Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 13: Con Gái Nhà Người Ta




Cái “giới” đó trước để gọi chung một đám người trong phạm vi nhỏ, dần dần, phạm vi của nó được mở rộng vô tân, cái gì mà giới thượng lưu, giới văn nghệ, giới đua ngựa,..v.v..,. Nhưng Diệp Lăng Phi không nghĩ rằng hắn thuộc giới nào, hắn cũng không muốn gia nhập những hội đó, cuộc sống như vậy không phải cuộc sống mà Diệp Lăng Phi ưa thích, cũng không phải cuộc sống mà hắn hướng tới. Diệp Lăng Phi luôn luôn hy vọng có một cuộc sống tự do tự tại, không hề bị ước thúc cái gì, đây mới là cách sống mà Diệp Lăng Phi thực sự thích.

Mộ Văn mặc một cái quần jean, trên người là một cái áo khoác màu cà phê, cách phối hợp quần áo cáng khiến cho Mộ Văn trở nên gợi cảm hơn. Lần trước Diệp Lăng Phi gặp Mộ Văn cũng đã cách đây khá lâu rồi, lần đó Mộ Văn bị thương, may mà có Diệp Lăng Phi, nếu không thì có thể Mộ Văn đã chết ở thành phố Vọng Hải rồi. Diệp Lăng Phi vốn nghĩ rằng mình sẽ không gặp lại Mộ Văn nữa, nhưng không ngờ là hắn và Mộ Văn vẫn gặp nhau. Mộ Văn là một đặc công, điều đó khiến cho mỗi khi đối mặt với Mộ Văn, trong lòng Diệp Lăng Phi phải có đề phòng. Phải biết rằng hành động của các nhân viên đặc công như Mộ Văn không phải do bọn họ quyết định, bọn họ có cấp trên, phải tuân theo mệnh lệnh của thủ trưởng. Đừng nhìn Mộ Văn bây giờ trò chuyện rất vui vẻ với Diệp Lăng Phi, thậm chí Mộ Văn còn coi Diệp Lăng Phi là bạn, nhưng tất cả những thứ đó chỉ biểu hiện giả dối thôi, một khi Mộ Văn nhận được chỉ thị của cấp trên tiêu diệt Diệp Lăng Phi, Mộ Văn sẽ không chút do dự lập tức chấp hành ngay. Chuyện đó Lăng Phi không hề nghi ngờ, bởi vì nếu cô đã là một đặc công thì nhất định sẽ làm như vậy, thứ đặc công cần không phải là tình cảm, cũng không phải là bạn bè, trong lòng bọn họ chỉ có thể có quốc gia, vinh dự của quốc gia cao hơn tất cả, đây chính là điều bọn họ được dạy khi mới gia nhập vào tổ chức đặc công, hành động của bọn họ cơ bản cũng dựa trên điều này. Nhưng không thể phủ nhận trên thế giới này còn có rất nhiều đặc công không đạt tiêu chuẩn, những người này rất coi trọng tình cả, thậm chí còn có thể vì cảm tình mà phản bội lại lời thề. Nhưng Diệp Lăng Phi không cho rằng Mộ Văn là một người như vậy, ít nhất là theo Diệp Lăng Phi thấy, Mộ Văn không phải là một đặc công có thể làm được chuyện đó, có thể Mộ Văn có tình cảm, cô đã từng thương tâm vì mất đi người yêu, nhưng điều đó không có nghĩa là Mộ Văn sẽ vì cảm tình mà rời bỏ thân phận đặc công. Mấu chốt của vấn đề là nều Mộ Văn không tiếp tục làm đặc công nữa, cô ta còn có thể làm cái gì, làm thế nào để tiếp tục sinh tồn trong xã hội này, cô ta có thể che giấu thân phận để sống cuộc sống của một người bình thường, nhưng cô ta thật sự có thể buông bỏ tất cả sao? Diệp Lăng Phi không muốn quá mức thân cận Mộ Văn, nếu tiếp xúc nhiều với Mộ Văn, có thể cô ta sẽ biết thêm nhiều bí mật của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi suy xét rất rõ ràng, khi tiếp xúc với Mộ Văn nhất định phải duy trì cảnh giác, tuyệt đối không thể đối đãi với Mộ Văn như với những người phụ nữ khác, bởi vì, Mộ Văn là một người phụ nữ rất không bình thường.

