết cũng không nhiều lắm, hôm nay hắn ta chỉ nói những lời này.”

Sau đó ta để Liễu Dự quay về phòng ngủ, ta đứng bên cửa sổ nhìn lên mặt trăng tròn như quả trứng gà, trong đầu đầy phiền muộn. Nhưng phiền muộn cái gì, ta cũng không hiểu được.

Sau khi chìm vào giấc ngủ, ta nằm mơ. Trong giấc mơ có vô vàn quả trứng gà xếp chồng chất thành một ngọn núi nhỏ, ta đang kiễng chân nhìn phong cảnh trên đỉnh núi trứng gà thì bỗng nhiên mặt đất rung chuyển, từng quả từng quả trứng vỡ nát, biến thành một con sông trứng gà, Ôn Diễn ngồi trên xe lăn từ từ từ giữa dòng sông bay lên, sầm mặt nói với ta: “Vẽ lại.”

Ta lập tức tỉnh lại từ trong giấc mơ, mồ hôi lạnh trên lưng chảy ròng ròng. Ta dụi mắt nhìn ra bên ngoài, trời còn chưa sáng. Ta nhắm mắt chuẩn bị ngủ lần nữa nhưng rốt cuộc không ngủ được.

Ta đứng lên, không gọi thị nữ, tự mình rửa mặt chải đầu. Sau khi đi ra, ta ngạc nhiên khi gặp phải Liễu Dự.

Lúc này nơi chân trời đã hiện lên sắc xanh, vầng trăng hình lưỡi liềm vẫn còn treo trên ngọn cành cây, không biết Liễu Dự cả đêm không ngủ hay là dậy sớm như ta đây. Liễu Dự nhìn thấy ta thì sắc mặt có chút kinh ngạc. Hắn đặt cuốn sách trong tay xuống, vội vàng bước đến.

Ta hỏi: “Giờ nào rồi?”

“Vừa xong giờ Dần.”

Đúng là còn sớm, ta nói: “Sao mới giờ này mà ngươi còn ở đây?”

Liễu Dự cười nói: “Ta ngủ không được nên dậy đọc sách. Nương tử ăn mặc như thế này, định đi ra ngoài sao?” Dừng lại, hắn nói tiếp: “Hãy còn khuya, nương tử muốn đi đâu?”

“Phủ công chúa.”

Giấc mơ vừa rồi khiến ta chảy không ít mồ hôi lạnh, nghĩ đến hôm qua cãi nhau với Ôn Diễn, cũng là ngày đầu tiên Ôn Diễn làm tiên sinh của ta, ta lại đối xử như vậy với hắn, thật là không đúng. Muốn nhận lỗi, tất nhiên không thể thiếu lễ vật. Mà Thường Ninh ta đây muốn dâng lễ, lẽ đương nhiên phải là tốt nhất. Mấy năm trước ta từng được tặng một khối bạch ngọc cao khoảng nửa người, bề mặt nhẵn mịn trong suốt, ta để cho thợ thủ công tốt nhất kinh thành đem khối bạch ngọc này mài ra không ít đồ bằng ngọc, như một cây cải trắng bằng ngọc của Quán Quán, ngọc bội của Yến Thanh, cùng với vô số trang sức bằng ngọc khác, sau cùng vẫn còn dư rất nhiều, ta liền để thợ thủ công làm thành một chiếc bạch ngọc quan. Vốn định đưa cho Yến Thanh, nhưng lúc đó chuyện của hắn với Đỗ Tịch Tịch bị ta phá hư, thế là bạch ngọc quan liền bị gác sang một bên.

Bây giờ nhớ lại, nếu như bạch ngọc quan kia có thể buộc ở trên mái tóc đen của Ôn Diễn, thêm gương mặt như quan ngọc kia, hẳn là rất đáng giá.

“Nương tử, ta đi với nàng.”

Ta không từ chối, lập tức sai người đi chuẩn bị xe ngựa. Ta chỉ dẫn theo Liễu Dự cùng với một phu xe chạy vào trong kinh thành. Liễu Dự ngồi trong xe có vẻ hơi im lặng, ta cũng không để tâm đến. Xe ngựa tới trước cửa thành thì dừng lại một lúc, ta xuất lệnh bài mà Thừa Văn cho ta ra, vậy là dễ dàng mở cửa thành.

Lúc này trời vẫn chưa sáng, trên đường thi thoảng bắt gặp Ngự Lâm quân đi tuần tra hay người gõ mõ, còn lại phần lớn dân chúng vẫn đang ngủ, ta không muốn quấy rầy giấc ngủ của người khác nên bảo phu xe đi chậm lại.

