Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng)

Chương 17: Xông lầm vào rừng rậm




Cảo Bình đế chết, Đại Yến được hai vị hoàng tử bốn vị tướng quân phân trị, nước láng giếng đông nam tây bắc nhân cơ hội xâm nhập. Vì không có hoàng đế thống trị, không có niên hiệu, dân gian xưng là cộng trị.

Đại yến Cộng Trị năm thứ ba.

Mộ Dung Sí Diệm ngồi trong sạp trà, đây là một sạp không lớn, gần đường, giá cả rẻ. Quan trọng nhất là, thời khắc gần giờ tý (23h-1h) mà vẫn tiếp khách.

Trận chiến Yến Hàn bắt đầu năm đầu tiên, Đại Yến hưng quốc đủ binh, thành thành giới nghiêm. Mà hiện tại lại loạn đến mức độ này, rất nhiều nơi ngay cả lực lượng quản chế cũng hao mòn rất nhiều, thành thị ban đêm cũng bắt đầu hưng khởi.

Đánh trận dù có hung, lão bách tính vẫn phải trồng ruộng, ăn cơm mặc áo.

Hắn một thân y bào trắng khiết, cùng sạp trà tồi tàn rõ ràng không tương xứng. Thời tiết đầu xuân, vẫn dùng lá trà cũ năm ngoái, cái thứ pha ra như nước đái ngựa này hắn cũng có thể uống vào được.

Những năm nay, mệt mỏi giống như cỏ dại bắt đầu sinh trưởng trong hang hóc ngỏ hẻm, từng lộ từng lộ quấn chặt. Hắn tuy trẻ tuổi, nhưng cũng muốn chống không nổi.

Nơi này tạm thời vẫn là quốc thổ của Đại Yến, nhưng đã cách sụp đổ không xa, thế lực Nam Hàn xâm nhập vào phủ nha, liên hệ để dưỡng thân hào nông thôn làm nông binh. Chỉ cần phía nam nguyện ý, tiểu thành này bất cứ lúc nào cũng có thể đứng lên khởi nghĩa, gia nhập quốc thổ Nam Hàn.

Cuối đường truyền tới tiếng chó sủa thấp thoáng, vang vọng lại trong con hẻm nhỏ, tiểu thành gần núi gần sông tựa hồ nổi lên màn sương mỏng nhẹ.

Mộ Dung Sí Diệm bất chợt đứng lên, tùy tiện ném sáu đồng lên bàn. Hắn vừa uống sáu bát, coi như giải khát ba ngày không uống nước.

Lão đầu bán trà thiên ân vạn tạ cảm ơn vị khách cuối cùng nghỉ ngơi đã rất lâu này, bắt đầu dọn sạp.

Sí Diệm không nói gì, lặng đứng một bên, nhìn rất lâu. Sau đó hỏi: “Đến hiện tại cũng có thể hạ thủ rồi, nhất định phải đợi ta nằm xuống mới yên tâm sao.”

Không đợi hắn nói xong, bốn phía xuất hiện sáu bảy tên hắc y nhân, lão đầu bán trà không dọn sạp nữa, cúi đầu lánh đi. Nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành. Nhưng hắn còn chưa thành công lánh đi, thân thể đột nhiên rung lên, co ro lăn xuống.

“Yên tâm, những thứ trà này ta đích thật đã uống.” Mộ Dung Sí Diệm làm như không có chuyện gì đi tới, hắc y nhân đều cảnh giác lùi ra. Hắn mỉm cười rút chủy thủ khỏi xương chẩm của lão đầu, khóe miệng cũng chảy xuống vài tia máu. Hắn quay đầu nhìn hắc y nhân khác đột nhiên xuất hiện nói: “Nhưng hiện tại, đột nhiên lại không muốn chết nữa.”

Diện mạo của hắn rất đẹp, y sam trắng khiết rũ chạm đất, thắt lưng lam nhạt được quấn sáu trượng ô kim huyền như hình cụ. Dưới đèn dầu hôn ám, Mộ Dung Sí Diệm giống như lửa, một con quỷ lửa phiêu nhiên bất định. Mang theo sự tuyệt nhiên sót thế, nhiều hơn là độc tanh như đoạn trường thảo.

Gió thổi càng lớn, hàng xóm trái phải sợ loạn thế phân tranh, đóng chặt cửa không dám ra ngoài xem, ngay cả quân binh quan phủ cũng không có ai tới tra xét.

Hắc y nhân càng tụ càng nhiều, một bạch ảnh đứng thẳng trong đó không động, sợi dây đàn kim thuộc hắc ô trong tay lúc dài lúc ngắn, từ đầu đến cuối không cho người khác tiến vào phạm vi một trượng quanh mình.

Trong lúc dây dưa, người nằm trên đất càng lúc càng nhiều. Cuối cùng, không còn hắc y nhân nào lao tới khi người trước ngã xuống nữa.

Mộ Dung Sí Diệm nhìn thi thể dưới đất, nhớ tới không lâu trước từng gặp qua người đó__ tam hoàng Huynh của hắn Mộ Dung Bạc Nhai.

Hắn nói: “Dựa và năng lực của ngươi, chỉ cần trong quốc cảnh Đại Yến, sẽ không có ai hại được ngươi.”

Hỏi hắn dựa vào cái gì trả lời như vậy, chỉ trích hắn và nhị hoàng huynh có thể hại mình, Mộ Dung Bạc Nhai lại nói: “Chỉ cần ngươi không đến hại chúng ta, chúng ta cần gì quản nhiều chuyện nhàm vậy chứ?’

