Kỷ Nguyên Xem Mắt

Chương 3: Đêm khuya gặp gỡ




Editor: Hoàng Dung

Buổi sáng thứ ba, tôi bất đắc dĩ bị Diệp Tư Viễn đánh thức, giùng giằng bò dậy đi toilet đánh răng.

Đối mặt cái gương to lớn trong toilet, khi thấy mình trong gương thì tôi sợ đến thét chói tai.

Diệp Tư Viễn vội vã chạy vào hỏi tôi làm sao, nhìn đến dáng vẻ cúi đầu ủ rũ của tôi, anh đi qua dựa vào thân thể của tôi, nhỏ giọng nói: "Không phải bác sĩ đã nói ngày thứ hai và ngày thứ ba sẽ là thời điểm phát lợi hại nhất sao! Tiểu Kết, kiên trì một chút, sẽ rất nhanh tốt hơn."

Tôi nhìn người xa lạ hoàn toàn thay đổi trong gương, tóc dính nhớp, khuôn mặt dày đặc nốt đỏ, vẻ mặt tiều tụy, quả thật muốn hỏng mất. Hơn nữa, tôi còn không thể đụng vào nước, không thể rửa mặt, tắm, gội đầu, chỉ có thể dùng khăn lông nóng lau người. Nghĩ đến còn phải kiên trì cuộc sống như thế thêm một tuần lễ, tôi liền cảm thấy ảo não không thôi.

Tôi bò lại lên giường, Diệp Tư Viễn đẩy cháo trắng tới cho tôi, lại đặt ly nước và viên thuốc ở trên tủ đầu giường. Anh dặn dò tôi tự ăn cháo uống thuốc, chờ anh trở về thì giúp tôi bôi thuốc lên người. Tôi biết rõ sáng nay anh có tiết, trong lòng phiền não không muốn nhiều lời, phất tay một cái liền kêu anh có thể đi được rồi.

Không ngờ mới qua một tiếng anh đã trở lại, đi tới cạnh giường cúi người nhìn tôi, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Kết, em có khá hơn chút nào không? Anh giúp em đo nhiệt độ cơ thể?"

Tôi chống đỡ mí mắt nhìn anh, hỏi: "Không phải buổi sáng anh có tiết sao?"

"Anh xin nghỉ." Anh ngồi xuống bên mép giường của tôi, cười nói, "Anh cũng giúp em xin nghỉ, ngày hôm qua bác sĩ viết giấy nghỉ phép, anh mang cho Vương Giai Phân rồi."

"Anh có thể xin nghỉ sao?"

"Có thể, anh nói với thầy giáo, người nhà của anh ngã bệnh."

Tôi có chút cảm động, bởi vì Diệp Tư Viễn nói tôi là người nhà của anh.

Diệp Tư Viễn vừa đưa chân kẹp cái hộp nhiệt kế ở trên tủ đầu giường, vừa nói: "Vương Giai Phân rất lo lắng cho em, muốn đến thăm em, anh không đồng ý. Nói cho cô ấy biết bệnh của em có thể bị lây, không tiện tới thăm."

"Ừ, đừng đến lại tốt, cô ấy nhìn thấy bộ dáng này của em, buổi tối có thể sẽ gặp ác mộng."

"Làm sao có thể." Anh cười cười, ngón chân gắp nhiệt kế ra, cúi đầu suy nghĩ một chút, lại nhét nó trở về, cắn cái hộp đứng dậy đi vào toilet. Một lát sau anh trở lại bên cạnh tôi, cúi người xuống đưa cái hộp cắn trong miệng cho tôi, nói: "Nhiệt kế anh đã giúp em rửa qua, em yên tâm, anh không có đụng phải . . . . . . đầu cắn kia, em nhanh đo đi, đo xong anh giúp em bôi thuốc lên người."

Tôi lấy nhiệt kế ra, trong lòng không rõ cảm giác là gì, nói: "Ai chê anh chứ."

