Kỳ Thật, Cây Lim Có Thể Dựa

Chương 1: Tử chiến đến cùng




Triệu Khuê bước nhanh lại bên cạnh Hồ Chánh Đức, hắn vươn một tay ra đặt lên lưng của Hồ Chánh Đức, từ đó xuất hiện một cỗ nhiệt lưu tiến vào trong thân thể đối phương.

Linh binh của hắn là Hỏa hệ, bản thân tu luyện công pháp tự nhiên cũng là Hỏa hệ thuộc tính.

Lúc này, Hỏa hệ lực lượng cường đại dung nhập vào trong kinh mạch Hồ Chánh Đức, lập tức khiến cho những luồng hàn khí làm đông cứng người hắn bị xua tan đi.

Hồ Chánh Đức thở dài một hơi, hắn quay đầu lại cảm kích nhìn Triệu Khuê, rồi nhắm mắt tiếp tục điều tức.

Hắn lúc này mặc dù không mất mạng, nhưng phải chịu nội thương rất nặng. Lôi Điện lực lượng bị linh khí phòng ngự trên người hắn ngăn cản, cho nên không tạo ra bao nhiêu thương tổn, nhưng hàn khí lạnh thấu xương từ trên linh binh của Doanh Thừa Phong thì quá mức tàn nhẫn.

Lục phủ ngũ tạng của Hồ Chánh Đức đều có một tia hàn khí, tuy rằng không thể tạo ra thương tổn trí mạng cho hắn, nhưng nếu không mất mấy tháng điều dưỡng thì đừng mong có thể khôi phục.

Trách không được Doanh Thừa Phong lại dễ nói chuyện như vậy, nếu không dễ dàng bỏ qua cho hắn thì hóa ra căn bản không sợ hắn ngay tại chỗ trả thù luôn.

Sau một lát, Triệu Khuê thu tay lại, có phần bất mãn nói:

- Trầm huynh! Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy buông tha cho tiểu tử đó sao?

Trầm Tường Kỳ hồ nghi nhìn hắn một cái nói:

- Triệu huynh! Hắn đã thả người, mà Hồ huynh cũng không bị thương tích trí mạng nào, vậy chúng ta còn cần phải làm gì nữa?

Triệu Khuê nhướng mày lên, nói:

- Nhưng lần này mặt mũi Linh Đạo thế gia hoàn toàn mất hết, nếu như cứ thế bỏ qua sợ rằng sẽ bị người ta cười cho rụng cả răng, từ nay về sau không còn ai kính sợ chúng ta nữa.

Trầm Tường Kỳ nhìn đối phương như nhìn một thằng ngu, hắn chậm rãi nói:

- Triệu huynh! Mặt mũi là do người nhà chúng ta cấp cho, nhưng chính chúng ta để mất. Nếu Hồ huynh vừa rồi không phải ép người ta bán linh khí thì làm sao có thể phát sinh xung đột? Hơn nữa..... - Hắn hất đầu về phía Hồ Chánh Đức, nói:

- Người ta chẳng qua chỉ mới có hai tên võ sĩ ra tay đã khiến cho Hồ huynh không thể ngăn cản.... Ha ha..... Việc này nếu truyền ra ngoài, Linh Đạo thế gia chúng ta mới chân chính là mất hết mặt mũi.

- Ngươi...... - Triệu Khuê mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng hắn lại không thể cãi lại được.

Trầm Tường Kỳ mỉm cười, nói:

- Chúng ta đi trước một bước, hai vị chậm rãi đi sau nhé.

Hắn ôm quyền, mang theo những người bên cạnh đi về phía cầu thang dẫn xuống tầng một.

Thẳng cho tới khi bọn họ đi mất một lúc, Hồ Chánh Đức mới một lần nữa mở mắt ra. Sau khi điều tức một lúc lâu, chân khí trong cơ thể hắn thoáng trở nên thông thoáng hơn, hắn thở dài một hơi, ánh mắt không ngừng lóe lên hung quang, nói:

- Triệu huynh! Mời giúp ta đi gặp Đặng thúc.