Trong mắt Liễu Dự bỗng nhiên nổi lên ý cười, hắn nói: “Tuy nghe trên phố đồn rằng nương tử hống hách lộng hành, nhưng không phải, nương tử bây giờ vô cùng lương thiện, có thể nghĩ cho dân, quả thật là phúc của Đại Vinh.”

Ta nghịch ngợm chiếc vòng trên tay, nói: “Chẳng qua là ngươi chưa thấy ta hống hách lộng hành thôi.”

Liễu Dự cúi đầu, vừa cười vừa nói: “Mặc dù nương tử hống hách lộng hành, thì cũng là hống hách lộng hành một cách lương thiện.”

Nghe hắn nói thế, đột nhiên ta có chút dở khóc dở cười, giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn nghiêm túc nhìn ta, “Nương tử là một công chúa lương thiện.”

Ta chỉ cười không nói, sống với Liễu Dự cũng đã nhiều ngày, ta cũng rút ra được những lời hắn nói, phàm hắn nói gì ta không thể tiếp lời được, thế nên cũng không để ý đến.

Ta quay đầu nhìn ánh trăng bên ngoài, không ngờ ta muốn ngắm trăng, lại gặp phải Đỗ Tịch Tịch.

Thật ra, số lần ta gặp Đỗ Tịch Tịch không nhiều, tính ra cũng không vượt quá năm ngón tay. Có nhiều lúc ta nghi ngờ mùi vị của Yến Thanh, luận bề ngoài luận địa vị luận thân phận, Đỗ Tịch Tịch không thể nào so được với ta, nhưng ta lại không hiểu được vì sao hết lần này đến lần khác Yến Thanh muốn tình hữu độc chung với ả ta? Sau khi ta rời xa Yến Thanh, cuối cùng cũng rõ được điều này.

Bất kể nam nhân nào cũng đều yêu mến nữ tử yếu đuối, tuy Đỗ Tịch Tịch không bì được với ta, nhưng ả ta yếu đuối, ánh mắt rưng rưng ôm đàn tỳ bà hát một khúc ca với ngữ điệu ai oán, liền khiến trái tim Yến Thanh run rẩy. Một khi rung động, thì sẽ không rời bỏ ả ta. Còn ta không thích tỳ bà không thích ca hát cũng không thích rơi lệ, thêm vẻ ngoài hời hợt, Yến Thanh nhìn vào càng cảm thấy chán ghét.

Ta miễn cưỡng chống má, nhìn Đỗ Tịch Tịch ngồi xổm bên ngoài.

Gió đêm thổi qua, cơ thể ả ta run lên, búi tóc lay động trong gió, giống như nếu gió thổi thêm nhiều lần nữa thì ả ta sắp ngã ra vậy. Chỉ tiếc, Yến Thanh không biết đang ở đâu, một mình ả ta ngã ở đây, đoán rằng sẽ chẳng có ai chịu đỡ nàng ta dậy cả.

Lần trước Đỗ Tịch Tịch ở trên đài khiêu khích với ta, sau đó, ta nhỏ mọn sai người ta đi phá sân khấu của Đỗ Tịch Tịch, nàng ta hát khúc nào, ta liền phá đến đó. Kỳ thật ta cũng không hiểu được, nếu như Yến Thanh đã cưng chiều Đỗ Tịch Tịch như thế, tại sao sau khi hòa ly với ta lại không rước ả ta về?

Ta nghĩ mãi không ra, mà cũng không định đi tìm hiểu. Bây giờ Yến Thanh không còn liên quan đến ta nữa.

Chẳng biết từ lúc nào Liễu Dự đã bước lên, “Nương tử, đó không phải là Yến Thanh sao?”

Ta nhíu mày, nhìn theo hướng Liễu Dự chỉ, quả thật là Yến Thanh. Mặc dù hắn đứng cách ta khá xa, nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ mệt nhọc của hắn. Bỗng dưng ta sửng sốt, trên người hắn chính là bộ quan phục của Thị Lang.

Ta nghĩ, có lẽ Thừa Văn đã giáng chức quan của hắn, nguyên nhân là gì thì ta không rõ, có lẽ là Thừa Văn muốn bênh vực ta. Giờ phút này thấy hắn, ta đoán có lẽ hắn bận rộn cả ngày, đến tận nửa đêm mới có thể hồi phủ nghỉ ngơi một lúc.

Sau khi hòa ly với ta, Yến Thanh sống không tốt, ta lấy làm vui vẻ.