Thì ra chuyện của hắn trong lòng hai vị huynh trưởng, đã đến mức độ ‘quản chuyện nhàm’.

Mộ Dung Sí Diệm thu chặt ô kim huyền, xem như thắt lưng lụa thắt lại, chỉnh lý tóc bị loạn trong lúc giao đấu, cuối cùng chống đỡ không được nữa mà ngã xuống.

Xung quanh toàn là bẩn đục, còn có một màu đen kịt.

Mộ Dung Sí Diệm nằm một lúc, cảm thấy toàn thân khó chịu, nhưng vẫn cố nhịn xuống cảm giác vô lực và mềm yếu, tìm một thanh trường thương chống người dậy, từng bước đi ra ngoài thành.

Nơi này không phải nơi của hắn, tuy tử quỷ nhiều, nhưng vẫn luôn cảm thấy không phải người cùng đường. Không bằng tìm một nơi hoang dã không người nào, thổi một khúc cho mình, cho dù khó nghe, dù sao cũng phù hợp với tình cảm thẩm mỹ của mình.

Thực sự không muốn lãng phí sức lực ngẩng đầu nhìn đường, trong mắt là phiến đá xám xịt, trải qua không biết mấy ngàn năm mài giũa, ở cạnh ở góc đều là vết bị nước mưa xối mòn, mọc rêu xanh và sa trục thảo.

Hắn còn nhớ khi còn rất nhỏ, Mộ Dung Bạc Nhai nắm tay hắn, lén trốn khỏi đại nhân bên cạnh, chạy từ những cung điện gạch lát đó ra ngoài, sau đó sẽ thấy một phiến đất hoang, trên đó mọc đầy những loại thảo không biết tên. Hắn và tam hoàng huynh thích nhất chính là sa trục thảo nhỏ nhắn khả ái, chỉ có nhánh chủ thông suốt, từ cọng đến ngọn, bỏ vào miệng chua chua, nhưng hắn vẫn thích.

Bao nhiêu năm không hồi ức lại chuyện hạnh phúc như thế nữa.

Thật không có ý nghĩa.

Mộ Dung Sí Diệm chần chờ chớp mắt, ngẩng đầu.

Trong bóng tối trước mặt có một hắc ảnh, Mộ Dung Sí Diệm cảm thấy sự cao lớn, uy bức của hắn, cảm giác áp bách của người đó cường liệt đến mức hoàn toàn tách biệt khỏi cảnh vật trên đường và màn sương mù, cảnh sắc đêm cũng không thể che giấu được tông tích của hắn.

Xa như vậy, nhưng Mộ Dung Sí Diệm vẫn cảm giác được da thịt trở nên căng chặt__ Đó tuyệt đối không phải là người bình thường. Khiến hắn phải mất một lúc sau mới chú ý thấy sau lưng hắc ảnh còn có rất nhiều hắc y nhân, y phục cùng màu với bọn người vừa rồi muốn lấy mạng hắn.

“Bất luận ngươi là ai, muốn thế nào thì tùy ý đi.” Mộ Dung Sí Diệm nói. Sau đó thả lỏng tay, mặc trường thương rớt xuống dất, hắn cũng mềm nhũn ngã lên mặt đất băng lạnh. Ngay trước mũi, vừa khéo là một cọng xa trục thảo nhỏ nhắn khả ái.

Thật may, hắn nghĩ. Sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy. Vị thảo hương chua chua lập tức truyền tới, xua đi mùi máu tanh.

Hắn đang trầm trầm ngủ mơ, cảm thấy rất hạnh phúc. Hắn nằm dưới đất mà như trên tơ lụa mềm mại, mặc người bày bố hơn nữa không cần tính mạng.

Hắc ảnh không chút động đậy. Mà hắc y nhân sau lưng hắn đã có chút xao động. Nhưng không phải vì huấn luyện không đủ mà kỷ luật tản mạn. Lý do đến từ hướng mà Mộ Dung Sí Diệm đang định đi, trên đường đồng dạng không có ánh sáng, đồng dạng trong bóng tối, truyền đến tiếng vó ngựa chậm rãi lặng lẽ. Tiếp theo, ẩn hiện bóng dáng một người cưỡi ngựa.

Còn chưa hoàn toàn xuất hiện đã áp bức những kẻ đến trước không thở nổi, bọn họ căng chặt toàn thân, đợi kẻ xâm nhập hoàn toàn hiện ra từ bóng tối.

Không khí lưu động nhẹ nhàng, kẻ mới tới tựa hồ luôn rất hòa hợp với hoàn cảnh xung quanh, đến mức hầu như rất lâu cuối cùng mới tới được nơi mà những người kia có thể thấy rõ.

Đây là một sự… chấn động hoàn toàn khiến người ta nghẹt thở.

Đầu hắn đội minh ly xám lam, màn sa rũ từ nón trúc tới tận đầu gối. Một tay giữ cương, đột nhiên xuất hiện phía sau Mộ Dung Sí Diệm.

Con ngựa thuần màu đen đó rũ mắt, bốn vó ngựa nhẹ còn hơn tiếng lá rơi, so với nước chảy còn lưu loát hơn.

Trong màn sa minh ly, chỉ thấy rõ gương mặt trắng tới mức hoàn toàn không có huyết sắc và đôi tay trắng không có huyết sắc.

Người này cưỡi ngựa một mình…

Giống quỷ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.