Ánh mắt Triệu Khuê sáng ngời lên, nói:

- Không sai. Đặng lão lần này cũng tới đây, nếu như có thể để cho lão nhân gia xuất đầu, vậy hai tiểu bối kia còn không phải là thúc thủ chịu trói sao?

Đám người Trầm Tường Kỳ trên đường đi xuống tầng một, một kẻ ở bên cạnh thấp giọng nói:

- Trầm huynh! Cách nói của huynh vừa rồi sợ rằng đã đắc tội với hai người bọn họ.

Trầm Tường Kỳ bật cười nói:

- Đám người Triệu Khuê tự mình gây chuyện thị phi, lúc muốn có ưu đãi thì không thèm để ý tới ta, còn lúc chọc phải phiền toái lại muốn ta thay mặt bọn chúng xuất đầu. Ha ha..... Ta làm sao có thể để cho bọn chúng chỉ đạo? Hơn nữa.... - Hắn cười ngạo nghễ nói:

- Hai tiểu tử kia như đám tôm tép nhãi nhép, ngay cả trong lòng oán hận ta thì có tác dụng gì?

Đám người đi bên cạnh hắn chậm rãi gật đầu cười trừ, không tiếp tục bàn luận về đề tài này nữa.

Mà Trầm Tường Kỳ nhìn về phía trước, nhưng trong lòng lại có chút khó hiểu.

"Doanh Thừa Phong kia tiền đồ vô lượng như vậy tại sao lại tỏ ra thân mật với mình như thế? Loại cảm giác này tuyệt đối không nên có mới phải." Chỉ có điều, mặc cho hắn nghĩ nát óc thì cũng không thể biết được lý do trong đó.

***************

- Doanh huynh! Ngươi cứ vậy buông tha cho hắn, thật sự là còn có chút chưa hết giận a. - Kinh Đào thấp giọng nói.

Lâm Phong tuy rằng vẻ mặt không hề thay đổi, nhưng nếu nguyện ý đồng hành cùng đám người Doanh Thừa Phong thì tự nhiên cũng nhận bọn họ là sư huynh đệ đồng môn.

Khi hắn đụng phải linh khí quỷ dị trong tay Hồ Chánh Đức, cũng chỉ có duy nhất những huynh đệ đồng môn này mới vì hắn mà ra tay cứu giúp.

Trải qua một trận này, tuy rằng lòng cạnh tranh của hắn với Doanh Thừa Phong vẫn chưa biến mất, nhưng đồng dạng đã chấp nhận thân phận đồng môn của đối phương.

Giờ phút này nghe thấy Kinh Đào hỏi, lỗ tai hắn không khỏi dựng thẳng lên, cũng muốn biết suy nghĩ trong lòng Doanh Thừa Phong.

Than nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong bất đắc dĩ nói:

- Kinh huynh! Kỳ thật dựa theo suy nghĩ của ta thì biện pháp tốt nhất chính là một đao lưỡng đoạn, diệt trừ tai họa ngay từ trong trứng nước, nhưng mà chúng ta không thể làm thế. - Hai tay hắn đan xen lại với nhau nói:

- Nơi này là Linh Đạo Thánh Đường, chúng ta nếu ở trong này giết chết một đệ tử của Linh Đạo thế gia thì vô luận là lý do gì thì sợ rằng sẽ khó tránh phạt. Hơn nữa, ta có thể khẳng định trừng phạt này tuyệt đối không phải là nhỏ.

Ba người Lâm Phong trầm ngâm một lát, bọn họ chậm rãi gật đầu.

Đánh bại một vị đệ tử Linh Đạo thế gia và giết chết là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.

Cái trước có thể nói là bọn họ tự vệ phản kích, vì vậy mà không bị gì. Nhưng nếu là lựa chọn thứ hai thì phải là có thâm cừu đại hận, lúc đó có khi liên lụy tới trưởng bối trong tông môn, vì vậy mà không dễ dàn xếp.