Anh mím môi cười, an tĩnh ngồi ở bên mép giường nhìn tôi đo nhiệt độ. Mấy phút sau tôi lấy nhiệt kế từ trong miệng ra, anh lập tức nhận lấy cùng tôi xem sổ ghi.

"38.6, giảm một chút." Thoạt nhìn vẻ mặt Diệp Tư Viễn đã hơi thả lỏng, sau đó anh lại tốn công tốn sức đẩy nước ấm tới, giúp tôi lau thân thể một lần, lại bôi thuốc cho tôi.

Tôi nói với anh rằng mình tự làm được, nhưng anh chỉ lắc đầu không đồng ý, tôi cũng sẽ nghe theo anh. Lúc này có anh ở bên người, tôi cảm giác rất vững vàng, nhìn bộ dáng anh làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ, tôi liền cảm thấy vô cùng ấm áp.

Từ nhỏ đến lớn, còn chưa có ai chăm sóc tôi khi tôi sinh bệnh như thế đâu. Lúc trước cảm mạo nóng sốt đều là tự tôi uống thuốc chống đỡ, cho dù là đi bệnh viện truyền nước biển, tất cả đều là một mình. Lần đầu tiên có một người như thế, anh lo lắng cho tôi, xem tôi như bảo bối, cẩn thận chăm sóc tôi...Tôi nhớ lại đêm hôm trước anh vì bôi thuốc cho tôi, thấy nốt hồng khắp người tôi, anh nói: "Tiểu Kết, những nốt đỏ này sao phát ở trên người em chứ, nhìn em khó chịu như vậy, anh thật sự . . . . ."

Anh không có nói tiếp, chỉ là nhẹ nhàng thở dài một hơi, tiếp tục dịu dàng cẩn thận bôi thuốc cho tôi.

Tôi nhìn anh, trong ánh mắt của anh tràn đầy đau lòng và thương tiếc. Đột nhiên tôi cảm thấy khó chịu trên người giảm bớt rất nhiều, tựa hồ những chán ghét khi bị bệnh sởi cũng không còn tồn tại.

Diệp Tư Viễn, có người chồng như anh, tôi còn cầu gì hơn?

Bôi hết thuốc, Diệp Tư Viễn thu dọn đồ đạc thì đột nhiên tôi nhớ tới một vấn đề, hỏi anh: "Anh ăn sáng chưa?"

Anh sững sờ, tiếp tiếp tục bỏ những thứ kia vào xe đầy nhỏ, gật đầu nói: "Ăn rồi, Nhất Phong giúp anh mua đồ ăn ở căn tin."

"Cơm tối ngày hôm qua thì sao? Anh ăn cái gì?"

"Ăn cháo, giống em."

"Diệp Tư Viễn, có phải anh ngốc không, là em ngã bệnh, không phải anh ngã bệnh, anh ăn cháo thì sao có thể ăn no chứ!"

"Anh không sao, hôm nay anh cũng nấu cháo rồi, đợi lát nữa em ăn thêm một chút." Anh nghiêng đầu cười cười với tôi.

Tôi thở dài, tính rời giường: "Em đi làm cho anh chút thức ăn, đừng để lúc đó em khỏe rồi, anh lại đói chết."

Anh dùng thân thể ngăn cản tôi, lắc đầu nói: "Tiểu Kết, em nghỉ ngơi đi, không cần lo lắng, anh đói có thể gọi đồ ăn ở ngoài ."

Tôi nhìn anh, biết chủ ý anh đã quyết, suy nghĩ một chút nói: "Nếu không em tìm Uyển Tâm tới giúp chúng ta làm chút đồ ăn."

"Thật không cần."

Tôi cắn cắn môi, nói thật với anh: "Diệp Tư Viễn, thật ra thì. . . . . . em hơi đói rồi, chỉ húp cháo, lấp không đầy cái bụng."