Nghĩ đến Yến Thanh cùng với Đỗ Tịch Tịch sắp chạm mặt, trong lòng ta có chút cảm xúc không rõ, ta bảo phu xe dừng xe ngựa lại ở một nơi bí mật gần đó, Liễu Dự sững sờ nói: “Nương tử, nàng còn thích Yến Thanh?”

“Không thích.” Ta liếc nhìn hắn một cái, “Chớ ầm ĩ, có kịch hay để xem rồi.”

Cuối cùng Liễu Dự cũng im lặng.

Trước kia ta chưa bao giờ trông thấy cảnh Yến Thanh ở chung với Đỗ Tịch Tịch, không biết có nhu tình như nước như trong tưởng tượng của ta hay không? Giống như lúc ta gặp Yến Thanh dưới chân núi vậy, chỉ cần nhìn một cái, tình ý đã quanh quẩn trong lòng.

Ta đưa mắt nhìn hai kẻ đó.

Chỉ thấy Đỗ Tịch Tịch như có giác quan thứ sáu, trong bước chân không một tiếng động của Yến Thanh, ả ta ngẩng đầu thật mạnh, giờ ta mới biết nước mắt là sinh ra như thế nào, ta bất giác nuốt nước bọt, Đỗ Tịch Tịch khóc như hoa lê trong mưa, thê thảm hét lên một tiếng – Yến lang.

Ta lập tức run lên.

Yến Thanh đứng trước người Đỗ Tịch Tịch, ta cố gắng nhìn xung quanh, chỉ tiếc Yến Thanh đứng quay lưng về phía ta, cho dù nhãn cầu ta sắp rơi ra ngoài ta vẫn không thể nhìn thấy được biểu cảm của Yến Thanh.

Ta có chút thất vọng.

Yến Thanh vươn tay kéo Đỗ Tịch Tịch vào, không ngoài sở liệu của ta, Đỗ Tịch Tịch yếu đuối nhào vào lòng Yến Thanh. Nếu là trước kia, chắc chắn ta sẽ đau lòng đến ngạt thở. Nhưng bây giờ ta chỉ cảm thấy thú vị, chỉ cảm thấy cuộc đời con người ta như một vở kịch.

Ta nghĩ, quả thật ta đã hoàn toàn từ bỏ Yến Thanh rồi.

Đỗ Tịch Tịch khóc rất thảm thương, nương theo những đợt gió đêm, giống như ai đang hát khúc nhạc ai oán.

Yến Thanh không biết nói gì, ta không nghe rõ, nhưng ta đoán là mấy lời an ủi. Nhớ năm đó mấy lời âu yếm của Yến Thanh đã khiến ta ngay cả bản thân tên họ là gì cũng quên mất, bây giờ dỗ Đỗ Tịch Tịch tất nhiên là dễ như trở vàn tay.

Nhưng sự việc tiếp theo lại ngoài dự kiến của ta, Đỗ Tịch Tịch đẩy Yến Thanh ra, bàn tay nhỏ bé vung khăn lên, vừa khóc vừa chạy.

Còn Yến Thanh không hề đuổi theo.

Ta sửng sốt sững sờ, lấy làm khó hiểu: “Diễn xuất có hơi quá thì phải.” Chẳng lẽ mấy lời âu yếm của Yến Thanh không dỗ được Đỗ Tịch Tịch sao? Hay là năm đó ta dễ dụ quá mức, Yến Thanh chỉ nói mấy câu đã khiến cho ta yêu không ngừng được?

Bỗng dưng Liễu Dự nói: “Nương tử, nếu Yến Thanh muốn thành thân với nàng, nàng có đồng ý không?”

Ta không hề suy nghĩ mà nói luôn: “Hắn không muốn đâu.”

Liễu Dự lại nói: “Làm sao nương tử biết Yến Thanh không muốn?”

Ta cười nói: “Khó mà được ta đồng ý buông tay, bây giờ hắn trời cao biển rộng, làm sao có thể đồng ý chứ?”

Liễu Dự chớp mắt, ta lại nói: “Không nóid dến việc hắn có đồng ý hay không, bây giờ ta không muốn.”

“Đúng thế, bây giờ nương tử chỉ là nương tử của ta, cho dù Yến Thanh muốn, cũng phải xem ta có đồng ý hay không.” Liễu Dự cụp mắt, “Huống hồ…”

Âm thanh của Liễu Dự càng lúc càng nhỏ, ta không nghe rõ câu sau hắn nói gì, bèn hỏi: “Huống hồ cái gì?”

Hắn cười cười, “Không có gì.”

Ta cũng không để ý đến hắn, bảo phu xe tiếp tục đánh xe đến phủ công chúa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.