Doanh Thừa Phong tiếp tục nói:

- Hồ Chánh Đức kia ở dưới kiếm của ta giết cũng không được, thả cũng không xong. May mắn có Trầm Tường Kỳ xuất đầu, hơn nữa thái độ của hắn cũng không tệ, cho nên tiểu đệ mới mượn cơ hội đó để xuống đài, thả người này ra.

Kinh Đào than nhẹ một tiếng, nói:

- Doanh huynh! Tuổi ngươi tuy rằng không lớn, nhưng xử sự rất chu đáo. Ngu huynh xin bội phục.

Doanh Thừa Phong cười ha hả xua tay, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: "Các ngươi chỉ biết một mà không biết hai, nếu như không phải Trầm Tường Kỳ ra mặt thì ta cũng sẽ thả người, nhưng lúc đó ít nhiều cũng sẽ phải đánh thêm một lúc nữa. Chẳng qua, so với việc đánh thêm một lúc nữa thì không bằng bán cho Trầm Tường Kỳ một cái nhân tình mới là có lợi."

Bốn người kết bạn đi xuống cầu thang, rất nhanh bọn họ đã đi tới đại sảnh tầng một.

Mà theo sau bọn họ cũng liên tục có người đi xuống, chỉ là sau khi nhìn thấy đám người Doanh Thừa Phong thì lập tức tránh ra xa, không dám cùng người ta thân cận quá mức.

Bốn người này đắc tội với hai gia tộc trong Linh Đạo thế gia, nếu như bắt chuyện làm quen với bọn họ sợ rằng sẽ tạo thành những hiểu lầm không đáng có.

Cho nên, mặc dù đại đa số mọi người đều muốn làm tốt quan hệ với Doanh Thừa Phong và Lâm Phong, nhưng tuyệt đối không phải là lúc này.

Cuối cùng, tất cả mọi người đều xuống tới đại sảnh chính của tầng một.

Phàm là những người thông qua khảo hạch đều tụ tập ở một chỗ, những người thất bại trong gang tấc hay bị loại từ trước đó đều ảm đạm rời đi.

Mọi người lẳng lặng chờ một khắc đồng hồ, thông đạo bên hông của chính sảnh đột nhiên mở ra, tám người có bộ dạng khác nhau chậm rãi bước vào.

Hai mắt Doanh Thừa Phong lập tức sáng lên, hắn từ trong đó thấy được một đạo thân ảnh quen thuộc.

Phong Huống cười vui vẻ nhìn bọn họ, ánh mắt mang theo một tia hài lòng.

Lão nhân gia ông ấy đã có người kế tục, cho nên mới vạn phần cao hứng.

Ở trong tám người có một vị trung niên mỹ phụ, đôi mắt đẹp của nàng chuyển động, đảo qua tất cả mọi người, đặc biệt là dừng lại trên mặt Lâm Phong một lát.

Theo đó, đôi môi mỹ phụ trung niên nở ra một nụ cười ôn hòa, nói:

- Các vị! Các ngươi đã được Vũ lão tán thành, thiếp thân ở đây xin tuyên bố, Thiên Hạo Thành Linh Đạo Thánh Đường chính thức thừa nhận thân phận linh sư của các ngươi.

Trên mặt mọi người đồng thời toát ra một nụ cười rạng rỡ, trong lòng vô cùng kích động.

Doanh Thừa Phong và Lâm Phong đảo mắt một vòng, đồng thời nghĩ trong lòng, những người này biểu hiện cũng có chút thái quá a.

Nhưng mà, ý nghĩ trong lòng bọn họ nếu bị người khác biết thì sợ rằng sẽ bị người ta dùng nước bọt dìm chết rồi.

Hai người có được thiên phú khó tin cho nên không thể hiểu được suy nghĩ trong lòng những người bình thường.

