Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 21: Yêu Thương Không Rõ




- Vân à? Con đang ở nhà hay ở đâu? Nếu rảnh thì qua chỗ làm nhé, cô bé tiếp tân bị ốm, đứa kia thì về quê. Con đến dẫn khách vào các khu giùm mẹ, hôm nay có mấy ông khách quý ngày trước làm ở cơ quan mẹ ghé chơi nữa, mẹ sợ kham không nổi. Nhân viên lại nháo nhào cả lên.

Giọng mẹ cô lo lắng, hơn nữa lại là cuối tuần, quán đông nghẹt. Vy chắc chỉ qua quán của nhà hát vài bài rồi lại tức tưởi đi vì mấy cái hợp đồng làm thêm tại các phòng trà khác. Quán café này cũng rất rộng, chia làm bốn khu từ ngoài trời cho đến phòng máy lạnh. Nó là công sức và cũng là tài sản có giá trị nhất mà cả cuộc đời của ba và mẹ Vân gây dựng được. Cũng nhờ nó mà kể từ ngày ba mất, hai chị em Vân mới được ăn học đàng hoàng. Vân vội vã thay đồ và trang điểm rời khỏi nhà.

- Hôm nay, con mới được gặp chị út nhà cô Ba, dễ thương quá à!

- Chị Tường Vân xinh hơn chị Tường Vy ấy nhỉ, chị Tường Vy nhìn chảnh bỏ xừ, chị Tường Vân nhìn thân thiện thế cơ mà...

Mới bước vào quán mà Vân đã được sự chào đón quá ư là nồng nhiệt. Thực ra thì ngoài mấy anh chị quản lý lâu năm, các nhân viên này thì cũng tầm tuổi Vân, là sinh viên đi làm thêm, chừng hai tháng thay đổi một lần để lấy những gương mặt mới. Vân ngại ngùng, chẳng ra dáng là con bà chủ, chúi chúi vào phòng mẹ tìm đồ thay. Khác hẳn với Vy, mỗi lần Vy đến quán thì ai cũng phải đứng ngay ngắn, vào vị trí đàng hoàng, làm việc theo phong cách và văn hóa riêng mà quán đề ra.

Vy là cô ca sĩ mới tốt nghiệp trường Văn hóa, đi hát ở các phòng trà để lấy cái tên, cái tiếng trước khi bước vào thế giới showbiz. Dáng Vy tròn, mẩy, ăn mặc đầy chất lửa, khuôn mặt đẹp nhưng sắc. Còn Vân trái ngược, dáng người thanh mảnh và khuôn mặt thanh tân, khuôn mặt ấy luôn toát ra vẻ điềm đạm và khiến người đối diện thấy được chất hoang dại trong tâm hồn cô.

- Sao hôm nay lại ra quán, trời còn trang điểm, mặc áo dài nữa chứ? Em chị cũng xinh lắm chứ bộ!

Vy cười khi gặp em gái mình đứng ngoài cổng và vừa dẫn xong đoàn khách sang khu C.

- Mẹ kêu tiếp tân bị bệnh, đứa về quê nên em qua phụ mẹ. Với lại lâu rồi, em cũng không qua quán mà. Chị em lên sân khấu có khác, lung linh quá cơ.

Vân cũng lè lưỡi ghẹo lại chị gái rồi về vị trí xem Vy hát. Hôm nay là lần thứ hai Vân được xem chị Vy biểu diễn trước phòng trà. Giọng Vy thường hụt hơi và lên cao không đủ chuẩn nhưng bù lại, màn vũ đạo luôn khiến mọi người phải dán mắt theo dõi từng động tác. Đôi khi, Vân vẫn bảo chị gái mình không hợp với kiếp cầm ca này nhưng Vy nhất quyết một hai theo đuổi bằng mọi giá.

-Cái gì? Bộ thiếu tiền sao mà phải đứng ngoài cổng làm cây cảnh thế này?

Vân giật mình quay lại bởi tiếng nói quen thuộc mà cũng muôn vàn đĩ thõa ưỡn ẹo như con sâu bẩn bò trườn. Chưa kịp mở miệng thì Vy đã bước tới phía Vân, giọng ngọt như mật ong:

- Trời, thấy ghét không? Chưa gì đã làm quen được với cô tiếp tân mới này rồi!

Trần Lân trơ trẽn, lật giọng, rồi đưa cái ngón tay bẩn thỉu đặt lên trán Vy, làm cái hành động trách cứ đáng yêu của một con dê già đóng kịch:

- Làm gì có. Anh tưởng người quen ở quê, ra xem thế nào, chứ đã kịp nói gì đâu, té ra hổng có phải à. Em là chúa suy đoán linh tinh đấy nhé!