- Không ngờ là anh cũng đọc tạp chí thời thượng đấy!

Mộ Văn đi vào trong quán cà phê, cô nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang ngồi ở gần cửa sổ, Mộ Văn cầm lấy túi xách bước nhanh tới trước mặt Diệp Lăng Phi. Mộ Văn để túi xách xuống bàn, cái túi ở ngay gần tay phải của cô, đây là thói quen của Mộ Văn. Mộ Văn làm như vậy để một khi gặp phải gì, cô có thể phản ứng một cách nhanh nhất, Diệp Lăng Phi dám chắc ở trong túi xách của Mộ Văn, nhất định có vũ khí, thường là súng ngắn.

- Tôi chỉ rãnh rỗi nên giở ra xem thôi, không có ý đọc tiếp đâu!

Diệp Lăng Phi đẩy cuốn tạp chí sang chỗ Mộ Văn, nói:

- Cô muốn uống chút gì không?

- Cái gì cũng được!

Mộ Văn nói,

- Tôi không có yêu cầu gì, chỉ cần có đồ uống là được rồi!

Diệp Lăng Phi gọi nhân viên phục vụ lên, gọi hai ly cà phê, quyển tạp chí cũng được nhân viên phục vụ cất lại giá sách. Diệp Lăng Phi lấy thuốc lá ra, sau khi châm lửa, hắn nhìn xung quanh, thấy trong quán cà phê không đông khách lắm, Diệp Lăng Phi cười nói:

- Hút thuốc ở trong quán cà phê chung quy là không tốt!

- Không tốt mà anh còn hút!

Mộ Văn nói,

- Diệp Lăng Phi, anh nói xem, có phải là anh rất kỳ quái không?

- Tôi không cảm thấy mình chẳng có gì kỳ quái cả!

Diệp Lăng Phi nói,

- Đạo đức cuối cùng chỉ là đạo đức, muốn làm thì vẫn cứ làm. Tôi chỉ nói là hút thuốc ở trong quán cà phê là không tốt, nhưng tôi không nói là tôi sẽ không hút thuốc ở trong quán cà phê!

- Diệp Lăng Phi, tôi đã sớm biết là anh lẻo mép, bây giờ xem ra quả đúng là như vậy!

Mộ Văn gác chân lên, không thèm để ý đến hình tượng của mình, cô thò tay vào trong túi xách, lấy ra một bao thuốc lá dành cho phụ nữ, châm lửa hút ngay trước mặt Diệp Lăng Phi. Mộ Văn cười nói:

- Đừng tưởng rằng chỉ có đàn ông các anh mới hút thuốc!

- Tôi chưa từng cho rằng chuyện hút thuốc là chuyện của riêng đàn ông, cô cũng có thể hút thuốc mà!

Diệp Lăng Phi nói,

- Mộ Văn, tôi luôn cho rằng cô là một người phụ nữ không như những người phụ nữ bình thường khác, từ trước tới giờ luôn là như vậy!

- Cảm ơn, nghe xong câu này của anh, không biết là tôi nên cảm thấy mình may mắn hay là bi ai đây!

Lúc Mộ Văn nói chuyện, nhân viên phục vụ của quán đã đưa cà phê mà Diệp Lăng Phi và Mộ Văn gọi lên, Mộ Văn “cảm ơn” một tiếng, sau đó lấy ly cà phê từ chỗ cô nhân viên phục vụ, để ở trước mặt mình, cầm lấy cái thìa nhỏ quấy cà phê. Diệp Lăng Phi thích uống cà phê đen, hắn cho rằng cà phê như vậy hương vị mới thuần khiết. Diệp Lăng Phi và Mộ Văn cả hai người một tay cầm điếu thuốc, một tay quấy cà phê, thỉnh Mộ Văn thoảng nhìn nhìn Diệp Lăng Phi, dường như trong lòng Mộ Văn đang nghĩ xem nên nói với Diệp Lăng Phi như thế nào, Diệp Lăng Phi thì vẫn lặng im không nói gì. Cuối cùng, Mộ Văn mở lời trước:

- Diệp Lăng Phi, tôi nghĩ trong điện thoại tôi đã nói với rồi, lần này tôi đến Vọng Hải không phải để du lịch, tôi có nhiệm vụ phải đến đây!

Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, nói:

- Chuyện này cô đã nói với tôi rồi, nhưng lại giống như những chuyện tôi phải làm bây giờ, nếu được như thế thì tốt nhất. Tôi vốn không có nhiều thời gian để xử lý chuyện này, nếu cô tham gia vào thì tôi có thể thoát ra rồi, chỉ cần ngồi chờ tin tốt của cô. Tôi tin tường bằng vào thực lực của cô, xử lý những chuyện như thế này rất đơn giản!

Mộ Văn lắc đầu, nói:

- Anh không tưởng tượng được tính phức tạp của chuyện này đâu, căn cứ vào những tin tức tình bảo mà tôi nắm đươc, tổ chức nước ngoài đã tham gia vào trong chuyện này, ngoài ra, còn có một nhà sử học ở trong nước cũng đang bám theo Cửu Long triều thánh!

Tổ chức nước ngoài mà Mộ Văn nói chính là tổ chức của Chu Ngọc Địch, chuyện này Diệp Lăng Phi đã biết từ lâu rồi, bởi vậy, hắn không cảm thấy có gì bất ngờ cả. Chỉ là khi Mộ Văn đề cập đến chuyện có một nhà sử học ở trong nước cũng tham dự vào chuyện này, lại khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy có chút hứng thú. Hắn nâng ly cà phê lên, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó Diệp Lăng Phi để ly cà phê xuống, nhìn Mộ Văn, nói:

- Mộ Văn, có thể là nhà sử học trong nước đó rất có hứng thú với Cửu Long triều thánh đấy, phải biết rằng những cổ vật trong truyền thuyết như vậy chỉ có thể gặp chứ không thể cầu được, nhất là với những người nghiên cứu lịch sử, họ càng hi vọng mình có thể tận mắt nhìn thấy thứ cổ vật đó!

- Nếu chuyện này thực sự đơn giản như thế thì tôi không cần phải nói với anh làm gì!

Mộ Văn nói,

- Đầu tiên, tôi biết anh được một vị lãnh đạo ủy thác để làm chuyện này, mà mục đích của tôi cũng gần giống anh, như vậy có thể nói chúng ta có cùng chung mục đích. Nhưng vấn đề là có một nhà lịch sử học tuy nhiên ở trong nước, nhưng mục đích của bọn họ lại không giống chúng ta, có một số người lợi dụng mình có tri thức phong phú để đi tìm kiếm các kho báu, sau khi đào được bảo vật thì bán đi với giá cao. Có rất nhiều quốc bảo vì thế mà bị trôi dạt sang nước ngoài!

- A!

Diệp Lăng Phi tỏ vẻ rất không quan tâm, nghe Mộ Văn nói xong, Diệp Lăng Phi cũng không có phản ứng gì đặc biệt, hắn lại bưng ly cà phê lên uống một ngụm. Mộ Văn mắt thấy Diệp Lăng Phi tỏ thái độ lãnh đạm như vậy, cô liền bổ sung thêm:

- Căn cứ theo những gì tôi nắm được, anh đã từng có tiếp xúc với nhà sử học đó!

Diệp Lăng Phi nghe xong, cười nói:

- Vậy sao, tôi thật sự không biết chuyện này. Mộ Văn, vậy cô nói xem, rốt cuộc mà nhà sử học mà cô nhắc đến là ai?

- Giáo sư của viện bảo tàng lịch sử Thái Duyệt, dạo này tôi mới để ý đến người này, trước giờ tôi chưa từng để ý đến ông ta. Tất nhiên, sở dĩ tôi chú ý đến ông ta, không phải vì việc có thể ông ta có giao dịch mua bán cổ vật ở chợ đen, mà là vì con gái nuôi của ông ta Thái Tiểu Ngọc!

Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nói xong, hắn nhìn nhìn Mộ Văn, nói:

- Cô bé đó tôi đã gặp rồi, chỉ là tôi không biết cô ta có quan hệ gì với cô?

- Tôi hoài nghi Thái Tiểu Ngọc là... là bạn của tôi khi còn nhỏ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.