Đừng nói là tán tu hay là những thiên phú Linh Sư trong môn phái nhỏ, cho dù là Vương Quân Bằng và Kinh Đào xuất thân từ Khí Đạo Tông cùng với những đệ tử đến từ Linh Đạo thế gia thì trong lúc tu luyện đều phải trả giá bằng toàn bộ cố gắng, đổ không biết bao nhiêu mồ hôi mới có thể đạt được thành tựu ngày hôm nay, độ gian khổ trong quá trình này rất khó có thể hình dung nổi.

Giờ phút này khi đạt được mục tiêu, suy nghĩ trong lòng mới vì kích thích quá mà biểu lộ ra ngoài là việc khó tránh khỏi.

Trung niên mỹ phụ hơi vung tay lên, lập tức có người mang những bộ y phục được đặc chế cho từng người đã được chế tác xong tới.

- Các vị! Số thẻ của các ngươi và y phục đã chuẩn bị thỏa đáng, xin mời tự mình đi lên nhận lấy. - Trung niên mỹ phụ mỉm cười nói:

- Từ nay về sau, các ngươi chính là một thành viên của Linh Sư.

Đám người Doanh Thừa Phong chậm rãi tiến lên, rất nhanh từ trong đó tìm được y phục và thẻ bài liên quan tới bản thân mình.

Cầm bộ y phục lên, thoáng đảo mắt qua thì thấy đây là một bộ trường bào màu đen được đặc chế thành.

Trường bào này chế tạo rất hoàn mỹ, độ bền vô cùng cao, Doanh Thừa Phong thử dùng hai tay để xé một cái nhưng bộ đồ này cũng không có chút lay động nào.

Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy kỳ lạ, phải biết rằng lực đạo hai tay hắn giờ đây không hề nhỏ a.

Vậy mà với lực lượng lớn như thế lại không thể xé rách được bộ áo bào này, có thể thấy được tính dẻo dai của nó phải đạt tới trình độ nào a?

Liếc mắt sang tấm thẻ bài, đây là một tấm thẻ bài được đặc chế bằng kim loại đặc thù, đại biểu cho thân phận Linh Sư.

Nắm vật này ở trong tay không ngờ lại mang tới một chút lo lắng, đủ thấy vật này không phải thứ tầm thường.

Chẳng qua, vật này và lệnh bài trong tay Phong Huống hoàn toàn khác nhau. Mặc dù trên đó cũng có khắc một cái đồ án phòng ngự linh văn nho nhỏ, nhưng cũng chỉ để gia tăng khả năng phòng thủ cho nó, chứ không có chút trợ giúp nào cho chủ nhân.

Mặt trên của tấm thẻ bài ghi rõ ràng ba chữ "Doanh Thừa Phong".

Trong lòng hơi động, Doanh Thừa Phong phóng xuất ra một tia chân khí và một tia lực lượng tinh thần. Hai cỗ lực lượng này vừa tiến vào trong thẻ bài lập tức chảy dọc theo đồ án linh văn.

Nhưng mà chỉ khoảng nửa khắc sau, toàn bộ đồ án linh văn đã tràn ngập lực lượng thuộc về hắn.

Mà lúc này, ba chữ "Doanh Thừa Phong" ở trên tấm thẻ bài lập tức sáng ngời lên, từ nay về sau tấm thẻ bài chính là bằng chứng chứng minh thân phận của hắn.

Nhưng mà, ngay lúc mọi người đang hứng trì bừng bừng đem lực lượng của mình chuyển vào trong thẻ bài, vị Đặng lão kia vẻ mặt hồ nghi nhìn qua khắp một vòng trong đại sảnh.

Nhưng mặc cho lão nhìn mấy lần thì cũng không thu hoạch được gì.

Đang lúc lão sắp kiềm nén không được, nghĩ muốn hỏi một chút thì khóe mắt đột nhiên bắt được bóng dáng của hai người.

- A! Chánh Đức....

Bỗng nhiên, lão không kiềm chế được kinh hô lên.

Mọi người theo ánh mắt lão nhìn lại, Triệu Khuê đang dìu Hồ Chánh Đức chật vật từ trong cầu thang đi ra....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.