Vy cười, nụ cười hạnh phúc... và Vân cảm nhận rõ từng nét trên khuôn mặt của chị gái mình rất hân hoan. Vân đứng lặng, những lời giới thiệu của Vy giờ chỉ là thứ âm thanh hỗn tạp, rền rền vào tai:

-Đây là Trần Lân, anh ấy có tiếng trong giới âm nhạc ở Sài Gòn này lắm đấy!Em làm việc để ý khách vào. Chị phải qua mấy phòng trà nữa cơ, chị đi nha.

Vân chào chị, đôi mắt ầng ậc nước dõi theo hình ảnh của "chiếc đồng hồ rẻ tiền Trần Lân" đang đưa cánh tay bẩn thỉu qua vòng eo người chị gái lên con Lexus, rồi vụt đi. Vân cảm thấy chếch choáng như người say, ánh mặt trăng lơ lửng trên cao ấy mà cô ngỡ cánh tay mình đang đưa lên có thể hái xuống được. Mọi thứ bỗng như ảo giác.

- Vân. Tường Vân. Con ổn chứ?

Bác quản lý lay lay người Vân, mấy giây sau, Vân mới mở giọng như hồn mới bay về nhập xác:

- Dạ không, con thấy đói nên hơi hoa mắt. Hồi chiều, mẹ con gọi, con ra đây luôn nên chưa kịp ăn gì ạ!

- Mày làm bác giật mình. Đi vào trong nghỉ chút đi, chừng nửa tiếng nữa mới đông khách, không là vắt chân lên cổ cũng không kịp đấy. Bác bảo nhà bếp làm đồ ăn cho con nghe. Thế con gái bác ăn gì nào?

Giọng bác quản lý vừa chân thành lại nhiệt tình, khiến Vân cứ ngỡ tưởng như ba mình:

- Bác giống ba con quá à. Nhìn bác, con nhớ ba quá!

- Ôi cha cái con út nhà bà Ba sao mà khéo nói thế! Thì từ xưa đến rầy, bác là bác vẫn coi mày như con gái bác thôi. Nghĩ mà buồn, con gái bác mà ngoan ngoãn như chị em tụi bây thì cũng đâu cực cái thân già này!

Vân thấy nhói lòng thay cho bác. Con gái bác xinh lắm, phải tội đua đòi ở quê lên thành phố học nên giờ mới ở trong nhà cải tạo. Chắc cũng mấy tháng nữa là miễn hạn rồi. Bác trai làm quản lý cho quán café này từ hồi mới mở, bác gái làm trong quầy bếp, ngót cũng cả hơn chục năm.

-Thôi mà bác. Nếu bác mà hổng chê ý, bác nhận con làm con gái bác ha!

- Cha bố nhà cô chứ, thế ăn gì để bác bảo nhà bếp làm cho.

- Dạ, con ăn gì cũng được. Được tay bác gái nấu là con hạnh phúc nhất trên đời rồi!

- Trời đất, con bé này, đẹp người đẹp nết đến thế là cùng!

Bác quản lý cười đến nheo cả mắt, Vân cũng chẳng vừa, hai mắt tít lại và nụ cười tươi hơn hoa để lộ những chiếc rắng trắng nhỏ xinh của mình. Vân thấy mẹ cười nói vui vẻ cùng mấy bác cơ quan, tuổi già thật điềm đạm, ôn lại những kỉ niệm ngày trẻ thật vui. Còn tuổi mới lớn như Vân thì ôn lại thời còn tè ra quần và chưa biết nói sao? Vân nghĩ thầm rồi cười hạnh phúc. Hình ảnh của chiếc đồng hồ rẻ tiền bỗng vụt bay khi mùi thơm của tô phở hải sản nghi ngút bốc khói ở trước mặt đang chào mời cô một cách hân hoan.

Lần đầu tiên trong vị trí của một nhân viên ở quán café, chưa bao giờ Vân hào hứng như hôm nay. Chiếc áo dài này thì quả là đẹp, mái tóc dài đen nhánh được cuộn tròn lên cao thật trẻ trung. Vân là người rất thích được khen và hay khen người khác, rất biết cách tự an ủi bản thân mình và luôn mang những thứ mình ghét ra so sánh với những thứ tệ hại nhất trên cuộc đời này: kể cả là loài bọ hung. Rồi vô tình, Vân nghe được câu chuyện của anh chàng và một cô gái ngồi ở bàn ngay phía cổng. Cô ấy rất xinh đẹp, khuôn mặt thanh tân và dịu dàng:

- Em xin lỗi, em không muốn làm vợ của anh và em cũng không thể chấp nhận một người chồng như anh!

Vân giật mình vì chàng trai ngồi cạnh cô đẹp trai, lịch lãm và nhìn rất tử tế. Cô gái kéo ghế và đứng dậy, anh chàng níu tay cô và hỏi: "Vì sao?" Cô gái mỉm cười nhã nhặn:

- Anh chưa lấy vợ nghĩa là trai tân? Nhưng em xin lỗi, em không muốn lấy một người chồng không còn sạch sẽ và từng qua đêm với biết bao con đàn bà khác. Đàn ông các anh luôn biết đòi hỏi chữ trinh thì bây giờ em cũng có quyền đòi hỏi và lựa chọn người làm chồng em phải sạch. Bởi em sạch, còn anh...