Anh có chút sững sờ, thật lâu về sau mới gật đầu nói: "Cũng tốt, em không thể ăn đồ bên ngoài, vừa dầu mỡ lại không vệ sinh. Vậy em gọi điện cho Uyển Tâm đi, lát nữa cô ấy tới, em đừng gặp mặt, lây cho cô ấy thì không hay."

"Ừ." Tôi nhìn anh đứng lên, dùng hông đẩy xe đi ra bên ngoài, ống tay áo trống không đung đưa ở bên người. Tôi thở dài, gọi điện thoại cho Uyển Tâm.

Uyển Tâm mua nguyên liệu, làm cơm trưa giúp chúng tôi, nấu số lượng vừa đủ, đến phần bữa ăn tối cũng đã nấu xong.

Tôi uống cháo, lại ăn một chén canh trứng gà, một chút nước rau luộc mới cảm giác dạ dày ổn định một chút.

Uyển Tâm không có vào phòng, sau khi chị ấy rời khỏi, Diệp Tư Viễn đi vào, tôi cười hỏi anh: "Ăn rồi?"

"Ừ." Anh gật đầu, ngồi vào bên mép giường nhìn tôi, vẫn không nói gì.

"Làm sao vậy!" Tôi che chăn tới trên đầu, "Người ta đã biến thành xấu xí rồi, anh còn muốn nhìn em chằm chằm như vậy sao."

"Mau lấy chăn xuống, cẩn thận nghẹn hỏng." Anh có chút gấp gấp.

Tôi kéo chăn xuống một chút, lộ ra hai con mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Diệp Tư Viễn, nếu em thật sự bị hủy dung, anh chắc chắn còn muốn em sao?"

"Cái gì hủy dung, đừng nói nhảm."

Tôi kéo chăn xuống, chỉ cánh tay giống như cây kem đậu đỏ của mình: "Chẳng may những thứ đậu mùa này đều lưu lại sẹo, toàn thân đều có, vậy không phải em xong đời rồi ư?"

Anh cười lắc đầu: "Tại sao em luôn nghĩ cái này chứ? Tiểu Kết, không có việc gì, bác sĩ nói sau khi kết vảy rơi xuống thì sẽ giống như lúc ban đầu."

"Em lo lắng chứ sao. . . . . ."

"Đừng lo lắng. Đến, đến bên cạnh anh." Anh di chuyển ngồi vào bên cạnh tôi, để cho tôi có thể tựa ở trên người anh, tôi nghe anh nói, "Coi như để lại sẹo, anh cũng chắc chắn muốn em. Em là Tiểu Kết của anh, vĩnh viễn đều là như vậy"

Tôi cười, đưa tay ôm thật chặt hông của anh, nhắm mắt lại dúi đầu vào trong ngực của anh.

Anh còn nói: "Bây giờ em không được suy nghĩ gì cả, dưỡng bệnh cho tốt, rất nhanh sẽ tốt hơn. Phát thủy đậu chỉ là bệnh nhẹ, một hoặc hai tuần là có thể khỏi hẳn. Đến tuần sau, em có thể khôi phục như trước rồi, lại là một Tiểu Kết xinh xắn đẹp đẽ trước kia."

Khôi phục như trước?

Tôi cách tay áo của anh xoa phần còn lại của cánh tay bị cụt, thân thể Diệp Tư Viễn hơi run một chút, hỏi: "Thế nào?"

". . . Không có việc gì."

Thật ra thì tôi muốn hỏi, Tư Viễn, sau khi anh bị thương, biết được thân thể thiếu sót, không bao giờ có thể khôi phục như trước nữa, tâm tình lúc đó của anh là gì?

Dĩ nhiên, tôi không hỏi ra miệng.

Chuyện kỳ quái duy nhất xảy ra vào lúc tôi đi vệ sinh, treo mấy túi nước muối lớn xuống bụng, tôi không tránh khỏi mắc tiểu, nhưng chỉ có thể tự mình giơ mấy túi nước biển cao khỏi đầu đi tới phòng vệ sinh. Vào mỗi lúc như vậy, Diệp Tư Viễn sẽ ở bên cạnh tôi, đưa mắt nhìn tôi đi vào nhà vệ sinh nữ, chờ lúc tôi giơ túi nước biển đi ra, sẽ thấy anh đứng thẳng tắp chờ tôi ở cửa. Nhìn thấy tôi, trên mặt anh sẽ treo lên một nụ cười, chỉ là trong nụ cười này luôn có một chút tư vị không biết làm sao.

Buổi tối, Diệp Tư Viễn sẽ theo tôi xem ti vi. Tôi cảm thấy mệt mỏi, tính đi ngủ, anh lại mang nước ấm giúp tôi bôi thuốc lên người. Vài ngày chưa tắm gội, trên người tôi ngứa ngáy càng ngày càng lợi hại, nhất là trên da đầu, hận không được không ngừng gãi. Diệp Tư Viễn sợ tôi ngủ thiếp đi sẽ vô tình gãi lên vết thương, giám sát tôi cắt bỏ tất cả móng tay. Anh thậm chí đề nghị tôi đeo bao tay vào lúc ngủ, bị tôi một lời cự tuyệt.

Vì vậy vào mỗi buổi tối, lúc tôi ngủ liền có thể cảm giác có người lật tay của tôi. Tôi ngứa trên người, ngứa trên đầu, tay mới gãi qua một chút, lập tức bị người ngăn trở. Giữa lúc mơ mơ màng màng, tôi cũng không biết là xảy ra chuyện gì, cho đến sau khi rời giường thấy khuôn mặt tiều tụy và quầng thâm nơi quanh mắt của Diệp Tư Viễn, tôi mới biết anh coi chừng tôi một đêm lại một đêm, gần như không có ngủ.

Buổi trưa thứ năm, sau khi Uyển Tâm rời đi, Diệp Tư Viễn và tôi cùng nhau ở trong phòng ăn cơm trưa.

Đột nhiên chuông cửa vang lên.

Tôi liếc anh một cái, hỏi: "Anh kêu đồ ăn ở ngoài à?"

"Không có." Anh để đũa xuống, đứng dậy đi ra ngoài, tôi nghe được tiếng mở cửa trong phòng khách, còn có giọng nói rất nhỏ, nghe không rõ là ai. Một lát sau có người đi vào phòng, tôi ngẩng đầu lên nhìn liền kinh hãi, lại có thể là mẹ Diệp Tư Viễn!

"Cô!" Tôi kinh ngạc kêu lên, lập tức muốn rời giường.

"Đừng đứng lên, Tiểu Kết, cháu bị bệnh đấy." Mẹ Diệp đi tới bên cạnh ngăn trở tôi, bà cúi người nhìn mặt của tôi một cái, nói, "Bệnh thủy đậu phát nghiêm trọng như thế, bác sĩ nói thế nào?"

"Đã tốt hơn rất nhiều. Cô, sẽ rất nhanh khỏi." Tôi có chút thẹn thùng, len lén nhìn Diệp Tư Viễn. Anh đứng ở cửa phòng, sắc mặt không được tự nhiên, yên lặng nhìn chúng tôi.

Mẹ Diệp gật đầu một cái, ngồi xuống bên mép giường, vừa quay đầu liền thấy bàn thấp bên cạnh giường bày ba món ăn và hai chén cơm chưa ăn xong.

"Ai nấu vậy?"

"Đồng hương. . . . . . của cháu, có thể tính là chị của cháu." Tôi nhỏ giọng nói.

"À." Mẹ Diệp nhìn về phía Diệp Tư Viễn, "Tiểu Kết ngã bệnh, Tiểu Viễn, sao con không nói sớm với mẹ?"

"Chút bệnh nhỏ, con có thể chăm sóc cô ấy." Cuối cùng Diệp Tư Viễn đã đi vào.

"Nếu không phải giáo viên chủ nhiệm của con gọi điện thoại cho mẹ, nói con xin nghỉ ba ngày rồi, còn không biết con sẽ lừa gạt tới khi nào."