Cô gái bước nhanh ra khỏi quán café. Vân nhìn theo cô ấy với ánh mắt trìu mến và ái mộ vô cùng. Với Vân lúc đấy, cô ấy quả thật rất tuyệt vời. Anh chàng ngồi lại một lúc thì có một gã bạn đến uống chung vui. Anh ta nhìn Vân diễu cợt: "Tiếp tân rồi còn phải tiếp thực nữa chứ? Không xinh sao nổi?".Vân giả câm, giả điếc, đứng lặng người như chôn chân mình xuống đất, thở dài ngao ngán nhìn trời nhìn mây, nếu không phải cô đang làm vì công việc mẹ giao phó thì chắc chắn với tính cách háo thắng của mình, Vân cũng sẽ gây sự tay đôi với gã một trận ra trò.

Trước khi về, anh ta lại nhéo vào má Vânvà bảo"Xinh!".

Vân sầm mặt, định bụng sẽ cáu gắt vì dám đụng vào người mình, nhưng bỗng nhớ lại câu chuyện vừa nghe được, Vân lẳng lặng trả lời:

-Không xinh thì làm sao tiếp thực được. Mà anh cũng đừng đi nhờ các em tiếp tân xinh đẹp để tiếp thực nữa, nếu không rồi cũng lại bị một cô gái tiếp theo từ hôn đấy.

Anh ta quắc mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Vân, rồi bất ngờ giáng vào mặt Vân một cái tát điếng người. Vẫn theo thói phản xạ tự nhiên, Vân ngang ngửa gửi lại một cái vào mặt của kẻ đang lâng lâng vì rượu. Đám bảo vệ chỉ còn biết gọi í ới, can ngăn:"Cô chủ, cô chủ, thôi mà...".

Anh ta tròn mắt nhìn Vân với cái giọng lè nhè say xỉn:

- Cô chủ á? Cái con tiếp thực này mà cô chủ gì trời?

Vân giằng tay anh chàng bảo vệ buông ra, lù lù tiến đến mặt anh ta, hậm hực:

- Tôi thề là anh mà còn gọi tôi là con tiếp thực nữa thì đảm bảo răng anh cắm xuống đường đấy.

Lúc này thì có quá chừng những con mắt tò mò đổ xô ra phía cổng nhìn một cô gái tiếp tân mặc áo dài nhưng lại đang đứng tấn để chuẩn bị xuất chiêu karate. Bà Ba hớt hải chạy ra phía cổng:

- Sao vậy Vân? Chuyện gì vậy con?

Vân cũng phụng phịu chẳng vừa:

-Hắn dám gọi con là con tiếp thực mẹ ơi!

Biết bao nhiêu vị khách cười ngặt nghẽo vì câu trả lời của cô con gái bà chủ quán café. Bà đưa mắt về phía cậu con trai mà Vân chỉ mặt, rồi lắc đầu cười mỉm:

- Trời, cái thằng Vĩ con nhà ông Hoàng đây mà. Ba mày đang ngồi trong quán kể chuyện cảnh già về hưu với mấy bác đây này. Còn đây là Vân, con gái út của bác, hôm nay mấy con bé tiếp tân nghỉ làm nên nó ra phụ bác đấy!

Vừa lúc, ông Hoàng cũng ra đến cổng, cau mày nhìn đứa con trai:

- Cái thằng này, lớn hơn cả ngỗng rồi mà ăn nói thế đấy. Nhanh xin lỗi cô Ba với con Vân đi.

Vân cười nắc nẻ như một ngư dân vừa đánh được mẻ cá vàng. Đợi cho mấy người già về bàn lại như lúc đầu. Vân vênh mặt cười:

- Này, anh nhìn cũng bảnh trai đấy nhưng mà uýnh đàn bà vậy là tôi loại từ vòng gửi xe rồi.

- Thế cô tưởng cô đủ tiêu chuẩn để qua vòng gửi xe cho tôi chọn làm vợ chắc?

- Dẫu sao thì... "Anh cũng bẩn rồi".

Vân nghiến răng mấy từ cuối làm cho hắn giận lên mặt, đôi mắt nhìn Vân không chớp mắt, rồi lừ lừ rú con SH chạy thẳng. Vân cũng không vừa, với theo: "Lần sau mà còn bị ai từ hôn nữa thì chui đầu xuống đất luôn đi nhá. Mà thích lấy vợ đấy thì về đây gặp chị Vân xinh đẹp này bày mưu tính kế cho. Haha".

Hắn cũng không vừa, vòng xe lại rú lên: "Chui vào cái mồm cô đấy. Nếu mà muốn lấy chồng thì gọi tôi, tiện đường tôi cho qua Lào mà xoong thủng chảo thủng nhập khẩu về Việt Nam nha!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.