Tôi nhìn Diệp Tư Viễn một chút, hai chúng tôi giống như đứa bé làm sai chuyện, lúc này không biết nên nói cái gì.

Mẹ Diệp nói với Diệp Tư Viễn: "Chiều nay mấy giờ con lên lớp? Gần đến giờ rồi thì nên đi đi."

Diệp Tư Viễn mấp máy môi, nhìn tôi, nói với mẹ Diệp: "Mẹ, buổi chiều Tiểu Kết còn phải đi phòng khám truyền nước biển, cần hơn ba tiếng đồng hồ, con phải đi với cô ấy."

Mẹ Diệp vẫn quay mặt nhìn Diệp Tư Viễn, tôi không nhìn thấy mặt của bà, không biết nét mặt bà là gì? Nhưng mà tôi lại có thể nhìn thấy mặt Diệp Tư Viễn dần dần đỏ lên, anh cúi đầu, cắn môi một cái nói: "Cô ấy vẫn còn đang phát sốt, con thật sự phải đi cùng cô ấy."

Mẹ Diệp nói: "Hôm nay mẹ theo Tiểu Kết đi truyền nước biển, con đi học đi."

Giọng nói có chút nghiêm nghị, không cho người phản bác.

"Mẹ. . . . . ." Diệp Tư Viễn mới mở miệng, tôi liền nói chuyện: "Tư Viễn, chiều nay anh đi học đi, anh đã xin nghỉ rất nhiều ngày rồi, em tự đi truyền nước biển cũng được. Cô, không cần làm phiền cô, sẽ bị lây bệnh thuỷ đậu của cháu."

Mẹ Diệp quay đầu lại nhìn tôi, bà cười nói: "Sẽ không lây cho cô đâu, bác sĩ Lữ đã gọi điện thoại cho cô, bà ấy bạn học cũ của cô."

Ách. . . . . . Thì ra là có hai đường tình báo đều thông báo đến mẹ Diệp, tôi lúng túng hơn rồi, vội vàng nói với Diệp Tư Viễn: "Anh còn đứng ngây đó làm gì, nhanh đi chuẩn bị sách vở, cũng sắp vào lớp rồi."

Lần này anh không có kiên trì nữa, gật đầu một cái liền ra khỏi phòng.

Trước khi đi Diệp Tư Viễn nói với chúng tôi: "Tan lớp anh sẽ trở lại, xế chiều hôm nay có bốn tiết. Mẹ, đợi lát nữa cùng nhau ăn cơm".

Mẹ Diệp đi tới trước mặt anh, giúp anh sửa lại hai quai balô, lại sửa sang lại cổ áo và ống tay áo trống không, nói: "Mẹ sẽ ở chỗ này vài ngày. Tiểu Kết để mẹ chăm sóc, con đi học cho tốt là được."

Tôi và Diệp Tư Viễn đều sợ ngây người, hai người trừng tròng mắt nhìn nhau một lúc lâu, Diệp Tư Viễn mới cười cười nói: "Được, con đi đây. Mẹ, Tiểu Kết liền nhờ mẹ."

"Con đến mẹ mình cũng không tin nổi sao?" Mẹ Diệp nâng hông của anh, đưa anh ra cửa. Tôi ngồi ở trên giường, nghe được tiếng đóng cửa phòng ở bên ngoài, trong lòng không khỏi bắt đầu thấp thỏm không yên. Một lát sau, mẹ Diệp đi vào, bà khẽ mỉm cười nói: "Tiểu Kết, thay quần áo đi, chúng ta cũng nên ra cửa."

Tôi nằm tựa vào trên ghế dựa phòng khám bệnh truyền nước biển, mẹ Diệp đi ra ngoài một chuyến. Khi trở về, trong tay cầm hai túi trái cây lớn và nguyên liệu nấu ăn.

"Tiểu Viễn, đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện, cháu sinh bệnh cũng không mua chút trái cây cho cháu. Đợi lát nữa cô làm cơm tối, bồi bổ cho hai đứa một chút. Lúc này mới hơn một tháng, cô thấy hai người các con cũng đã gầy đi một vòng lớn."

Đây là sự thật, mấy ngày nay Diệp Tư Viễn chăm sóc tôi vô cùng cực khổ, mỗi ngày ở nhà gần như đều không dừng lại. Vốn anh làm việc phí sức hơn người kiện toàn, tôi không thể làm việc nhà, anh liền ôm hết lên trên người mình, cẩn thận, nghiêm túc làm từng chuyện một. Tôi muốn xuống giường giúp một tay, anh sẽ lập tức ngăn cản. Ban ngày ăn đơn giản, buổi tối lại không ngủ ngon, cho nên sắc mặt của anh thoạt nhìn kém đi rất nhiều, không trách được mẹ Diệp sẽ nói như vậy.

"Cô, thật xin lỗi, đều là bởi vì cháu ngã bệnh."

"Nói ngốc gì đó, ai không có chút đau đầu, ấm nóng." Mẹ Diệp lấy dao gọt trái cây ra, bắt đầu gọt quả táo, "Chỉ là tình huống thân thể Tiểu Viễn tương đối đặc biệt. Cháu bị bệnh, hai ngươi nên nói với chúng ta, sao có thể tự mình gánh vác."

"Dạ, lần sau nhất định sẽ không." Thật ra thì chúng tôi hoàn toàn chưa từng nghĩ nói chuyện này với người nhà của anh, thật sự tôi không nghĩ đến mẹ Diệp biết được chuyện này sẽ đặc biệt chạy tới đây.

Không khí lập tức có chút xấu hổ, chúng tôi cũng không nói chuyện.

Mẹ Diệp gọt xong quả táo đưa cho tôi, đột nhiên tôi nghĩ đến chuyện mấy ngày trước Diệp Tư Viễn nói với tôi, nghĩ có lẽ nên thừa dịp này nói với mẹ Diệp.

Tôi nói: "Cô, có một chuyện, cháu không biết Diệp Tư Viễn có từng nói với cô không?"

"Chuyện gì?"

"Chính là. . . . . . không phải bây giờ anh ấy là năm thứ ba đại học sao, khi đến năm thứ tư phải đi thực tập, cháu khuyên Diệp Tư Viễn trở về thành phố D thực tập, anh ấy. . . . . . giống như là có suy nghĩ của mình, muốn ở lại chỗ này, cháu cảm thấy không ổn lắm."

"Thực tập?" Lông mày mẹ Diệp nhíu lại, "Tiểu Viễn nói với cháu như vậy?"

"Đúng vậy, anh ấy nói năm thứ tư là có thể bắt đầu thực tập rồi."

Ánh mắt mẹ Diệp mẹ nhìn tôi rất sâu, thật lâu sau mới mở miệng: "Tiểu Kết, cô cũng có chuyện muốn nói với cháu."

"A, cô nói đi." Tôi khẩn trương, bởi vì sắc mặt của mẹ Diệp nhìn tôi rất nghiêm túc.

Bà trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Tiểu Viễn. . . . . . vào Q cực kỳ không dễ dàng. Ban đầu, điểm môn chuyên ngành và điểm văn hóa đều rất xuất sắc, nhưng bởi vì nguyên nhân thân thể, rất nhiều trường học sợ nó không cách nào tự lo liệu cuộc sống, cự tuyệt nhận nó, trong đó cũng bao gồm trường nó muốn học nhất."

Tôi gật đầu, bày tỏ biết chuyện này.

"Cho nên sau khi đại học Q đồng ý tiếp nhận nó, chúng ta tương đối vui vẻ. Nhưng trường học này sẽ không cho nó điểm cuối, từ vừa mới bắt đầu, cô và Tiểu Viễn có chung một nhận thức, nhà chúng ta là làm trang phục, nhưng dù sao chỉ là một xưởng nhỏ, làm chút buôn bán với nước ngoài, bổ sung thêm những sản phẩm không có danh tiếng gì, chúng ta không thỏa mãn với chuyện như thế. Cho nên từ rất lâu trước kia, khi Tiểu Viễn quyết định phát triển trên con đường làm trang phục này, chúng ta liền kế hoạch muốn nó xuất ngoại học bổ túc."

Chuyện này, tôi cũng biết rõ, tôi nói: "Anh ấy đã nói với cháu."

"Hả?" Mẹ Diệp nghi ngờ nhìn tôi, nói tiếp, "Vậy sao nó còn nói chuyện thực tập với cháu chứ? Tiểu Kết, không gạt cháu, vốn Tiểu Viễn vào năm thứ ba đại học nên làm sinh viên trao đổi đi Italy. Nhưng mà ở năm thứ hai thì nó nói với chúng ta, nó muốn đợi đến năm thứ tư sẽ đi, cô và ba nó cũng đã đồng ý. Nhưng cháu phải biết, vốn nó lớn hơn đứa bé đồng giới một tuổi, hiện tại cũng sắp hai mươi ba rồi, số tuổi này đi ra nước ngoài đã có chút muộn, nhưng nó vẫn kiên trì, chúng ta cũng không có biện pháp. Tiểu Viễn, đứa nhỏ này từ nhỏ đã rất quật cường, chuyện nó đã nhận định, sẽ dùng sức tiếp tục làm, nhưng dù sao thân thể nó cũng tàn tật, rất nhiều việc sẽ không đơn giản như nó nghĩa. Làm ba mẹ, chúng ta luôn là hi vọng nó có thể vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng mà ở trên vấn đề việc học, tiền đồ này, cô không muốn thỏa hiệp với nó. Lúc trước cô đã nói qua điện thoại với nó, kết thúc nghỉ hè năm nay, nó nhất định phải đi nước ngoài."

Mẹ Diệp bình tĩnh nói cho tôi biết tất cả, tôi đã có chút bối rối. Tôi nhớ tới lời nói Diệp Tư Viễn nói với tôi vào mấy tháng trước, anh nói muốn chờ sau khi tôi tốt nghiệp, chúng tôi liền kết hôn, sẽ cùng đi ra nước ngoài học tiếp. Bây giờ nghĩ lại, đây chính là không thực tế! Đến lúc tôi tốt nghiệp, anh đã sắp hai mươi lăm rồi!

Môi tôi run rẩy, nhìn mẹ Diệp, cảm giác lời nói phát ra từ trong cổ họng mình vô cùng đè nén: "Cô, chẳng lẽ là. . . . . . bởi vì cháu?"

Mẹ Diệp cười dịu dàng với tôi: "Tiểu Kết, cô hiểu rõ cháu là một cô gái tốt, hiểu chuyện, khéo léo, trẻ tuổi, lại xinh đẹp. Nhưng Tiểu Viễn và cháu không giống nhau, Tiểu Viễn nó. . . . . . không buông nổi, cháu có thể hiểu ý của cô không? Tiểu Viễn ra nước ngoài cũng chỉ hai, ba năm, chờ nó trở về rồi, các cháu vẫn có thể đi chung với nhau như cũ. Tiểu Kết, cô xin cháu giúp một chuyện, khuyên nhủ Tiểu Viễn đi, được không?"

Tôi trầm mặc, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía ngoài cửa sổ, thời tiết đầu xuân, khí trời nắng ráo sáng sủa. Dưới bầu trời xanh mây trắng, có một đàn chim nhỏ đang bay lượn tự do, tôi nhìn bọn chúng xếp thành hình chữ "nhân" (人) lướt qua cửa sổ, trong lòng liền nghĩ đến người kia .

Anh sớm nên đi tìm bầu trời rộng hơn. Mà tôi, trong lúc vô tình đã trở thành một sợi dây trói buộc anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.